**[HỎI: Về độ khó của các trận chiến, xin hãy cho ý kiến của bạn.]**
Vì đã nhận được vũ khí xịn ngay từ đầu nên tôi không gặp chút khó khăn nào. Mấy đứa trẻ cứ nói muốn chiến đấu với kẻ địch mạnh hơn, nhưng tôi nghĩ cứ như bây giờ là vừa đủ rồi.
**[HỎI: Về kỹ năng và phép thuật, xin hãy cho ý kiến của bạn.]**
Tôi muốn học thêm thật nhiều kỹ năng để bọn trẻ được vui.
**[HỎI: Nếu có kỹ năng hay phép thuật nào muốn bổ sung, xin hãy tự do viết ra.]**
* **Nhảy Cao Cùng Con Yêu:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau nhảy thật cao.
* **Tăng Tốc Đôi Bạn Thân:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau di chuyển cực nhanh như đôi sam.
* **Dạo Chơi Cùng Con:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau đi dạo và tâm sự thật nhiều.
* **Nấu Ăn Cùng Con:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau nấu nướng và thưởng thức thành quả.
* **Dọn Dẹp Cùng Con:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau dọn dẹp, rồi cùng nằm dài trong căn phòng sạch sẽ.
* **Hát Hò Cùng Con:** Kỹ năng giúp mẹ con cùng nhau đứng cạnh và hát thật vui.
* **Mẹ Con Thân Thiết:** Kỹ năng giúp mẹ con, nói chung, trở nên thân thiết hơn nữa.
Tôi nghĩ rằng có bao nhiêu tuyệt chiêu phối hợp giữa mẹ và con cũng không bao giờ là đủ đâu ạ!
**[HỎI: Về cấu trúc của các field và dungeon, xin hãy cho ý kiến của bạn.]**
Đi đến đâu cũng có nhà vệ sinh được lắp đặt một cách kín đáo nên tôi có thể yên tâm phiêu lưu. Nếu tiện thể có thêm phòng tắm và nhà bếp nữa thì chuyến phiêu lưu sẽ thoải mái hơn nhiều.
**[HỎI: Về nhiệm vụ (quest), xin hãy cho ý kiến của bạn.]**
Bọn trẻ nhà tôi cứ gọi tắt nhiệm vụ là “que”. Nghe “que que” mãi làm tôi cứ nghĩ đến một loại kẹo sô cô la nào đó.
Tôi cũng muốn nói đùa như vậy nhưng không biết có nên không nhỉ?
**[HỎI: Về NPC, xin hãy cho ý kiến của bạn.]**
Tôi từng gặp những học sinh NPC mà chưa có tên, hoặc biểu cảm được thể hiện bằng hình học, kiểu như sản xuất chưa kịp.
Dù biết là bất khả kháng nhưng tôi thấy buồn lắm, nên nếu có thể thì mong họ hoàn thiện cho thật chỉn chu.
Thời điểm ấy là giữa trưa. Dưới gốc cây cổ thụ đơn độc giữa đồng cỏ, sau khi ăn xong bữa trưa bento, cả nhóm nghỉ ngơi. Mấy cô gái nãy còn ríu rít trò chuyện, chẳng biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đều. "...Nặng quá... ực ực..." Có vẻ như một người, cô gái tóc đỏ đang bị hai người kia dùng làm gối, đang rên rỉ một cách kỳ lạ, nhưng nói chung thì vẫn gọi là yên bình.
"Ngủ trưa à... Được. Mình cũng không thể thua được."
Một sự cạnh tranh kỳ lạ nảy nở, Masato cũng định nằm xuống...
"Ma-kun cũng ngủ trưa à. Vậy thì... đây, lại đây nào."
Ngay khi Masato định đặt đầu xuống, Mamako đã nhanh chóng chuẩn bị gối đùi cho cậu, thế là Masato "Hừ!" dùng hết sức cơ bụng để trở lại tư thế cũ. Ngủ trưa trên đùi mẹ á, với một đứa con trai đang tuổi dậy thì thì không thể nào!
"Được rồi! Hết buồn ngủ rồi. Ha, sảng khoái hẳn!"
"Ma-kun đúng là, đâu cần phải ngại chứ... Khi nào muốn thì cứ nói nhé. Mẹ ở đây mà."
Có vẻ cô ấy vẫn chưa có ý định rời khỏi Masato.
Mamako hiển thị màn hình cửa sổ 3D, dùng ngón tay gõ lạch cạch nhập chữ. Có vẻ cô ấy vẫn đang tiếp tục làm bản khảo sát từ sáng. Masato nhìn vào câu trả lời của Mamako, cau mày thật chặt. Nội dung viết ra thật sự quá đáng ghét.
"Mấy cái tuyệt chiêu hợp tác mẹ con ấy, loại bỏ hết không sót cái nào. Đặc biệt cái 'Mẹ con thân thiết', thật sự không hiểu nổi, chính vì thế mà con muốn mẹ bỏ ngay đi."
"Ưfufu. 'Mẹ con thân thiết' là kỹ năng giúp những cặp mẹ con đã thân thiết, hoặc đang muốn thân thiết, càng thêm gắn bó, cùng nhau vun đắp tình cảm mẹ con... Nghe thế này có giống một kiểu thiết lập trong game gì đó không nhỉ?"
"Đây là thiết lập của một kẻ nào đó còn phiền phức hơn cả mấy đứa tuổi teen ẩm ương."
Là thiết lập của một người mẹ, hay chính là thiết lập của Mamako đây. Vì cô ấy có thể nói ra một cách bình thản như thế, nên mới càng phiền phức.
"Con cũng muốn nói về mấy câu trả lời liên quan đến nhiệm vụ... nhưng trước hết, mấy đứa học sinh NPC đó, là bọn ở học viện đúng không mẹ?"
"Ừ, đúng vậy. Ma-kun cũng nhớ mà, đúng không?"
"Cũng tạm. Dù là một thời gian ngắn nhưng chúng ta đã học cùng lớp..."
"Mẹ cũng đã học được rất nhiều điều khi cùng các con được dạy dỗ và dạy dỗ người khác."
"Với kết quả đó, con lo rằng liệu chúng có đi sai đường không nữa."
Những ngày ở Học viện Đào tạo Mạo hiểm giả Joko Academia chợt ùa về, mang theo một cơn đau đầu nhẹ...
Một cô giáo bước vào. Cô bước đi mạnh mẽ với đôi chân đẹp miên man vươn ra từ chiếc váy bó sát. Ngực cô nàng nảy tưng tưng, cúc áo dường như sắp bung ra đến nơi, nhưng cô vẫn bước đi nhẹ nhàng như không có gì. Bước vào lớp, cô giáo đẩy gọng kính một cách điệu đà, rồi cất giọng ngọt ngào nói:
"Chào các em! Hôm nay cô trò mình sẽ cùng nhau học thật nhiều nhé!"
"Dạ! Chúng em sẽ cùng học! Mong cô giúp đỡ!"
"Yayyy! Đã chờ đợi lâu lắm rồi! Cô giáo trẻ đẹp muôn năm!" — Cô giáo được chào đón bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt của học sinh, tên là Ōsuki Mamako.
Chính là mẹ ruột của Masato, người đang úp mặt xuống bàn, ôm đầu rên rỉ ở đằng kia.
"Tại sao chứ... Tại sao mẹ lại làm giáo viên ở đây... Chuyện gì đã xảy ra vậy...?"
Câu trả lời cho câu hỏi đó rất đơn giản.
Bên phải Masato, là hiền giả Wise, một cô nữ sinh trông khá kiêu căng và bất cần, với mái tóc xoăn rủ xuống hai bên đầu và chiếc áo khoác pháp sư màu đỏ thẫm là dấu hiệu nhận biết, nói rằng:
"Tại sao ư, chuyện đó dễ thôi mà. Là do thầy chủ nhiệm Gotsui của lớp này bị ốm đột xuất phải nghỉ phép chứ gì."
Đúng vậy. Chuyện là thế.
Hơn nữa, bên trái Masato, là pháp sư trị liệu Medi, một cô gái xinh đẹp hoàn hảo với nụ cười rạng rỡ và bộ áo choàng trắng tinh khôi của pháp sư trị liệu (còn chuyện bên trong lòng dạ thì không cần nhắc đến), nói rằng:
"Có vẻ là do thầy ăn quá nhiều trong buổi tiệc chia tay của chúng ta. Thầy Gotsui đã ăn sạch hết các món Mamako-san nấu mà."
Phải rồi, phải rồi. Chính là vậy đó.
Và phía sau Masato, là nữ thương nhân du hành Porta, mười hai tuổi, tràn đầy sức sống và sự ngây thơ, ôm chiếc túi đeo vai lớn đặc trưng vào lòng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, nói rằng:
"Tuy không phải lỗi của Mama, nhưng Mama cảm thấy có trách nhiệm nên đã nhận lời làm giáo viên thay ạ! Vì vậy hôm nay Mama sẽ là giáo viên! Cô giáo Mama đó ạ!"
Thì ra là vậy. Thế là, chuyến khởi hành cho cuộc phiêu lưu tiếp theo bị hoãn lại.
