Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 454

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 1 - Chương 1: Tưởng Đâu Phiêu Lưu Lớn, Ai Ngờ... Cái Quái Gì Đây?!

"Xem ra mọi người đã viết xong rồi. Vậy thì các em thu từ phía sau lên đây cho thầy."

Theo lời thầy giáo đứng trên bục giảng, những học sinh ngồi cuối các dãy bắt đầu thu bài.

Mấy bản khảo sát được phát cho học sinh có tiêu đề là [Khảo sát nhận thức cha mẹ và con cái]. Không phải giấy photo thông thường, mà là loại giấy cao cấp được đóng thành tập. Trông nó cứ như đề thi khảo sát năng lực toàn quốc vậy, ra vẻ quan trọng lắm.

Quả nhiên là vậy. Đây là cuộc khảo sát do Cán bộ phụ trách chính sách xã hội thuộc Văn phòng Nội các Chính phủ thực hiện nhằm nắm bắt tình hình thanh thiếu niên hiện nay. Nói cách khác, đây là một chính sách do nhà nước tiến hành.

"Chà chà, không ngờ trường mình lại được chọn làm đối tượng khảo sát, đúng là bất ngờ thật đấy. Các em được chọn làm đại diện cho giới trẻ sống ở đất nước này cơ mà? Đây là một vinh dự lớn đấy, hãy lấy đó làm tự hào nhé. Ừm ừm."

Thầy giáo cứ thao thao bất tuyệt một cách đầy vẻ tự hào như thế.

Thế nhưng, với mấy đứa học sinh bị giữ chân lại điền khảo sát khi giờ tan học đã cận kề, thì chúng chỉ muốn gào lên "Đùa nhau à!", "Vinh dự cái nỗi gì chứ?!", "Làm ơn tha cho con đi mà!"

Ōsuki Mahito cũng là một trong số đó.

「(Muốn về nhà chơi game online ngay tắp lự... Đừng bắt mình tốn thời gian vô ích thế chứ, bực thật...)」

Mahito bực bội gãi đầu, rồi thở hắt ra một hơi thật dài.

Thôi nào, bình tĩnh lại đi. Điền xong rồi mà. Coi như xong vậy. Đưa bản khảo sát cho đứa thu bài là hết chuyện. Xong! Xong rồi đấy!

Hãy quên sạch bách mấy chuyện đã qua đi, giờ thì nghĩ đến game thôi. Hay là mình cố gắng cày cuốc thu thập nguyên liệu hiếm để chế tạo trang bị với tỉ lệ thành công một trăm phần trăm nhỉ? Hay cứ dùng nguyên liệu thường thôi, thử vận may với tỉ lệ thành công bảy mươi lăm phần trăm xem sao? Định nghĩ vậy mà...

Nhưng có một điều nhỏ cứ vương vấn trong đầu.

「...Cái câu hỏi đó, rốt cuộc là gì nhỉ?」

Một trong những câu hỏi trong bản khảo sát, nội dung của nó cứ vương vấn mãi trong đầu cậu không dứt.

「Câu hỏi: Nếu cùng mẹ đi phiêu lưu mạo hiểm, bạn có thể trở nên thân thiết hơn không?」

Bản khảo sát Mahito vừa điền có một câu hỏi như thế. Một câu hỏi ngớ ngẩn đến lố bịch như vậy lại xuất hiện đường hoàng trong một cuộc khảo sát do chính phủ thực hiện như một chính sách quốc gia. Thật không thể tin nổi!

「Mấy người làm khảo sát này có vấn đề về đầu óc à... Chắc chắn là có vấn đề rồi...」

Đất nước Nhật Bản này là đang bắt đầu hay đã kết thúc rồi đây... Đúng là muốn phát cáu hoặc than trời đất lắm rồi.

Thôi kệ đi. Chuyện cũng xong rồi. Về nhà nhanh lên, rồi chơi game cho thỏa thích. Thấy có vẻ về được rồi, về thôi về thôi.

Đúng lúc đó, thầy giáo đang thu gom các bản khảo sát bỗng nói:

「...À, đúng là có thật mà. Cái ô điền ở trang cuối cùng của bản khảo sát đâu phải chỗ để ghi tên, thế mà lại có kẻ đã 'xuất sắc' viết tên mình vào đấy. Thôi thì thầy không nói là ai đâu nhé.」

Thầy giáo nói vậy nghe có vẻ là thế.

「Ể, chẳng lẽ mình... Không, chắc là mình nghĩ quá lên thôi... Quan trọng hơn là game online chứ!」

Mahito cảm thấy ánh mắt của thầy giáo dường như đang hướng về phía mình, nhưng vẫn vội vã rời khỏi lớp học.

***

Vài ngày sau, vào cuối tuần nọ.

Kết thúc buổi học nửa ngày, Mahito về nhà vào giữa buổi chiều thì thấy một đôi giày đặt ngay trước cửa. Đó là đôi giày cao gót dành cho nữ.