Tại Học viện Đào tạo Mạo hiểm giả Joko Academia. Đây là ngày Mamako làm giáo viên.
"Khốn kiếp... Ta chưa từng nghe chuyện này... Ta chỉ đến để nhận điểm thưởng cho học sinh tốt nghiệp thôi mà...!"
"Hết giờ học là có thể nhận được đó, con phải tham gia đàng hoàng nhé. ...Nào, bắt đầu rồi đó."
Người con trai học sinh kia đang chìm trong vực thẳm hối hận, tinh thần kiệt quệ, nhưng trước hết là tiết sinh hoạt.
Hãy chú ý đến nụ cười ngọt ngào, dịu dàng của cô giáo Mamako đang đứng trên bục giảng.
"Vậy thì cô sẽ điểm danh nhé. Ai được cô gọi tên thì hãy trả lời thật to. Đầu tiên là..."
Cô giáo Mamako vừa nhìn vào danh sách học sinh vừa định gọi tên, nhưng...
"Ô, ồ? Trong danh sách không có tên. Sao lại thế nhỉ...?"
"Thưa cô! Bọn em là học sinh NPC vai phụ nên không có tên ạ!"
"Vì vậy cô hãy gọi bằng số thứ tự ạ!"
"Ô, ồ, vậy à. Vậy thì..."
Cô điểm danh những học sinh mặc đồng phục học sinh Nhật, nhưng không có tên và khuôn mặt thì được tạo ra một cách sơ sài bằng ASCII Art. "Ừm, bạn số một." "Dạ!" "Bạn số hai." "Có ạ!" Cứ thế.
Sau khi gọi lần lượt, tiếp theo là:
"Vậy tiếp theo là... Masato-kun."
Cô giáo Mamako nghiêm nghị gọi. Còn Masato-kun được gọi thì sao?
"...U oáp~... Chừng nào mới xong đây ta..."
Cậu ta ngáp một cách uể oải. "Masato-kun! Masato-kun!" "Trời ạ. Trả lời nhanh lên đi chứ..." "Masato-kun đang làm gì vậy... Không nghe thấy à..."
Và rồi, Masato chợt bừng tỉnh.
"Ơ, khoan đã? Masato-kun là mình à?"
"Ừ, đúng vậy. Là con đó."
"À, à, phải rồi... Mẹ gọi tên con một cách lạ lùng nên con không nhận ra ngay..."
"Hôm nay mẹ là giáo viên mà. Giáo viên thì không gọi học sinh bằng biệt danh. Vậy lần này con trả lời cho đàng hoàng nhé."
Đã ở trong lớp học thì dù là mẹ con, cũng phải là cô giáo và học sinh. Cô giáo Mamako đang cố gắng nghiêm túc làm giáo viên trong một ngày.
Thế là, cô giáo Mamako định điểm danh lại lần nữa... thì đúng lúc đó.
"Vậy thì... Ma-s... ma... Ma... Á! Chóng mặt quá..." Cô ấy lảo đảo.
Cô giáo Mamako mặt mày tái mét, ngồi thụp xuống tại chỗ. Trông cô ấy ốm nặng lắm.
"Này mẹ!?"
"K-không sao đâu. Không sao đâu mà..."
"Mặt mẹ thế này mà bảo không sao cái nỗi gì! Rốt cuộc bị làm sao vậy!?"
"T-thật ra, mẹ... à không, cô có một thể chất đặc biệt..."
"Thể chất đặc biệt!? Con chưa từng nghe bao giờ đấy!? Cái thể chất đó là cái gì hả!?"
"Cô giáo ấy à, có thể chất mà nếu không gọi Ma-kun là Ma-kun thì sẽ chết đó!"
"Hả? Người này đang nói cái quái gì vậy?"
Hóa ra cô giáo Mamako có thể chất mà nếu không gọi Masato là Ma-kun thì sẽ... chết!
Đến bên cô giáo Mamako, người đang cố gắng làm tròn vai trò giáo viên dù mang trong mình một thể chất kỳ lạ như vậy, Wise và các bạn đã chạy đến với đôi mắt rưng rưng nước.
"Cô giáo Mamako! Cố lên! Ôi trời, cô làm quá rồi!"
"Dù ở trong lớp học, việc cô cố gắng làm giáo viên thật đáng ngưỡng mộ! Nhưng xin đừng gắng sức quá! Bọn em không muốn mất đi một giáo viên như cô!"
"Hãy gọi Masato-san như bình thường đi ạ! Đừng cố sức quá!"
Theo sau ba người đó, các học sinh khác cũng ùa đến, đồng thanh "Cô giáo Mamako!", "Cô ơi! Cố lên!", "Đừng chết mà!", tất cả đều lo lắng cho cô giáo Mamako. Mọi người đều đã bật khóc.
"Wise-chan, Medi-chan, Porta-chan, và cả các em nữa... Phải rồi. Không được gắng sức quá nhỉ. Cảm ơn các em đã lo lắng cho cô."
Được Wise và các bạn đỡ, vây quanh bởi rất nhiều học sinh NPC, cô giáo Mamako từ từ đứng dậy.
"Vậy thì... Ma-kun!"
Cô gọi Masato với nụ cười tươi tắn thường ngày. Ngay lập tức, sức khỏe của cô hoàn toàn hồi phục! Cô giáo Mamako đã khỏe lại rồi! Wise và các học sinh cũng vui mừng đến phát khóc! Tuyệt quá! Cô giáo Mamako của mọi người phải luôn tươi cười như thế chứ! Hoan hô!
Chuyện là vậy đó.
Nhưng có một học sinh hoàn toàn không theo kịp. Đó là Masato.
"Ừm... cái vở kịch học đường nhảm nhí này là cái quái gì vậy? Mình có nên làm người châm biếm không nhỉ? Mình là vai trò đó à?"
Mamako thì khỏi nói rồi. Ngay cả Wise, Medi và Porta cũng đứng về phe đó.
Vậy thì chỉ còn mỗi Masato. Hôm nay Masato chắc sẽ bận rộn lắm đây.
Việc điểm danh kết thúc, tiết sinh hoạt cũng hết. Ngay lập tức là tiết học đầu tiên. Đứng trên bục giảng tất nhiên là cô giáo Mamako.
"Rồi. Vậy chúng ta bắt đầu tiết học nhé. Tiết đầu tiên là kiến thức cơ bản về game. Các em học cho thật tốt nhé."
Cô giáo Mamako mở sách giáo khoa ra, định bắt đầu bài giảng ngay lập tức... thì.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào nội dung sách giáo khoa rồi đứng yên bất động.
"Ơ, ồ?... Ờ, ừm..."
"Hửm? Mẹ... à không, cô giáo Mamako, sao thế ạ?"
"K-không sao đâu. Không sao mà. Mẹ... à không, cô không sao. ...Ừm... tạo tài khoản... đầu tiên là lấy ID game... ID? ID là gì nhỉ... Nó là một loại mới của CD hay MD sao..."
Có lẽ cô giáo Mamako đang đọc nội dung về cách bắt đầu chơi game online. Nhưng có vẻ cô ấy chẳng hiểu gì cả. Cô ấy vấp ngay ở những thuật ngữ đơn giản.
*(Cũng đúng thôi. Mẹ mình thì có biết quái gì về game online đâu mà.)*
Cô giáo Mamako vốn là một bà nội trợ toàn thời gian. Dù có phần nào đó là bất khả kháng, nhưng... Dù vậy, nội dung sách giáo khoa có vẻ như một mớ bòng bong với cô ấy...
"Ừm... Thôi được, dù sao đây cũng là bài học về cách bắt đầu chơi game... Vậy thì... Được rồi."
Thế rồi, cô giáo Mamako bất ngờ đóng sách giáo khoa lại, quay người về phía các học sinh.
"Chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé, cô có một câu hỏi cho các em. Trong số này, có ai từng chơi game cùng mẹ mình chưa? Ai đã từng chơi game cùng mẹ thì giơ tay lên nào."
Cô ấy nói vậy.
Ý đồ của câu hỏi thì không rõ, nhưng dù sao thì những học sinh nào từng có trải nghiệm đó đều giơ tay.
"À, ừm, con thì có. Mà nói đúng hơn là đang diễn ra luôn."
"Dạ vâng ạ! Em cũng vào game cùng mẹ mà, nên em thuộc đối tượng rồi ạ."
"Tôi cũng thuộc đối tượng ạ. Vậy thì cứ giơ tay lên nhé... Còn em Pota thì sao?"
"Dạ, dạ em ạ?... Ờ, ờm... em cũng, coi như là có ạ..."
Những người giơ tay lên là Masato, Wise, Medhi, và Pota, có hơi rụt rè một chút. Trong số rất đông học sinh, chỉ có vỏn vẹn bốn người giơ tay.
Nhìn kết quả đó, cô Mamako gật đầu ra chiều đã hiểu.
"Được rồi, cảm ơn các em. Các em có thể bỏ tay xuống. ...Đúng như cô nghĩ, hình như ít bạn từng chơi game với mẹ nhỉ... Thôi được rồi. Vậy chúng ta bắt đầu học thôi nào."