Mahito nhớ mẹ mình cũng có vài đôi giày tương tự. Nhưng nhìn nó được đặt ngay giữa lối vào thế này, hẳn là có khách rồi. Từ phía phòng khách, tiếng nói chuyện rộn ràng cũng vọng ra.

「(Người quen của mẹ sao... Mình có nên ra chào hỏi một tiếng không nhỉ...?)」

Chỗ này mình có nên tranh thủ thể hiện mình là đứa con ngoan không nhỉ? Hay cứ bỏ qua cái việc phiền phức là phải ra chào khách của mẹ đi cho rồi?

Mahito hơi phân vân một chút, nhưng cái thân này lại đồng bộ hoàn toàn với trái tim đang rạo rực muốn lao ngay vào phòng riêng để chơi game online, thế nên cậu quyết định cứ thế lẳng lặng đi thẳng qua hành lang...

Ấy vậy mà không đi qua được.

「Tiếng bước chân đó là của Ma-kun mà! Chắc chắn đúng rồi!」

「Ưh...」

Cánh cửa phòng khách bất chợt mở toang, Ōsuki Mamako thò mặt vào trong.

Khuôn mặt ấy khiến Mahito hoảng hốt tột độ. Nhìn vào đó, ngay cả bản thân Mahito – con trai ruột của cô, cũng không khỏi đặt dấu hỏi.

「(...Người, người này có thật sự là mẹ không? Là mẹ của mình thật ư?)」

Bởi vì Mamako quá trẻ. Vẻ ngoài của cô ấy, phải nói là trẻ một cách triệt để, áp đảo, không thể tin nổi.

Khóe mắt Mamako khi mỉm cười rạng rỡ không hề có lấy một nếp nhăn, làn da luôn căng mọng tràn đầy sức sống. Mái tóc dài xoăn nhẹ bồng bềnh thì mượt mà hoàn hảo đến từng sợi, cứ như ánh hào quang của thiên thần vậy.

Không phải vợ kế của bố, mà đúng nghĩa là một người mẹ bình thường, một bà nội trợ đã có con trai học lớp 10, vậy mà Mamako lại trông trẻ kinh khủng đến mức thừa sức cạnh tranh với cả mấy cô gái tuổi teen.

「(...Trẻ trung gì mà quá đáng thế này... Bực thật, mẹ mình rốt cuộc bị làm sao vậy chứ...)」

Cô ấy trẻ đến mức có thể nói là một dạng hiện tượng kỳ quái. Chính vì thế mà thoạt nhìn, Mahito không tài nào nhận ra Mamako là mẹ mình được... Cậu cảm thấy hơi khó xử với một người mẹ như vậy.

Đúng vậy. Khó xử. Không phải là ghét đến mức có cảm giác từ chối rõ ràng. Chỉ là không biết cách giao tiếp sao cho phải, rất khó để giữ được khoảng cách phù hợp, nên cậu muốn né tránh một chút. Đại khái là vậy.

Thế nhưng, điều đáng nói là bà mẹ ấy dường như chẳng hề hay biết gì về tâm tư của đứa con trai mình.

「Ma-kun, con đã về rồi sao!」

Mamako nở nụ cười ngọt ngào và dịu dàng đến lịm người, với vẻ mặt chắc nịch rằng Mahito nhất định sẽ chấp nhận, rồi cứ thế xấn tới gần. Gần quá! Gần quá! Gần quá!

「À, con biết rồi. Mẹ tránh ra một chút đi.」

「Ôi, mẹ xin lỗi nhé. Thế trường học hôm nay thế nào rồi con?」

「Bình thường.」

「B-bình thường ư... Con không gặp phải chuyện gì khó chịu hay gì đó chứ?」

「Không có gì.」

「Vậy, vậy thì, cứ xem như mọi thứ vẫn vui vẻ như thường lệ, được không con?... À, đúng rồi! Con đã ăn trưa chưa? Nếu chưa thì mẹ sẽ làm gì đó cho con ăn nhé...」

「Thôi.」

「Thôi ư... Ừm, ý con là không cần đúng không? Con đã ăn với bạn bè bên ngoài rồi sao? Có phải vậy không?」

「Đúng vậy. ...Mà nói cho cùng thì, bây giờ đâu phải lúc mẹ cứ quấn lấy con mãi thế. Có khách đến đúng không?」

「À! À đúng rồi! Hiện tại, mẹ có một vị khách quan trọng đang ở đây này, nếu được thì Ma-kun cũng ra chào hỏi một tiếng được không? Mẹ cũng muốn giới thiệu đứa con trai đáng tự hào của mình nữa mà. Nha?」

「Thôi.」

「Thôi ư, ừm... ý con là sẽ ra chào hỏi đúng không?」

「Ý con là bỏ qua đó. Mẹ hiểu đi chứ. ...Bực thật...」

Ai đời lại muốn làm cái chuyện phiền phức đó chứ. Mahito quay lưng lại với Mamako, định nhanh chóng đi thẳng qua trước cửa phòng khách. Thế nhưng 「...」, ngay khoảnh khắc vô tình liếc nhìn vào phòng khách, cậu lại chạm mắt với vị khách kia một cách tình cờ.