Cô Mamako trước hết viết dòng chữ 【Mẹ và Game】 lên bảng đen.
"Chắc có một vài bạn nghĩ rằng, làm sao mà chơi game với mẹ được chứ, phải không? Nhưng không sao đâu. Nếu các em nghe giảng thật kỹ, tất cả sẽ sớm làm được thôi. ...Vậy thì, trước hết, mời Ma-kun."
"Cái gì mà 'gì đấy' chứ, phải là 'dạ' chứ ạ?"
"Ma-kun có nhớ, lúc cô và em bắt đầu chơi game này, tình hình thế nào không?"
"À thì... em nhớ là, cô Mamako đã tự ý đăng ký gì đó, và đó là khởi đầu thì phải..."
"Đúng vậy. Trường hợp của cô và Ma-kun đúng là như thế. Cứ thế mà chúng ta cùng đến thế giới game, phải không nào? ...Thế nhưng, thật ra, việc đăng ký đó, con cái cũng có thể tự mình đăng ký đấy."
"Ồ, ra vậy à..."
Thôi chết, không ngờ Masato lại học thêm được điều gì đó mà trước nay mình chưa biết.
Khoan đã.
"...Hả? Có gì đó sai sai thì phải?"
"Thế nhưng khi đăng ký, các em cần phải cẩn thận đấy. Cô hiểu là các em muốn chơi game cùng mẹ, nhưng mà mẹ thì bận rộn nhiều việc trong nhà, nên trước hết, các em phải hỏi ý kiến mẹ trước đã nhé..."
"À, khoan đã cô Mamako. Hình như cô chẳng hề hỏi ý kiến con trai cô lấy một lời nào thì phải?"
"Á! Đ, đúng là thế thật! Cô thực sự xin lỗi về chuyện đó! Cô chỉ một lòng muốn làm một cặp mẹ con thân thiết với Ma-kun, nên không thể nghĩ được gì khác! Thật sự xin lỗi con nhé!"
"À, vâng, không có gì đâu ạ. ...Mà thôi, chuyện đó tạm gác lại đi... Không phải chuyện đó cơ."
"Ô kìa, chuyện gì vậy?"
"Những điều cô Mamako đang giải thích ấy, là về cách bắt đầu cái game tên là 'MMMMMMORPG (Tạm thời)' mà chúng ta đang chơi này, đúng không ạ?"
"Ờ, đúng vậy, nhưng..."
"Em nghĩ... đó chẳng phải là điều để dạy cho các nhân vật trong game sao?"
Nhìn sang các học sinh khác, ngoài Wise, Medhi và Pota – những người chơi thử nghiệm – tất cả các em còn lại đều hoàn toàn ngơ ngác. Dường như chúng chẳng thể hiểu nổi những gì cô Mamako đang nói.
Đương nhiên rồi. Vì vốn dĩ, các em học sinh này chính là các NPC trong game mà.
Dù có được giải thích cách vào game từ thế giới thực, thì các em ấy cũng hoàn toàn chịu. Làm sao mà hiểu được cơ chứ.
"Ôi chết! Cô xin lỗi nhé, cô đãng trí quá đi mất!"
"À, ừm, thôi cũng được ạ. Ít nhiều thì em cũng học được thêm vài điều mà."
"Vậy thì cô sẽ thay đổi nội dung bài giảng nhé! ...Ờm... À, đúng rồi! Cô có một thứ hay ho lắm!"
Cô Mamako tươi cười rạng rỡ tuyên bố, rồi từ đâu lấy ra một cuốn sách nhỏ.
【Sách bài tập Phiêu lưu của Mẹ】
Cuốn sách nhỏ ấy có tựa đề như vậy, và vẽ chân dung cô Mamako.
"...Này cô Mamako. Cái gì thế kia?"
"Là tài liệu học tập đấy. Do cô Shirase, người đang giữ chức quyền hiệu trưởng học viện, chuẩn bị cho cô."
"Cô Shirase chuẩn bị à... Chỉ nghe đến đó là thấy có gì đó không ổn rồi..."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau giải bài tập nhé!"
Cô Mamako phát cho mỗi học sinh một cuốn sách bài tập, rồi nói: "Trước hết... bài này được nhỉ?" rồi viết đề bài lên bảng đen.
【Đòn tấn công của ( ). Đã tiêu diệt bầy quái vật.】
Bây giờ là câu hỏi.
"Từ ngữ nào sẽ điền vào chỗ trống này? Ai biết thì giơ tay lên trả lời nhé."
Thế là.
Thật lòng mà nói, Masato chẳng có chút động lực nào cả, nhưng dù sao cũng là giờ học, nên cậu cũng cố gắng suy nghĩ.
(Tình huống này là chiến đấu rồi... Điểm mấu chốt là... cái từ "bầy quái vật" kia.)
Từ điền vào chỗ trống là tên nghề nghiệp chăng? Nghề nào có thể tấn công diện rộng hoặc tấn công toàn bộ nhỉ...
Và đúng lúc đó.
"Cô Mamako. Xin hãy cho phép em trả lời."
Medhi, cô nữ sinh xinh đẹp và ưu tú, đã nhanh chóng giơ tay.
"Được rồi. Vậy mời em Medhi. Em trả lời đi."
"Em nghĩ, từ điền vào chỗ trống là "mẹ" ạ."
Đòn tấn công của mẹ. Đã tiêu diệt bầy quái vật. Đó chính là cảnh tượng thường ngày của tổ đội Masato. Không sai chút nào.
"Đúng rồi. Hoàn toàn chính xác! Đúng là Medhi có khác. Tuyệt vời! Em thật thông minh."
"Dạ đâu có ạ. Cũng là nhờ công phương pháp giáo dục của mẹ em cả. ...Mà, dù có hơi quá đáng một chút... Chậc..."
Có lẽ vì nhớ lại chuyện gì đó không vui, mà cô bé lén lút đá vào chân bàn "rầm rầm rầm rầm", nhưng dù sao thì Medhi cũng trả lời đúng rồi.
Các học sinh khác đều không ngớt lời thán phục.
"Ồ, ra vậy... là mẹ à..."
"Mẹ lại còn có thể tiêu diệt cả bầy quái vật nữa cơ đấy."
"Mẹ lợi hại thật đấy... Trước giờ em chẳng biết gì cả..."
"Này mấy đứa bạn học kia. Chuyện đó chỉ riêng mẹ tôi thôi đấy nhé? Đây không phải là chuyện chung đâu đấy? Đừng có hiểu lầm đấy!"
Vì sợ các bạn hiểu lầm, Masato cũng cố gắng giải thích thêm, nhưng không biết các bạn khác có nghe lọt tai không nữa...
Thôi bỏ qua chuyện đó. Tiếp tục thôi nào.
"Vậy thì đến bài tiếp theo nhé. Bài tiếp theo... chúng ta sẽ làm bài này." Cô Mamako vừa nhìn vào sách bài tập vừa viết lên bảng đen.
【Dũng sĩ giơ ( ) lên. Ánh sáng chói lòa bùng phát. Tấm áo choàng bóng tối mà Ma vương đang mặc rơi xuống.】
Rồi, bài này đây.
"Có ai biết không nhỉ? Nếu biết thì..."
"Em, em! Em biết rồi! Dễ ợt à!"
Với thái độ của một cô nàng sành điệu, Wise giơ tay và trả lời.
"Đáp án là "mẹ" đúng không ạ! Chắc chắn là đúng rồi!"
Dũng sĩ giơ mẹ lên. Ánh sáng chói lòa bùng phát. Tấm áo choàng bóng tối mà Ma vương đang mặc rơi xuống. Cứ như vậy đấy.
"Này này Wise. Làm gì có chuyện đó là đáp án..."
"Đúng rồi. Wise trả lời hoàn toàn chính xác!"
"Tuyệt vời! Với một siêu hiền giả như em thì đương nhiên rồi!"
Wise trả lời quá xuất sắc. Đúng rồi.
Khoan đã nào.
"Hả? Đúng sao? Này này, khoan đã mẹ... À, cô Mamako. Làm gì có chuyện đó đúng chứ. Sai rồi đúng không ạ?"
"Không, đúng đấy. Vì mẹ là thứ biết phát sáng mà. Xem này!" *Chói lóa!*
Cô Mamako đã kích hoạt 【Ánh sáng của mẹ】. Từ cơ thể cô Mamako phát ra ánh sáng chói lòa.
Được chiếu rọi bởi ánh sáng ấm áp và dịu dàng, các học sinh đều cảm động vô cùng.
"Ôi! Mẹ đúng là biết phát sáng thật này!"
"Tuyệt vời quá! Em cứ tưởng mẹ không biết phát sáng chứ, trước giờ em chẳng biết gì cả!"
"Này này, khoan đã khoan đã! Hiểu lầm đấy nhé! Bình thường thì không phát sáng đâu! Chỉ là mẹ tôi hơi khác người một chút thôi...!"
"À phải rồi, Masato là dũng sĩ đúng không nhỉ... Vậy thì cậu ấy đã từng giơ cô Mamako lên để chiến đấu với Ma vương sao... Tuyệt vời thật..."
"Làm gì có chuyện đó chứ!? Đừng có nói mấy chuyện vô lý như thế!? Không có đâu! Thật sự là không có đâu!"
Masato ra sức phủ nhận, nhưng không biết các học sinh đang dán mắt vào cô Mamako phát sáng có nghe lọt tai không nữa...
Thôi được rồi.
"Vậy thì bài tiếp theo nhé. Bài này có hơi khó một chút đấy." Cô Mamako viết đề bài này lên bảng đen.
【Người dân thị trấn tốt bụng nói: "( ) sẽ chẳng có tác dụng gì đâu nếu không trang bị."】
Cái gì thế này.
"Đây là lời thoại của người dân thị trấn. Họ đang đưa ra lời khuyên gì cho các mạo hiểm giả nhỉ? Ai biết thì..."
"Em đây!"
Masato nhanh chóng giơ tay. Vì cậu đã biết đáp án rồi.
"Được rồi. Vậy mời Ma-kun. Em trả lời đi."
"Đáp án là "vũ khí và giáp trụ". Chắc chắn không sai."
Người dân thị trấn tốt bụng sẽ chỉ cho các mạo hiểm giả rằng: "Vũ khí và giáp trụ sẽ chẳng có tác dụng gì đâu nếu không trang bị." Đây là kiến thức cơ bản trong RPG. Là lời khuyên cần thiết cho người mới chơi, đặc biệt là các NPC ở thị trấn hay làng khởi đầu thường được tạo ra để nói những điều này. Bất cứ ai từng chơi RPG đều phải biết điều này...
"Tiếc quá. Ma-kun, sai rồi." Cô Mamako nói với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Khoan đã.
"Hả? Này mẹ... À, cô Mamako! Sao lại sai được chứ! Suy nghĩ thế nào thì cũng phải đúng chứ!"
"Cô xin lỗi Ma-kun. Cô cũng muốn cho con đúng lắm, nhưng trong sách bài tập lại ghi đáp án khác."
"Đáp án khác sao... À phải rồi, cuốn sách bài tập này do cô Shirase làm mà... Thế là đáp án không bình thường rồi..."
"Cô thực sự xin lỗi nhé... Vậy thì có ai khác biết không nhỉ?"
"Dạ! Em, em có lẽ biết rồi ạ!"
Pota nhanh chóng giơ tay lên. Nếu Pota trả lời thì không nên làm phiền. Masato tạm thời gác lại sự bất mãn và lắng nghe.
"Được rồi. Vậy mời em Pota. Em trả lời đi."
"Ờm, ờm, đáp án là... "mẹ" ạ!"
Người dân thị trấn tốt bụng nói rằng: "Mẹ sẽ chẳng có tác dụng gì đâu nếu không trang bị." Này khoan đã, làm gì có chuyện đó...
"Tuyệt vời quá! Pota trả lời hoàn toàn chính xác!"
"Oa! Em làm được rồi! Em vui quá!"
"Ố ồ! Pota, chúc mừng... mà... KHOAN ĐÃ CHỨUUU! Pota!? Này Pota ơi!? Không được đâu!? Pota không được hùa theo mấy trò đùa vô lý như thế!"
"Ra vậy! Mẹ có thể trang bị được sao!"
"Lần đầu tiên em biết đấy! Mẹ có thể trang bị được thật!"
"Tiêu diệt bầy quái vật, phát sáng, và còn có thể trang bị nữa! Mẹ lợi hại thật đấy!"
"Này mấy đứa bạn học kia! Đừng có học mấy cái thứ quái dị đó nữa chứ! Làm gì có chuyện đó! Làm ơn tỉnh táo lại đi chứ...!"
"Rồi. Vậy thì bài tiếp theo nhé."
"Đừng có nhanh nhảu thế chứuuuu!"
Dù gân xanh trên trán Masato sắp đứt tung đến nơi, nhưng bài tiếp theo vẫn cứ đến.
【Sách bài tập Phiêu lưu của ( ) đang được bán rất chạy tại các nhà sách trên toàn quốc!】
Vậy thì từ ngữ nào sẽ điền vào chỗ trống này?
"Đủ rồi đó chứuuuu! Đáp án cứ cái gì cũng là mẹ thế này, làm gì có cái sách bài tập nào như thế mà bán được chứ!"
"Hình như là có bán thật đấy. Cô Shirase nói rằng, tổng số bản in đã vượt qua một triệu bản rồi cơ."
"Mộ, một triệu bản!? Cái sách bài tập như thế này mà bán được hơn một triệu bản sao!? Cả nước này bị điên hết rồi sao!?"
Sách bài tập Phiêu lưu của Mẹ đang được bán rất chạy tại các nhà sách trên toàn quốc! Đương nhiên là các nhà sách trên toàn quốc trong thế giới game rồi.
Tiết thứ hai. Tiết học thể dục.
Các em học sinh đã thay đồng phục thể dục và tập trung ở sân vận động. Đương nhiên Masato và các bạn cũng tham gia. Sau đó, tất cả mặc đồng phục thể dục có gắn tấm thẻ tên to tướng trên ngực và xếp hàng ngay ngắn.
"Cái thứ này xuất hiện từ lúc nào thế..."
"Hình như cô Mamako đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi. Ngay cả trên bộ đồng phục thể dục của em cũng đẹp thế này này." Medhi vừa nói "Xin hãy nhìn này", vừa chỉ vào tấm thẻ tên trên ngực. Cái bộ ngực đang tạo thành những ngọn núi lớn từ bên trong ép ra thật... không, không phải thế, là tấm thẻ tên. Tấm thẻ tên ấy.
"Rõ ràng cô ấy bận rộn chuẩn bị bữa sáng mà, tuyệt thật đấy!" Trên ngực Pota cũng có một tấm thẻ tên đáng yêu. Mỗi lần cô bé vui vẻ nhảy nhót, vạt áo đồng phục thể dục lại tung bay, để lộ cái rốn bé xinh ra chào hỏi. Nhưng hãy nhìn vào tấm thẻ tên ấy.
"Đúng là cô Mamako có khác. Siêu mẹ đúng không nào. Hừm hừm." Wise nói một cách đầy tự hào như thể đó là chuyện của mình, rồi dán tấm thẻ tên lên ngực. "Vỗ ngực tự hào" ư? Không không. Wise có làm gì có ngực đâu mà vỗ. Thật đáng tiếc, nhưng Masato đành nhẹ nhàng lưu giữ hình ảnh của những người có, vào album trong trái tim mình.
"...Thế rồi? Cái người siêu phàm đó vẫn chưa đến sao?" Masato nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu cả. Chuông đã reo rồi. Giờ học cũng đã bắt đầu rồi thế mà...
Và rồi.
"Cả lớp ơi! Xin lỗi vì đã để các em phải chờ lâu nhé!"
Cô Mamako chạy đến một cách vội vã. Vừa chạy, mái tóc đuôi ngựa vừa lắc lư theo nhịp, bộ ngực đồ sộ đang được bao bọc trong bộ đồ thể thao cũng đung đưa, đung đưa. Cô Mamako phiên bản giáo viên thể dục đã xuất hiện! Và cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
"Hộc hộc... X, xin lỗi các em nhé! Cô đi nhầm sang phía nhà thi đấu mất rồi... Hộc hộc... Ma-kun, và cả lớp, cô thực sự xin lỗi!"
"À, vâng vâng. Cũng không sao đâu ạ. Mà cô ra mồ hôi nhiều quá rồi đấy."
"T, tại cô chạy vội quá mà... Phù... Cô cởi bộ đồ thể thao này ra có được không nhỉ?"
"Cứ tự nhiên. Tự ý cởi đi ạ."
"Vậy thì..." Cô Mamako kéo khóa áo xuống, và cởi phăng ra. Bộ đồng phục thể dục bên trong bộ đồ thể thao đã ướt sũng mồ hôi, xuyên thấu rõ mồn một. Màu sắc và họa tiết của bộ nội y thêu ren lộng lẫy hiện rõ mồn một. "Cô cứ mặc lại bộ đồ thể thao vào đi!" "Hả? Ờ, ờm." Với tư cách là con trai, chuyện này là không thể chấp nhận được, nên Masato đã yêu cầu cô mặc lại bộ đồ thể thao.
Thôi được rồi. Khi cả học sinh và giáo viên đã tập trung đông đủ...
「Vậy thì, chúng ta bắt đầu tiết học nhé. Cùng cô tập thể dục thật nhiều nha!」
「「「「Vâng ạ! Cô Mamako!」」」」
「…Haizzz… Mong là mọi chuyện đừng đi theo chiều hướng kỳ quặc nào đó…」
Mặc kệ nỗi bất an của Makoto, tiết học bắt đầu với những tiếng hô vang đầy khí thế từ các học sinh khác.
Nội dung tiết học là điền kinh.
「Đầu tiên là chạy nước rút nhé. Cùng cố gắng nào!」
Theo chỉ dẫn của cô Mamako, các học sinh tập trung tại vạch xuất phát đường chạy 100 mét. Mỗi lượt bốn người chạy theo thứ tự số báo danh.