「Ồ? Xem ra quý tử đã về rồi nhỉ.」

Đối phương không phải là kiểu bạn bè đến chơi nhà mẹ. Đó là một người phụ nữ tóc đen dài, mặc bộ vest váy gọn gàng, trông rất thông minh và lạnh lùng. Mahito từng nghĩ có lẽ là nhân viên kinh doanh bảo hiểm, nhưng... trực giác mách bảo rằng cô ấy không thuộc dạng người làm việc trong các tổ chức thông thường... Và cái linh cảm ấy đã đúng.

Người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy, với những bước đi nhanh nhẹn đã tiến tới trước mặt Mahito, rồi đưa tấm thẻ nhận diện đang đeo trên cổ ra.

「Cán bộ điều tra được Văn phòng Nội các Chính phủ ủy quyền (Phụ trách chính sách xã hội cộng sinh)」

Một chức danh dài dằng dặc và trang trọng được ghi rõ.

「Chào cháu. Tôi là Shirase Masumi. Xin thông báo rằng hôm nay tôi đến đây để thực hiện cuộc khảo sát do Văn phòng Nội các Chính phủ tiến hành. Vì tôi là Shirase mà.」

「Ơ, ơ... Mà, cô tự nhiên lại chơi chữ gì thế...」

「Xin thông báo, từ khi còn nhỏ tôi đã bị trêu chọc không biết bao nhiêu lần vì cái tên này, thế nên tôi Shirase đây đã tự nhủ lòng mình rằng, thôi thì cứ tự mình làm nổi bật nó lên cho rồi.」

Xem ra đây là kiểu người cố gắng vượt qua mặc cảm nhưng lại làm sai cách rồi.

Và rồi, Mamako lại ‘xấn xấn xấn’ tới gần Mahito. ...Người mẹ này quả thật tin tưởng tuyệt đối rằng con trai mình sẽ chấp nhận, thế nên khoảng cách giữa hai người đúng là gần đến đáng sợ.

「Này Ma-kun! Ma-kun này! Cái cuộc khảo sát mà cô Shirase đang làm đó là...」

「À, có khi nào, là Khảo sát nhận thức cha mẹ và con cái không?」

「Oa, giỏi quá! Đúng phóc luôn! Sao con biết hay thế?」

「Vì lần trước con đã làm ở trường rồi.」

「Ể... V-vậy sao? ...Ma-kun, con chẳng nói cho mẹ một lời nào cả...」

「Chuyện đó làm sao mà cứ phải báo cáo cho bố mẹ từng li từng tí được. Với lại mẹ gần quá rồi!」

Đẩy người mẹ đang cứ thế sán lại như một chú thú cưng muốn được cưng nựng không ngừng ra.

「Thế cô Shirase, cuộc khảo sát đó đã kết thúc rồi ư?」

「Không, chúng tôi đang tạm dừng ạ. Vì ngay khi quý tử về đến nhà thì cô Mamako đã đứng dậy rồi. ...Cô Mamako quả thực rất yêu thương con trai mình nhỉ.」

「Còn bên này thì hoàn toàn không đâu ạ.」

「Ể!? Ma-kun cũng rất yêu mẹ đúng không!? Mẹ thì yêu Ma-kun lắm cơ...!」

「Im đi, trật tự. Với lại đừng có lén lút sán lại gần lúc nào không hay thế. ...Với lại bỏ cái cách gọi đáng xấu hổ đó đi. Mẹ phải nói bao nhiêu lần mới hiểu chứ. Đến bao giờ mẹ mới tự giác học đây.」

「Nhưng, nhưng mà, Ma-kun thì vẫn là Ma-kun mà. Mẹ vẫn luôn gọi Ma-kun là Ma-kun từ trước tới giờ nên cứ thế gọi Ma-kun thôi. Nhưng nếu Ma-kun không thích bị gọi là Ma-kun thì mẹ sẽ nghĩ ra một cách gọi mới cho Ma-kun...」

「Thôi được rồi! Im miệng lại đi!」

Lại lần nữa tách khỏi người mẹ cứ xán lại và chen vào dù đã bị đẩy ra.

「Ừm, vậy thì cô Shirase. Chắc hẳn với người mẹ thế này thì cô sẽ tốn công lắm, nhưng xin hãy tiếp tục cuộc khảo sát.」

「Vâng, cứ như vậy ạ. ...À, tôi xin hỏi một điều có được không? Cuộc khảo sát này là nhằm đánh giá thống kê các ý kiến riêng của từng cha mẹ và con cái, thế nên...」

「Không phải mục đích là để thông báo ý kiến của cha mẹ và con cái cho nhau, nên đừng có nghe lén nội dung phỏng vấn, đúng không ạ?」

「Chính xác là như vậy ạ, nhưng tôi rất mong được tự mình nói ra phần ‘thông báo’. Bởi vì chỉ khi thông báo thì mới chính là Shirase này.」

「Tôi hơi xin lỗi cô ạ. ...Mà nói cho cùng thì, ý kiến của mẹ sao...」

Thường thì con người ta, càng bị cấm nghe lại càng muốn nghe.

Huống hồ, nếu nội dung đó lại là về việc cha mẹ nghĩ gì về mình thì sao?

「(Thật lòng mà nói, mẹ nghĩ gì về mình... Dù sao thì mình cũng hơi tò mò đấy...)」

a714d7ac-c4f3-4e45-bcb7-a75ea93ee451.jpg

Thế nhưng, cô Shirase đang thực hiện một cuộc khảo sát chính thức của chính phủ. Nếu ở đây Mahito mà nghe lén, lỡ để lộ thông tin ra ngoài thì có thể phát sinh rắc rối lớn. Tốt nhất là cứ nghe lời họ vậy.

「...Cháu hiểu rồi. Vậy thì cháu sẽ rút vào phòng riêng đây ạ.」

「Cảm ơn cháu đã hiểu. Vậy thì khi nào xong, tôi Shirase đây sẽ thông báo cho cháu biết, thế nên trong thời gian này, cháu cứ thoải mái ở trong phòng riêng nhé. Hãy chờ đợi thông báo từ Shirase này.」

「Cháu rõ rồi ạ. Vậy thì.」

「Khoan đã Ma-kun! Từ bây giờ mẹ phải gọi Ma-kun là gì đây chứ...!」

「Con không biết!」

Mahito nhanh chóng lách khỏi bàn tay Mamako đang cố níu kéo, rồi vội vã đi thẳng lên phòng riêng ở tầng hai.

***

Và rồi, phòng khách chỉ còn lại hai người phụ nữ, sau khi Mahito đã rời đi.

Mamako dùng khăn giấy lau nước mắt, rồi xì mũi “chííít”, lại lau nước mắt, xì mũi, xì mũi đến mức hết cả một hộp khăn giấy, đoạn bắt đầu thổ lộ nỗi lòng khó xử của một người mẹ có con trai.

「...Thật ra tôi cũng hiểu phần nào. Ma-kun giờ đã là học sinh cấp ba rồi, có lẽ thằng bé cũng thấy ngại khi phải thân thiết với mẹ chăng.」

「Chắc chắn là có những phần như vậy ạ. Trong các cuộc khảo sát mà Văn phòng Nội các Chính phủ đã thực hiện từ trước đến nay cũng cho thấy kết quả tương tự. Shirase xin thông báo đây là một xu hướng chung, vì Shirase mà.」

「Nhưng dù thế, tôi vẫn muốn hai mẹ con thân thiết với nhau. Bởi vì trên đời này chỉ có hai mẹ con chúng tôi mà thôi.」

「Với tư cách là một người mẹ, đương nhiên là ai cũng muốn hòa hợp với con cái mình. ...Tôi cũng có một cô con gái, nên tôi rất hiểu cảm giác của cô.」

「Vậy sao... Cô Shirase cũng có con rồi ư...」

「Vâng. Cháu năm tuổi. Vẫn còn là độ tuổi cần nhiều công sức chăm sóc lắm ạ.」

「Năm tuổi... Đúng vậy nhỉ... Cái tuổi bắt đầu tự đi lung tung khắp nơi, bi bô nói chuyện đủ thứ... Rồi cứ ‘Mẹ ơi!’ mà níu lấy chân... Cái tuổi như thế đấy...」

Nhớ lại hình ảnh con trai lúc còn bé, Mamako càng thêm buồn rười rượi.

「Nếu có thể, tôi cũng chỉ ước được như hồi thằng bé còn nhỏ ấy... nhưng Ma-kun có vẻ không mấy hào hứng... Tôi đã mua cho thằng bé một chiếc máy tính làm quà mừng vào cấp ba, nhưng từ dạo đó thằng bé lại mê game, chẳng thèm nói chuyện với tôi nhiều như trước nữa...」

「Đúng vậy ạ. Thằng bé có vẻ cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện một cách ngắn gọn bằng những từ như ‘Bình thường’, ‘Không có gì’, ‘À’, ‘Thôi’. ...Nhưng nói trắng ra thì đó chính là hình ảnh điển hình của một đứa trẻ đang trong tuổi dậy thì. Tôi nghĩ cô Mamako, với tư cách là một người mẹ, chỉ cần duy trì một khoảng cách thích hợp là được thôi mà?」

「Đó chính là điều... mà tôi thật sự không tài nào làm tốt được...」

Ra vậy... Ừm... Đúng là một gia đình điển hình có con trai đang tuổi dậy thì... Mức độ rắc rối như thế này có lẽ là vừa vặn... Ừm...