Người ra hiệu lệnh xuất phát là cô Mamako.
「Vào vị trí. Chuẩn bị… Mẹ ơi!」
「「「「UUOOOOHHHH!」」」」
Toàn bộ người chạy đồng loạt xuất phát! Tăng tốc hết sức!
Rồi nhanh như chớp, họ đã lao vút qua 100 mét và về đích!
「Ôi chao! Các em giỏi quá! Chạy nhanh ghê luôn! Con thấy thế không, Ma-kun!」
「À thì, đúng là có vẻ nhanh đấy nhưng… cái hiệu lệnh xuất phát của cô nó lạ quá…」
「Vậy thì bốn bạn tiếp theo nhé. Vào vị trí. Chuẩn bị… Mẹ ơi!」
「「「「SHYAOOOOOOHHHH」」」」
Mặc kệ lời lầm bầm nho nhỏ của Makoto, các học sinh vẫn tăng tốc hết sức! Lao vút qua vạch đích với tốc độ tối đa!「Tăng tốc kiểu này chả hiểu nghĩa là gì nữa…」Chẳng hiểu lý do là gì, nhưng tóm lại là nhanh kinh khủng!
Và rồi, đến lượt Makoto cùng đồng đội.
Đường chạy số một: Makoto.
「Haizzz… Chán chả muốn chạy…」
Đường chạy số hai: Wise.
「Hừm hừm. Tuy tôi là pháp sư nhưng hoàn toàn không dốt thể thao chút nào đâu nhé.」
Đường chạy số ba: Medhi.
「Tôi thì có thể nói là khá giỏi. Ít nhất là không có ý định thua cô Wise đâu nhé.」
Đường chạy số bốn: Porta.
「Em sẽ cố gắng hết sức mình ạ!」
Bốn người đứng vào vạch xuất phát, cúi mình chờ đợi khoảnh khắc đó.
Cuộc đua bắt đầu. Hiệu lệnh của cô Mamako.
「Chuẩn bị… Mẹ ơi!」
Xuất phát!「Hự!」Medhi tung ra cú xuất phát ngoạn mục,「Cái gì!?」「Ái chà!」Wise và Porta cũng không chịu kém, dốc toàn lực lao về phía trước!
Còn Makoto thì…
「Haizzz… Chịu hết nổi rồi…」
Makoto lề rề lết từng bước… thì.
「À quên, cô chưa nói, bạn nào về chót sẽ phải ở lại sau giờ học để tập huấn riêng với cô đấy nhé?」
「Không đời nào em chịu cái cảnh đó đâuuuu!」
Makoto hoảng hốt tăng tốc lao vọt! Vì muốn chạy trốn khỏi điều mình ghét nhất, cậu ta dồn hết sức lực để thoát thân mà tăng tốc!
Makoto vụt đi như tên bắn.「Oa oa!」Vượt qua Porta,「Ớ!?」Vọt qua Wise,「Không thể nào!」Lướt qua Medhi rồi một mạch bỏ xa tất cả.
Makoto về đích đầu tiên!
「Tuyệt vời!」
Đúng là cái khao khát được thoát khỏi tiết học phụ đạo mãnh liệt hơn tất cả. Makoto thắng áp đảo.
Tiếp theo, người về đích thứ hai là Medhi, thứ ba là Wise.
「Về thứ hai… chắc sẽ bị Mẹ la mất…」U u u…
「Này Medhi! Đừng có mà trầm cảm thế chứ! Mẹ cậu giờ cũng chấp nhận chuyện đó rồi còn gì!」
Có vẻ như năng lượng hắc ám của Medhi đang hơi rò rỉ ra ngoài thì phải.
Hơn thế nữa.
「Ư ư ư… Em về chót rồi…」
Tiếc quá. Porta về đích thứ tư. Vừa chạm vạch là em ấy đã ủ rũ ngay lập tức.
Không được rồi. Makoto cùng mọi người vội vàng chạy đến.
「À, ừm! Cố lên Porta! Đừng bận tâm làm gì!」
「Đ, đúng vậy đó! Porta mới có mười hai tuổi thôi mà!」
「Chúng ta đều là học sinh cấp ba mà! Cho nên đừng quá bận tâm làm gì! Nha!」
「Đúng vậy. Thứ hạng chẳng quan trọng đâu. Điều quan trọng là các em đã cố gắng hết sức mình.」
「Vâng ạ! Em đã chạy hết sức rồi ạ! Cho nên không sao đâu ạ!」
Được cô Mamako đang chạy đến động viên, Porta lại mỉm cười rạng rỡ. Tinh thần phấn chấn trở lại. Tốt quá rồi.
Đến đây, cô Mamako chợt nói.
「Giờ thì, hay là cô cũng cố gắng cùng các em nhỉ?」
「Ồ, cái gì vậy? Cô Mamako cũng chạy ư?… Mà cô có chạy nổi không vậy?」
「Tất nhiên rồi. Cô chạy được chứ. Biết đâu cô còn không thua cả Ma-kun nữa đấy.」
「Ồ…」
Biết đâu cô còn không thua cả Ma-kun.
Chỉ một câu đó đã nhóm lên ngọn lửa hiếu thắng trong cậu con trai.
「Ha ha ha. Cô nói được lắm. Không thua con ư? Ồ ~?… Vậy thì, thử xem sao. Con và cô Mamako thi đấu xem sao ạ?」
「Cha mẹ và con cùng thi đấu ư, thật tuyệt vời. Nhất định phải làm rồi!」
Makoto thì mắt tóe lửa, còn Mamako vẫn mỉm cười rạng rỡ. Một cuộc đối đầu mẹ con nảy lửa (theo đúng nghĩa đen) bùng nổ!
Trận đấu được tổ chức gấp rút. Cuộc đua 100 mét giữa Makoto và cô Mamako.
「Ờ, người tường thuật là tôi, Wise, và」
「Medhi đây ạ. …Mà nói vậy thôi chứ, cũng chẳng có gì đặc biệt để tường thuật đâu nhỉ.」
「Ưm, đúng vậy. Vậy thì cứ cổ vũ bình thường thôi.」
Trong khi Wise và Medhi cùng các học sinh khác ngồi rải rác gần đó quan sát.
Makoto và cô Mamako đứng ở vạch xuất phát.
「Cô Mamako. Đây là một cuộc thi đấu đấy. Con sẽ dốc hết sức mình. Sẽ không nương tay đâu.」
「Ừ, tất nhiên rồi. Cô cũng sẽ nghiêm túc… và dùng bí chiêu độc nhất vô nhị của mình.」
「Bí chiêu ư? Ha ha. Chả biết bí chiêu gì, nhưng cứ tự nhiên mà dùng đi. Dù sao thì người thắng vẫn là con thôi.」
Hai mẹ con thề sẽ chiến đấu công bằng, rồi vào tư thế chuẩn bị.
Và rồi, Wise, người kiêm luôn vai trò ra hiệu lệnh xuất phát, vừa định hô thì…
Cô Mamako bắt đầu lẩm bẩm gì đó.
「Hình dung quan trọng lắm đó… Bây giờ là buổi sáng… Ma-kun ra khỏi nhà mà chưa ăn sáng… còn quên cả cơm hộp nữa… Đúng rồi… phải mang đến cho con… Mau lên! Mang cơm hộp cho Ma-kun!」
「Này, này…」
Có vẻ như một luồng khí thế mãnh liệt đang tuôn trào ra từ bên trong cô Mamako…
Vào vị trí.
「Vậy thì cô sẽ bắt đầu nhé. Chuẩn bị… Mẹ ơi!」
Cuộc đua bắt đầu!
Vừa dứt hiệu lệnh, cô Mamako đã *Xoẹt!* một tiếng rồi thực hiện cú xuất phát tên lửa!
「Ma-kun! Con không được quên cơm hộp đâu đấy!」
「Ơ!? Vừa nói gì kỳ lạ, mà sao nhanh thế!?」
Makoto cũng vội vàng chạy theo, nhưng tốc độ của cô Mamako thật khủng khiếp. Thần tốc Mamako!
Và khi Makoto vừa chạy qua mốc ba mươi mét thì cô Mamako đã về đích rồi!
「Đã mang được cơm hộp đến rồi! Ưfufu! Xong rồi!」
「Cái quái gì thếeee!? Nhanh quá rồi đóooo!?」
Đây là một kỷ lục không chính thức, một kỷ lục tham khảo của một người mẹ, nhưng thời gian ghi nhận là 3 giây 88.
Makoto về đích sau đó khá lâu, thất thần gục đầu xuống, rồi quỳ rụp trước mặt cô Mamako.