Shirase trầm ngâm một lúc, rồi lặng lẽ đưa ra quyết định, rút ra một tập tài liệu từ trong túi.

[Phiếu Đăng Ký Tham Gia MM...MORPG (Thử Nghiệm)]

Tập tài liệu với tiêu đề đó được đặt trước mặt Mamako.

"Đây là... vậy là đơn đăng ký của tôi được chấp nhận rồi sao!?"

"Vâng. Chúng tôi đánh giá gia đình Oohoshi đã đáp ứng đủ các yêu cầu tham gia của kế hoạch này. Vì vậy, tôi chấp thuận cho quý vị tham gia. ...Vậy thì, xin mời quý vị chuẩn bị ngay lập tức."

"Vâng, vâng! Những thứ cần thiết... Trước hết phải mang giày của Ma-kun đi đã! À đúng rồi! Hơn cả thế, trước tiên phải giải thích cho Ma-kun đã chứ!"

"Về phần con trai quý vị, tôi sẽ thông báo cho cậu bé. Bởi vì tôi chính là Shirase. Việc thông báo là nhiệm vụ của tôi."

"...Vốn dĩ tôi nghĩ thế, nhưng Shirase này đôi khi cũng không thông báo những điều cần thông báo. Shirase này cũng muốn thể hiện một chút tính cách tinh nghịch của mình."

"Đột nhiên xuất hiện rồi nói cái gì thế cha nội này."

Khi Makoto đang chơi game online trong phòng mình, bất chợt có tiếng nói vọng lại từ phía sau. Cậu quay đầu lại, thì chẳng biết từ lúc nào Shirase đã đứng ở đó. "Ít nhất thì cũng gõ cửa chứ..." "Tôi nghĩ làm gián đoạn sự tập trung của cậu thì không hay, nên đã gõ cửa sao cho không phát ra tiếng động nhiều nhất có thể." Việc đó hoàn toàn vô nghĩa.

Shirase nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt điềm tĩnh, vừa nhìn vừa cất lời.

"Ừm, MMORPG à."

"Khoan, đừng nhìn chứ..."

"Đồ họa 3D chuyển động mượt mà... Máy tính của Makoto-kun có vẻ được trang bị card đồ họa tốt đấy nhỉ. Tiếng quạt tản nhiệt của thùng máy cũng nghe êm tai. Hơn nữa còn chọn cả màn hình độ trễ thấp, quả nhiên không hổ danh."

"À, à vâng. Nhưng thật ra cái này là mẹ tôi tự ý mua về đấy. Bà ấy bảo có người tốt bụng nào đó giới thiệu. Shirase-san có am hiểu về mấy thứ này không ạ?"

"Tôi có chút ít học hỏi được hồi còn đi học, khi mà tôi cứ ru rú trong nhà vì không thích bị người ta trêu chọc tên mình. Chỉ có hệ điều hành máy tính là hiểu tôi, nên tôi cũng đã cố gắng hết sức để hiểu chúng."

"Mấy chuyện bi ai như vậy thì không thông báo cho tôi cũng được mà."

"Tôi sẽ thông báo cả những điều cậu không muốn biết. Đó chính là chất lượng Shirase. ...Thôi được rồi, vào vấn đề chính đây."

"Là thông báo về việc cuộc phỏng vấn điều tra của mẹ tôi đã kết thúc rồi sao?"

"Vâng. Và... đây là thông báo rằng Makoto-kun sẽ bắt đầu một cuộc sống mới từ bây giờ."

"...Hả?"

Ông ta lại bắt đầu nói mấy chuyện đâu đâu, Makoto vừa ngớ người ra vì khó hiểu, vừa lơ là cảnh giác thì đúng khoảnh khắc đó "Có sơ hở!" Shirase nhanh chóng vươn tay, chạm một cách điệu nghệ vào phím Esc trên bàn phím máy tính. Màn hình game lập tức đóng lại.

Hơn nữa, Shirase còn đè sấp Makoto từ phía sau, "Ựa!?" vừa ép đầu Makoto vào ngực mình, vừa giật lấy bàn phím một cách thô bạo. Sau đó mở trình duyệt và bắt đầu nhập URL.

Địa chỉ được gõ vào là www8.cao.go.jp/ksn/mmmmmorpg......

"Ááá!? Khoan, cô đang làm cái quái gì thế!? Định kết nối tới đâu hả!?"

"Nhân tiện, xin cho tôi một câu hỏi. ...Theo một khảo sát do Nội các Nhật Bản thực hiện, kết quả cho thấy nhiều người dùng game online đều có mong muốn 'được bước chân vào thế giới game thực sự'. Makoto-kun cũng nghĩ vậy sao?"

"À, thì, nếu mà vào được thì tôi cũng muốn vào thật đấy... nhưng mà cái đó thì làm sao mà!"