「C, cái gì vậy… Cái đó là cái gì vậy chứ…」
「Đó là bí chiêu của cô, có tên gọi là – Tình Mẫu Tử – đấy con.」
「Tình Mẫu Tử…?」
「Đúng vậy. …Cô đã chạy với tình cảm của một người mẹ muốn mang cơm hộp đến cho đứa con trai yêu quý của mình. Bởi vậy nên mới có thể chạy nhanh đến thế.」
「Đồ, đồ vớ vẩn! Làm gì có chuyện chạy nhanh được nhờ cái đó chứ!… Con không chấp nhận… Con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, với tư cách là pháo đài cuối cùng bảo vệ lẽ thường!」
Makoto vừa đập tay xuống đất vừa gào lên dữ dội.
Nhưng mặc kệ Makoto, các học sinh đã vây quanh cô Mamako.
「Cô Mamako! Vừa rồi cô chạy siêu siêu khủng khiếp luôn ạ!」
「Làm sao cô có thể chạy nhanh như vậy? Cô dạy bọn em với!」
「Ưfufu. Đó là vì cô đã dùng bí chiêu độc nhất vô nhị của mình đó.」
「Bí chiêu ạ… Nếu dùng bí chiêu đó thì em cũng chạy nhanh được ư…」
「Ừ, tất nhiên rồi.」
「Làm gì có chuyện đó chứ! Không có đâu!… Haizzz, đến nước này thì… Con sẽ cho các người biết sự thật là gì! Tất cả các người, cứ dùng cái bí chiêu gì đó của mình mà xông lên đi! Con sẽ đối phó với các người!」
Và thế là. Makoto đấu với toàn bộ các học sinh NPC đã hiểu lầm.
Làm sao có thể chấp nhận cái chuyện nực cười rằng năng lực vận động lại tăng lên nhờ Tình Mẫu Tử chứ. Makoto thề sẽ không bao giờ thua và đứng ở vạch xuất phát.
Vào trận. Cuộc đua bắt đầu!
Trận một.
「Mọi người cố lên! Tình Mẫu Tử đó! Vào vị trí, chuẩn bị… Mẹ ơi!」
「Vớ vẩn! Làm gì có chuyện chạy nhanh được nhờ cái đó chứ…!」
「Hôm nay là ngày đổ rác dễ cháy! Ôi, xe thu gom rác đến rồi! Phải nhanh chóng mang ra thôi! *Xoẹt!*」
Người chiến thắng: bạn số báo danh một.
Trận hai.
「Chuẩn bị, Mẹ ơi!」
「Khụ! K, không thể nào! Không thể nào…!」
「Chỉ còn năm phút nữa là siêu thị giảm giá rồi! Phải nhanh lên thôi! *Xoẹt xoẹt!*」
Người chiến thắng: bạn số báo danh hai.
Trận ba.
「Mẹ ơi!」
「Đ, đợi đã!? Khoan đã!? Làm gì có chuyện thế này…!」
「A, sắp đến giờ đón con đi học thêm rồi! Dạo này xã hội loạn lạc lắm, phải nhanh chóng đi đón con thôi! *Xoẹt xoẹt xoẹt!*」
Người chiến thắng: bạn số báo danh ba.
Và cứ thế…
Kết quả.
「Cô Mamako giỏi quá! Bọn em chạy nhanh thật đó! Tất cả bọn em đều thắng Makoto áp đảo luôn ạ!」
「Cô Mamako nói thật đó! Em xúc động quá đi mất!」
「Một đứa ghét vận động như em mà lại có thể chạy nhanh đến thế, đúng là cảm động mà! May mà được cô Mamako dạy dỗ!」
「Cô Mamako! Em muốn chạy nữa ạ! Em muốn tận hưởng vận động nhiều hơn nữa ạ!」
「Ưfufu. Vậy thì tốt quá rồi. Thế thì cứ đà này, chúng ta hãy tận hưởng tiết thể dục nhé!」
「「「「Vâng ạ!」」」」
Các học sinh vây quanh cô Mamako, không khí vô cùng sôi nổi.
Mặt khác.
「Hộc hộc… c, con không chấp nhận… Chuyện hoang đường như thế… sao có thể… tồn tại… chứ… *khục*」
Makoto mệt mỏi rã rời, cô độc một mình rồi tắt thở. À mà không, chưa chết đâu.
「…Haizzz… Thôi, chịu hết nổi rồi… Khỏi cần… Muốn làm gì thì làm đi… Con không chịu nổi nữa đâu…」
「Này Makoto. Đừng có mà dỗi thế chứ.」
「Đúng vậy đó Makoto. Anh đừng vứt bỏ ý nghĩa tồn tại của mình chứ.」
「Con có nhớ là mình đã trở thành người chuyên đi tấu hài cô độc đâu chứ…」
「Makoto! Cố gắng lên ạ! Cố lên!」
「Ư ư… Được Porta cổ vũ thì tất nhiên là con cũng muốn cố gắng lắm chứ… nhưng mà…」
Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Makoto cũng sẽ chẳng làm được gì.
Bởi vì, tiết học tiếp theo là.
「Mọi người! Tiết thứ ba và thứ tư, hai tiết liên tiếp, là tiết thực hành nấu ăn mà các em đang mong chờ đó! Ưfufu!」
Đúng như lời cô Mamako, với chiếc tạp dề quá đỗi phù hợp, đây chính là giờ nấu ăn.
Tại phòng Khoa học Nấu ăn, nơi có đầy đủ mọi loại dụng cụ nấu nướng và dụng cụ thí nghiệm. Đây là tiết học nội trợ.
Nhắc đến Mamako là nhắc đến nấu ăn. Mà nhắc đến nấu ăn thì lại là Mamako.
Vì cô Mamako sẽ giảng dạy môn học mà cô giỏi nhất, nên đương nhiên không khí sẽ rất sôi nổi. Những món ăn tuyệt vời sẽ *Ào!* hiện ra, mọi người sẽ *Ồ!* lên kinh ngạc, rồi hết lời khen ngợi và kính nể thì cũng là chuyện đương nhiên.
Điều này đã được biết trước từ đầu rồi.
「…Haizzz… Chắc là hết cách để giải quyết hiểu lầm ở đây rồi…」
Cái luồng suy nghĩ rằng "Cô Mamako thật giỏi!" có vẻ như không thể nào ngăn cản được.
Thế nên Makoto gục xuống bàn, quyết định cứ thế mà đứng ngoài quan sát cho xong chuyện.
Đúng lúc đó, cô Mamako thông báo một cách đầy áy náy.
「Giờ thì chúng ta bắt đầu thôi… Cô muốn nói vậy lắm… nhưng mà, thực ra, có một vấn đề rắc rối là, chúng ta không có nguyên liệu để thực hành nấu ăn. Cho nên không thể nấu ăn được.」
「…Ơ?」
Nghe thấy những lời ngoài dự đoán, Makoto không khỏi bật dậy.
Không có nguyên liệu… Cô Mamako nói thật. Trong phòng học, có rất nhiều dụng cụ nấu nướng, nhưng lại không thấy nguyên liệu đâu cả.
Thế này thì làm sao thực hành nấu ăn được.
「Ô hô… Chẳng lẽ đây là thông báo kết thúc tiết học rồi sao? Đúng vậy không? Đúng vậy không!?」
Cô Mamako đã thất bại trong tiết học, ảo tưởng kỳ lạ này sẽ kết thúc tại đây. Thế giới sẽ vận hành theo những quy tắc thông thường.
Makoto không khỏi giơ nắm đấm ăn mừng… nhưng.
「Cho nên, hôm nay, cô muốn chúng ta bắt đầu bằng việc thu thập nguyên liệu đã.」
Cô Mamako nói vậy. Này này, cô ấy lại có ý định gì nữa đây.
「Bắt đầu bằng việc thu thập nguyên liệu ư… À, cô Mamako! Cho con hỏi một chút ạ!」
「Ừ Ma-kun. Con cứ nói đi. Có chuyện gì vậy?」
「Thu thập nguyên liệu tức là đi mua sắm đúng không ạ. …Ấy, nhưng mà làm vậy thì sao ạ? Rời khỏi học viện trong giờ học thì không hay lắm đúng không ạ? Không hay đúng không ạ?」
Makoto chớp lấy cơ hội, dùng cái giọng điệu khó chịu nhất mà nói ra. Đến cả bản thân cậu ta cũng thấy ghét cái giọng đó.
Nhưng làm vậy là tốt nhất. Nếu không thể thu thập nguyên liệu thì không thể thực hành nấu ăn. Để chặn đứng chuỗi "Mamako vô địch", cậu muốn lấy lý do không được ra ngoài làm cớ để kết thúc việc này…
Tuy nhiên, cô Mamako vẫn mỉm cười đầy tự tin.
「Ừ, đúng vậy. Đúng như Ma-kun hơi lập dị kia nói.」
「Hơi lập dị ư… À, thì con cũng nghĩ vậy thật… Nhưng mà, thế thì!」
「Nhưng mà vào lúc thế này, nếu chúng ta mượn sức mạnh của các bà mẹ, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hết thôi.」
「Hả?… Không, làm gì có chuyện đó…」
「Ư... ư... Phải rồi, có chứ. Vậy thì để cô cho các em xem nhé. ... Các em, lại gần cửa sổ lớp học nào!」
Theo chỉ dẫn của Cô Mamako, các học sinh tụ tập lại bên cửa sổ. Masato, dù miễn cưỡng, cũng đứng ở một góc rìa.
Cô Mamako vừa mở cửa sổ, vừa hỏi các học sinh nhiệt tình, dẫn đầu là Wize:
「Vậy cô hỏi các em nhé. Nguyên liệu cho những bữa ăn hằng ngày của chúng ta, rốt cuộc là từ đâu mà có nhỉ?」
「Từ đâu ư... Từ cửa hàng thực phẩm, đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Thế còn những nguyên liệu có trong cửa hàng thực phẩm thì từ đâu mà đến nhỉ?」
「Nguyên liệu trong cửa hàng thực phẩm... Chắc là được các nông dân, chủ trang trại chăn nuôi, hay ngư dân cung cấp ạ.」
「Vậy còn những người làm nghề đó, họ thu hoạch nguyên liệu từ đâu ra nhỉ?」
「Dạ! Là ở các cánh đồng, trang trại, hay ngoài biển khơi ạ!」
「Đúng rồi. Vậy đây là một câu hỏi khó nhé. ... Cánh đồng và trang trại gắn liền với đất đai, còn biển cả, mỗi thứ có thể ví với ai nhỉ?」
Khi Cô Mamako hỏi, các học sinh nhìn nhau, rồi chợt nhận ra ngay.
Dù có một người, cậu con trai duy nhất, đang thở dài thườn thượt rồi bỏ ra khỏi lớp, nhưng thôi, chuyện đó tính sau.
Các học sinh đồng thanh trả lời:
「「「「Đất đai cũng là mẹ, biển cả cũng là mẹ ạ!」」」」
「Hoàn toàn chính xác! Các em đều đúng rồi! Vậy thì bây giờ cô sẽ cho các em thấy sức mạnh của mẹ nhé!」
Cô Mamako nắm chặt hai thanh kiếm trong tay.
Tay phải là thanh kiếm màu đỏ rực, Thánh Kiếm Đất Tera di Madre.
Tay trái là thanh kiếm xanh thẫm, Thánh Kiếm Biển Altura.
Cô giơ song kiếm ra ngoài cửa sổ, và cất lời khẩn cầu:
「Mẹ Đất ơi, Mẹ Biển ơi... Nếu người cũng là mẹ, chắc người hiểu lòng con đúng không... Rất nhiều đứa trẻ đang muốn học nấu ăn... Cứ tưởng tượng cảnh những đứa trẻ đã học nấu ăn sẽ đứng trong bếp cùng mẹ của chúng, con lại thấy vô cùng phấn khích... Nếu người hiểu được cảm giác này, xin hãy ban cho con sức mạnh!」
Trước lời khẩn cầu đó, Đất và Biển lập tức hưởng ứng.
Đột nhiên, một cột đất khổng lồ mọc lên ở phía thị trấn, đồng thời, một cột nước khổng lồ cũng dựng lên ở phía biển.
Hai cột đất và nước đồng loạt đổ sập về phía học viện.
Rồi "cạch" một tiếng, cả cửa hàng thực phẩm nằm trên đỉnh cột đất và một con thuyền nằm trên đỉnh cột nước đều đậu ngay sát bên hông phòng thực hành nấu ăn.
「Ối giời ơi!? C, cái gì thế này!? Chuyện gì vậy!?」
「Này này! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy hả trời!?」
Ông chủ cửa hàng thực phẩm và ông chú ngư dân thì có vẻ đang cuống cuồng hết cả lên.
Cô Mamako mỉm cười tươi tắn và gọi:
「Xin lỗi vì đã đường đột. Thực ra bây giờ chúng tôi đang có tiết thực hành nấu ăn, nhưng lại không có nguyên liệu...」
「Hả? Nguyên liệu cho tiết thực hành á? Ồ, thế thì may quá! Nói là đồ ế thì hơi tệ, nhưng tôi có rất nhiều nguyên liệu sắp thừa ra! Cứ dùng thoải mái đi nhé!」
「Bên này cũng có cả đống nguyên liệu đây! Hôm nay đánh bắt được nhiều quá, không bán hết được! Để lãng phí, hư thối thì có lỗi với biển lắm! Nào nào, cứ lấy thoải mái đi nhé!」
Ông chủ và ngư dân tốt bụng chất đầy nguyên liệu lên bệ cửa sổ lớp học. Thịt, rau, trái cây, cá, sò, tảo biển, tất cả đều được họ chia cho rất nhiều.
Tiện thể, Masato, kẻ đang bị những xúc tu đất giam chặt, bịt miệng bằng chiếc vòng đất – phát ra tiếng "Khụ khụ!? Ừm ừm!? Hừm hừm!" – cũng được đặt gọn gàng ngay cạnh đống nguyên liệu.
Vậy là, việc đảm bảo nguyên liệu đã hoàn tất!
「Ôi chao, nhiều thế này cơ ạ! Thật sự cảm ơn rất nhiều! Tiền thì lát nữa chúng tôi sẽ trả ạ...」
「Tiền nong gì đâu! Là vì việc học của các em mà! Cứ học nấu ăn thật tốt... Nếu các em có hứng thú với nguyên liệu và đến làm việc ở cửa hàng của tôi thì là được rồi!」 Ông chủ tủm tỉm cười.
「Bên này cũng vậy đó! Nghề ngư dân cũng vui lắm đó? Lúc nào cũng tuyển nhân viên hết! Cứ đến đi nhé!」 Ông ngư dân cũng tủm tỉm cười.
Dường như họ đang mong muốn được tuyển dụng nhân sự thay vì nhận tiền. Cũng nghĩ bụng thời thế là vậy.
Hai cột đất và nước chở cửa hàng thực phẩm và con thuyền trượt đi, rút về chỗ cũ.
Và rồi...
「C, đây là sức mạnh của Cô Mamako, một người mẹ... Tuyệt vời! Tuyệt vời quá mức!」
「Sức mạnh của mẹ lại lớn đến thế này... Em hoàn toàn không biết gì cả!」
「Mẹ Đất, Mẹ Biển... Chúng ta đã sống với sức mạnh của mẹ... Và được Cô Mamako, một người mẹ, dạy cho điều đó... Trái tim em bây giờ chỉ toàn là mẹ thôi!」
Chứng kiến cảnh tượng quá đỗi ấn tượng này, các học sinh giờ đây chỉ còn nghĩ đến mẹ! Mẹ là nhất! Cô Mamako vạn tuế!
Trong khi đó...
「Được rồi. Vậy thì chúng ta bắt đầu tiết thực hành nấu ăn nào. Món ăn là bữa trưa. Các em có thể chọn món tùy ý. Nguyên liệu cũng cứ tự do lựa chọn nhé.」
「「「「Vâng ạ!」」」」
Đã đến lúc nấu ăn. Thời khắc Cô Mamako "bất khả chiến bại" bắt đầu, ai cũng biết trước nhưng không thể nào né tránh.
「À này. Vậy cô cũng nên làm gì đó nhỉ?」
「Em cực kỳ muốn xem Cô Mamako nấu ăn đó!」
「Đúng vậy ạ. Em cũng muốn được xem trước đã.」
「Cô giáo mẹ sẽ chọn nguyên liệu nào đây ạ!」
「Nguyên liệu mà cô chọn, tất nhiên là... ư... ư...」
「Khụ khụ? Khụ khụ khụ!? Hừm hừm!?」
Cảm nhận được ánh mắt ngọt ngào đang nhìn chằm chằm vào mình, một "nguyên liệu" chợt vùng vẫy dữ dội.
Nguyên liệu mà Cô Mamako lựa chọn, là một cậu con trai... cực kỳ tươi sống, một cậu con trai rất "tươi"!
Và rồi, giờ nghỉ trưa.
Cậu con trai suýt bị đem ra chế biến, giờ đang nhìn chằm chằm vào "cậu con trai" đã bị chế biến.
「... Một hộp cơm hình mặt mình thế này, thì ăn kiểu gì đây trời?」
Nhìn hộp cơm có hình mặt mình (quá đỗi chân thật) đang nằm gọn gàng bên trong, Masato thở dài thườn thượt không hồi kết.
Tiết năm.
Theo lịch trình thì đáng lẽ là một môn học khác, nhưng đột nhiên, tiết năm cũng chuyển thành môn Gia chánh.
Nguyên do là...
「Cô Mamako! Hãy dạy chúng em về Mẹ!」
「Chúng em muốn học hỏi thêm về Mẹ ạ!」
「Hiểu về Mẹ, chúng em sẽ hiểu được điều gì đó... Em có cảm giác như mình sẽ tìm ra được câu trả lời mà bấy lâu nay em vẫn không thể có được! Vì vậy!」
「Được rồi, cô hiểu rồi. Vậy thì, cô sẽ truyền thụ tất cả những gì cô biết cho các em nhé.」
Và thế là, theo nguyện vọng mạnh mẽ của các học sinh, tiết học Gia chánh lại tiếp tục.
Nội dung lần này là dọn dẹp – một trong những kỹ năng quan trọng của người mẹ.