"Nếu mong ước đó trở thành hiện thực ngay bây giờ thì cậu sẽ làm gì?"

"Hả?... Cái, cái chuyện đó..."

Làm gì có chuyện đó... Lời định thốt ra đến cổ họng Makoto nhưng không thể nói thành tiếng.

Shirase nhấn phím Enter, lập tức một dòng ánh sáng cuồn cuộn trào ra từ màn hình độ trễ thấp. Ánh sáng ấy dâng trào như những con sóng ven biển, nhấn chìm Makoto trong chốc lát, rồi cùng với Makoto, cuốn ngược vào trong màn hình.

"Cái, cái này... lẽ nào!?"

"Đúng vậy! Đây là một diễn biến không ngờ! Hoàn toàn không ngờ tới!"

"Không ngờ tới, việc dịch chuyển đến thế giới game đã tớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Makoto từ bỏ việc chống cự. Cậu buông tay khỏi chiếc bàn đang bám chặt, phó mặc mình cho dòng chảy mời gọi.

Ngay lúc đó, cơ thể cậu trượt vào trong màn hình, thứ mà vốn dĩ không thể xuyên qua được.

...Ma-kun!... Đợi đã!...

Makoto có cảm giác nghe thấy tiếng mẹ Mamako gào lên. Chắc là mẹ đã nghe thấy tiếng động mà chạy đến chăng.

Trong dòng ánh sáng chói mắt. Makoto khẽ thì thầm với người mẹ vô hình.

"Mẹ ơi, con xin lỗi... Con đi đây."

Tại sao cậu lại xin lỗi ngay lập tức? Bởi vì cậu cảm thấy có lỗi.

Bố thì đi công tác xa một mình, ở nhà chỉ có hai mẹ con. Nếu giờ đến con trai cũng biến mất, mẹ sẽ chỉ còn lại một mình. Cậu nghĩ điều đó không tốt. Trong lòng cậu cũng không muốn để mẹ phải như vậy.

Không phải là Makoto ghét bỏ mẹ mình.

Nếu hỏi có yêu mẹ không, thì tất nhiên cậu sẽ không nói ra miệng.

Chắc chắn cậu có ý muốn trân trọng người mẹ duy nhất trên đời này. Cậu cũng từng nghĩ đến hạnh phúc của mẹ, và cũng không ngại đáp lại những kỳ vọng, mong ước mà mẹ dành cho mình.

Nhưng việc thể hiện những cảm xúc đó bằng lời nói và hành động thực tế lại vô cùng khó khăn. Có điều gì đó mắc kẹt trong lòng cậu, và đôi khi cậu không thể coi người mẹ quá trẻ trung của mình là mẹ, nên không thể đối xử khéo léo với Mamako. Đó chính là Makoto của hiện tại.

Tuy nhiên.

(Nếu mình có thể thực hiện một cuộc phiêu lưu tuyệt vời và trở nên mạnh mẽ hơn... liệu mình có thể đối mặt với mẹ một cách thành thật hơn không... Ước gì mình có thể làm được như vậy...)

Nhất định sẽ có ngày trở về. Khi đó, sẽ dịu dàng, vượt qua cả sự ngại ngùng... "Con về rồi", cậu muốn nói vậy và ôm mẹ một cái.

Ôm ấp những suy nghĩ dịu dàng trong lòng, Makoto đã vượt qua bức tường của thế giới mà lẽ ra không thể vượt qua được.

Và rồi, Makoto đặt chân xuống.

Đây rõ ràng là một không gian khác biệt hoàn toàn so với căn phòng lúc trước. Dưới bầu trời rộng lớn vô tận, Makoto đang đứng trên một bàn thờ đá được dựng ở rìa một trong những hòn đảo nhỏ lơ lửng lẻ tẻ.

Dưới chân cậu là một vòng tròn ma thuật vẫn còn phát sáng mờ ảo...

"Uầy!?"

Một thứ gì đó nhỏ bé chạy vụt qua ngay cạnh chân Makoto. Đó là một con thằn lằn. Nhưng mà nó có tám chân.

Con thằn lằn tám chân bé tí ấy phun ra một ngọn lửa nhỏ như để đe dọa Makoto, nhưng dù đã thể hiện rõ ý chí chiến đấu thì nó lại co cẳng chạy biến ngay lập tức.

Loài vật như vậy không tồn tại ở Nhật Bản, nơi Makoto sinh sống. Cậu tìm khắp hành tinh Trái Đất cũng chẳng thấy đâu. Vậy thì... "Lẽ nào, thật sự sao?" Cậu chỉ có thể nghĩ đến cái "lẽ nào" đó mà thôi.

Đây là thế giới game? Dạng fantasy? Không, thật sao? Thật đấy!

Tóm lại, Makoto thì!

"Đến rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Đến rồi! Đã đến nơi rồi! Chuyển đổi hoàn tất! Xin chào thế giới phi thực tế!