Trong lớp học, Cô Mamako cầm chổi, bắt đầu bài giảng:
「Đầu tiên, chúng ta hãy học những điều cơ bản về “Dọn dẹp kiểu mẹ” nhé. Các em hãy nhìn thật kỹ cách cô dọn dẹp nhé.」
Cô Mamako quét sàn thoăn thoắt. Quét tới quét lui theo nhịp điệu.
Cứ như thể cô chỉ đơn giản là đang dọn dẹp bình thường.
Nhưng các học sinh xung quanh lại đang nhìn chăm chú vô cùng. Cứ như thể họ sợ bỏ lỡ từng cử chỉ nhỏ, họ nhìn chằm chằm một cách hết sức nghiêm túc.
Masato, người đang đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó, cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.
「Này này, sao lại tập trung đến thế chứ... Thật là khó hiểu mà...」
Hết lần này đến lần khác bị "nhồi nhét" về sự siêu việt của mẹ, có lẽ mọi người đều bị tẩu hỏa nhập ma rồi chăng? Chắc là vậy rồi.
Tình hình này đúng là nguy cấp thật rồi.
「(Phải làm gì đó mới được... À đúng rồi, mình phải làm gì đó. Ta đây, một dũng sĩ!)」
Phải uốn nắn lại thế giới đang đi chệch hướng này. Masato mang một sứ mệnh mạnh mẽ trong lòng, và ngay lúc này, anh quyết định sẽ làm gì đó...!
Đúng lúc đó, Wize khẽ lại gần.
「Haizz. Masato vẫn còn non nớt lắm khi không hiểu ý nghĩa của việc dọn dẹp của Cô Mamako. Vẫn còn là một người mẹ non nớt.」
「Không, tôi không phải mẹ nên non nớt thì có sao đâu... Khoan đã, cái việc dọn dẹp đó có ý nghĩa gì chứ? Có ý nghĩa gì đâu?」
「Có chứ. Nhìn tôi thì cậu sẽ hiểu ngay thôi. Này, nhìn đây.」
「Không, nhìn cậu tôi chẳng hiểu gì cả... Khoan đã!?」
Lúc đó, Masato đã tận mắt chứng kiến. Anh đã thấy một điều không thể tin nổi.
Wize đang cầm chổi, quét sàn. Vấn đề là cách cô ấy quét.
Wize đang quét... quét sàn thoăn thoắt, cứ như thể đang viết chữ "HAHA" (Mẹ) vậy.
Khi nhìn lại Cô Mamako một lần nữa, cách cô ấy quét cũng y hệt như vậy.
Và hơn thế nữa...
「... À! Medi cũng vậy!」
Medi đang xịt dung dịch tẩy rửa lên cửa sổ. Những bọt xà phòng bám trên cửa sổ cũng tạo thành hình chữ "HAHA".
Và hơn nữa...
「Á! Cả Pota cũng vậy!?」
Những cử động tay của Pota khi dùng giẻ lau dung dịch tẩy rửa cũng tạo thành chữ "HAHA".
Và hơn nữa... Những học sinh bắt đầu lau bảng dưới sự hướng dẫn của Cô Mamako, học sinh lau tường, học sinh lau bàn, tất cả đều di chuyển tay cứ như thể đang viết chữ "HAHA".
Và rồi...
「... Hả!? K, không thể nào? Lẽ nào... cả mình cũng vậy!?」
Masato cũng vô thức di chuyển chổi như thể đang viết chữ "HAHA". Từ lúc nào vậy chứ!?
Wize và các bạn khẽ thì thầm vào tai Masato đang sững sờ:
「Masato. Hãy giữ tâm hồn thanh tịnh, và nhìn vào những gì đang diễn ra trước mắt.」
「“HAHA” – tức là bởi Mẹ, tất cả mọi thứ đều trở nên sạch sẽ và đẹp đẽ.」
「Dọn dẹp cũng giống như làm sạch tâm hồn mình vậy!」
「Dọn dẹp... làm sạch tâm hồn mình...」
Đúng vậy. Khi dọn dẹp lớp học bằng "Dọn dẹp kiểu mẹ", đồng thời, tâm hồn của người dọn dẹp cũng được thanh tẩy.
Nhờ có Mẹ, những vướng bận, chấp niệm không cần thiết tích tụ trong lòng đều được gột rửa.
Đó chính là ý nghĩa của "Dọn dẹp kiểu mẹ". Hiệu quả vượt trội của "Dọn dẹp kiểu mẹ".
「(... Những cảm xúc tiêu cực đã bám chặt trong lòng mình... đang dần tan biến...)」
Nhân danh Mẹ, mọi ngóc ngách trong tâm hồn đều trở nên trong sạch.
Việc trở nên trong sạch nhờ Mẹ thật dễ chịu. Thật sảng khoái.
Vảy mắt Masato cứ thế rơi lả tả. Không phải nói đùa đâu, là thật đó!
「... Mình... Rốt cuộc mình đã làm gì vậy... Một điều tuyệt vời đến thế này, tại sao mình lại từ chối chứ...」
「Haizz. Masato cuối cùng cũng nhận ra rồi thì phải.」
「Đúng vậy ạ. Cuối cùng Masato-kun cũng đã hiểu rồi.」
「Vậy thì Masato-san! Hãy cùng chúng ta dọn dẹp theo kiểu mẹ nào!」
「Được thôi! Đúng vậy! Vậy thì mình cũng sẽ dọn dẹp theo kiểu mẹ!」
Và thế là, ai ai cũng được mài giũa tâm hồn bằng "Dọn dẹp kiểu mẹ", ai ai cũng có thể đón nhận một cách thuần túy sự tuyệt vời của mẹ...
Tiết học một ngày của Cô Mamako đã kết thúc.
「Dù luyến tiếc lắm, nhưng các bà mẹ phải tiếp tục cuộc phiêu lưu tiếp theo rồi. ... Vậy thì, chúng ta về thôi.」
「Ừ. Về thôi.」
Quay lưng lại với tòa nhà học viện, Mamako chầm chậm bước đi. Masato và những người khác cũng gạt bỏ cảm giác bị níu kéo mà bước theo.
Đúng lúc đó...
「Cô Mamako! Đợi đã!」
Các học sinh ùa ra từ cửa ra vào. Đó là những học trò của Cô Mamako.
「Cô Mamako! ... Nếu có thể, chúng em muốn cô mãi mãi là giáo viên của chúng em...」
「Nhưng Cô Mamako phải đi đúng không! Chúng em hiểu mà! Nên chúng em sẽ không ngăn cản! Chỉ là chúng em muốn cô nghe tấm lòng của chúng em thôi!」
「Chúng em sẽ ổn thôi! Bởi vì, Cô Mamako đã dạy chúng em điều quan trọng nhất! Cô đã chỉ cho chúng em con đường cần phải đi!」
Những học sinh với khuôn mặt méo mó vì khóc nức nở, cố gắng dốc hết ruột gan nói lên nỗi lòng cháy bỏng. 「Em!」「Tôi!」「Tớ!」 Họ!
「「「Nhất định một ngày nào đó, chúng em sẽ trở thành những người mẹ tuyệt vời như Cô Mamako!」」」
Sau khi hiểu được sự tuyệt vời của mẹ, ai ai cũng từ tận đáy lòng mong muốn được trở thành một người mẹ như thế. Định hướng tương lai đã được xác định!
Hơn nữa, dành cho các đối thủ:
「Masato-kun! Một ngày nào đó khi tôi trở thành một người mẹ tuyệt vời, hãy đấu với tôi! Chúng ta hãy xem ai là người mẹ giỏi hơn!」
「Được thôi! Tôi là một Dũng sĩ Mẹ, không trốn tránh cũng không lẩn trốn! Cứ đến đi!」
「Wize-san! Medi-san! Chúng ta cũng đấu đi!」
「Hừm! Ngon đấy chứ! Ai là người mẹ giỏi hơn, tôi sẽ chứng minh bằng "Người Mẹ Liên Hoàn" của mình!」
「Nếu là Ma pháp Mẹ thì tôi không nghĩ mình sẽ thua đâu. Tôi sẽ đánh tan nát hết cho mà xem. Hừ hừ.」
「Pota-chan! Chúng ta sẽ đấu bằng kỹ năng nghề nghiệp 'Mẹ Sản Xuất' nhé!」
「Vâng! Em tự tin rằng mình sẽ không thua nếu là "Sáng tạo Mẹ" đâu ạ!」
Họ thề sẽ gặp lại và chiến đấu một ngày nào đó.
Giờ thì, đây mới thực sự là lúc chia tay. Mamako nở nụ cười rạng rỡ và nói:
「Vậy thì, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe nhé! Lần tới gặp lại, tất cả các em đều sẽ là những người mẹ!」
Và rồi cô không quay đầu lại nữa. Không cần phải quay đầu lại.
Mang theo sau lưng vô số tiếng khóc nối dài đến tương lai, Mamako và những người khác bước đi...
「Cái quái gì thế nàyyyyyyy!? Ai đó dừng lại điiiiiiiiii!」
Trong thị trấn lúc hoàng hôn, tiếng gào thét của Masato, người chợt bừng tỉnh, vang vọng khắp nơi.