Câu chuyện mà cậu mong chờ bấy lâu cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng đã mở màn rồiiiiiiiiiiiii...!

Rồi.

"Trời ơi, Ma-kun này. Mẹ bảo đợi mẹ đi cùng mà, con chẳng đợi gì cả. Mẹ buồn lắm luôn đó."

"...Hả?"

Nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc nên cậu quay đầu lại, thì thấy một cô gái.

Cô gái đó mặc một chiếc váy liền đẹp đẽ để đi chơi, tay xách một chiếc túi du lịch kiểu boston căng phồng đồ đến nỗi không kéo khóa được, trông cứ như một cô gái sắp sửa lên đường đi du lịch vậy... Khoan đã.

Trông thì như thiếu nữ, nhưng thực tế, người đó đã không còn ở tuổi thiếu nữ nữa rồi.

Người đó không ai khác chính là mẹ của Makoto, Mamako.

"...Ơ... sao, sao lại thế này... Không thể nào... Không thể tin được..."

"Ma-kun. Từ giờ chúng ta hãy cùng mẹ phiêu lưu thật nhiều nhé. Ưfufufu."

"Cái quái gì thế nàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaay!?"

Việc dịch chuyển vào game của Makoto, không ngờ lại có mẹ đi kèm.

Thật á? Thật sự là đi cùng mẹ sao? Không không không thể nào...

Thật đấy.

"Nào Ma-kun, lối này. Mẹ sẽ dẫn đường cho con thật cẩn thận nhé."

"À, à vâng..."

Makoto cứ thế bước đi. Cứ để mẹ kéo tay, cậu tự động lệt bệt bước theo.

Từ hòn đảo lơ lửng trên trời này sang hòn đảo khác, họ đi qua những cây cầu đá được chạm khắc công phu, tiến đến một hòn đảo đặc biệt lớn.

Cuối con đường rải đầy những bức tượng điêu khắc mô phỏng các vị thần là một cung điện uy nghiêm sừng sững chờ đón, với tòa nhà mái vòm làm trung tâm. Mamako dường như đang định dẫn cậu đến đó.

(Ừm. Bình tĩnh nào. Đừng vứt bỏ suy nghĩ. Nghĩ đi. Nắm bắt tình hình đi.)

Cái này là sao? Tình hình bây giờ là gì? Dựa vào những gì đã xảy ra thì mình đại khái có thể phán đoán là đã bị dịch chuyển vào một game fantasy rồi...

Mà khoan, có cả mẹ ở đây nữa. Đó mới là cái cần xử lý nhất chứ. Trước hết phải là cái đó. Ừm.

"À, mẹ ơi... sao mẹ lại..."

"Rồi, đến nơi rồi. Nghe nói đầu tiên sẽ có sự kiện ở đây. Chúng ta cùng cố gắng nhé."

"Hả?"

Cứ thế ngơ ngác bước đi dọc hành lang, thì hình như đã đến điểm kích hoạt sự kiện rồi.

Tại trung tâm đại sảnh hình tròn rộng lớn bên trong cung điện, nơi họ vừa đặt chân đến, có một ông lão đang sừng sững ngồi trên ngai vàng chờ đợi.

Ông ta có thân hình to lớn, mặc bộ trang phục lộng lẫy, khoác áo choàng được thêu bằng chỉ vàng bạc. Trên đầu đội vương miện đính đầy đá quý. Bộ râu trắng xóa, trông ông ta hệt như một vị vua...

"Hoan nghênh các ngươi đã đến! Ta chính là chủ nhân của Cung điện Dịch chuyển này, đức Vua đây!" Đoàng!

Người tự xưng là vua này, đúng là vua thật. Dù chẳng thấy bóng dáng binh lính hay thần dân đâu, nhưng ông ta đúng là vua.

"Ta đã mong ngóng sự ghé thăm của các ngươi từ lâu rồi! Các ngươi đã thật sự đến!"

"Cảm ơn Ngài. Chúng tôi cũng cảm thấy rất vinh dự khi được Ngài mời đến. ...Nào, Ma-kun cũng phải chào hỏi đàng hoàng chứ."

"Ơ, à... chào Ngài...?"

Làm theo mẹ Mamako, Makoto cũng quỳ xuống trước ngai vàng và cúi đầu. Cứ thế làm theo lời mẹ.

Đức Vua nhìn hai người với nụ cười hân hoan, rồi chậm rãi cất lời.

"Vậy thì trước tiên, hãy cho ta biết tên của hai ngươi. Cứ nói tên mình đi."

"Tôi là Mamako. Còn đây là con trai tôi, Ma-kun."

"Nàng Mamako, và quý công tử Ma-kun phải không? Vậy thì ta sẽ đăng ký như thế..."

"Khoan đã, Đức Vua!? Tên tôi là Makoto mà! Makoto!"

"Ừm. Vậy là mẫu thân là Mamako, và con trai là Makoto phải không? Vậy thì ta sẽ đăng ký như thế."

Đức Vua nhẹ nhàng vươn tay. Lập tức, hai cửa sổ giao diện hiện ra giữa không trung. Tên của Mamako và Makoto lần lượt hiển thị trên màn hình yêu cầu nhập tên, rồi được đăng ký ngay lập tức.

"Ơ... cái vừa rồi lẽ nào là, kiểu đăng ký tài khoản lần đầu...?"

"Đúng vậy. Tiện thể nói luôn, một khi đã đăng ký thì không thể thay đổi được đâu."

"Sao không nói sớm hơn chớáááááááááááááááá!"

Cứ thế thuận theo dòng chảy mà khai tên thật rồi đăng ký luôn ư. Thường mà. Hơn nữa lại còn không thể thay đổi. Đúng là chuyện hay xảy ra. Makoto hối hận đến nỗi đập bốp bốp xuống sàn nhà. May mà có sàn để đập.

"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếpppppppppp!" Bốp bốp bốp!

"Ma, Ma-kun! Con không được đập sàn nhà như thế! Nếu có người ở tầng dưới thì sẽ làm phiền người ta đấy!"

"Hô hô hô. Dưới đây chẳng có ai ở cả, cứ đập thỏa thích đi. ...Vậy thì, sau khi đăng ký tài khoản xong, ta sẽ ban tặng thông tin cơ bản cho các ngươi. Cứ nhận lấy đi."

Đức Vua khẽ nhúc nhích ngón tay, kéo màn hình vừa xuất hiện về phía họ. Màn hình lướt nhẹ trong không trung, hiển thị các chỉ số cơ bản của Makoto và Mamako.

Tên tài khoản của Makoto là [Makoto]. Đúng là tên thật y chang. Nghề nghiệp được ghi là [Dũng Sĩ Bình Thường]. Các chỉ số Tấn công và Phòng thủ được liệt kê, cùng với các từ như [Có thể chiến đấu] và [Không thể sản xuất].

Nhìn trộm chỉ số của Mamako bên cạnh, tên tài khoản của cô ấy cũng là tên thật [Mamako]. Nghề nghiệp là [Mẹ của Dũng Sĩ Bình Thường]. Ngoài ra cũng có các hiển thị như [Có thể chiến đấu], [Không thể sản xuất].

Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết thì.

"Này Đức Vua... cái nghề nghiệp của tôi là [Dũng Sĩ Bình Thường] là sao hả...?"

"Bình thường thì là bình thường thôi."

Đức Vua nhắm mắt lại như đang suy tư điều gì đó, rồi mỉm cười hiền từ.

"Đó không phải là chuyện to tát như giải cứu thế giới... mà là bình thường hòa thuận, bình thường hạnh phúc... Việc thể hiện được hình ảnh đó, chính là mục tiêu mà cả Makoto, Dũng Sĩ Bình Thường, và Mamako, Mẹ của Dũng Sĩ Bình Thường, hai người cần hướng tới."

Đức Vua dùng những lời lẽ nhẹ nhàng để chỉ ra mục tiêu cần đạt tới, rồi chỉ tay về phía xa xăm.

"Nào, tiến lên đi, Hỡi Dũng Sĩ!" Đoàng đoàng!

Dù ông ta nói một cách cực kỳ kịch tính.

"Được rồi, đi thôi!... Khoan đã!? Không đi được mà!"

Đi đâu? Làm gì? Chuyện này thật quá khó hiểu.

“À, không được sao?”

“Đương nhiên là không được rồi! Ngài không thể giải thích rõ hơn chút sao! Rốt cuộc cái tình huống này là sao, ta vẫn chưa hiểu một chút nào cả!”

“À, vậy để ta giải thích. Ngươi hãy lắng nghe cho kỹ đây.”

Vua ho khan một tiếng, rồi nói.

“Nói một cách đơn giản thì, đây chính là ‘bản thử nghiệm kín (closed beta) của một game online. Chúng ta đã dùng kỹ thuật đặc biệt, không tiện giải thích, để chuyển đổi cơ thể người chơi vào game. Mời các ngươi bắt đầu trải nghiệm’.”

“Ồ, đúng là súc tích quá!”

“À này, về cơ bản, người chơi thử nghiệm được chọn lựa qua những cuộc khảo sát nghiêm ngặt... nhưng cũng có những trường hợp, chúng ta đã chọn những kẻ đáng tiếc đã tự ý ghi tên vào phiếu khảo sát ẩn danh. Đơn giản vì dễ nhận diện cá nhân. Thôi thì ta sẽ không nói là ai đâu nhé.”

“Khụ khụ. Này này, ai mà lại lỡ làm cái trò xấu hổ đó chứ... Hả?... Không, không thể nào...”

Cậu cảm giác như có tiếng nói từ đâu đó vang lên: “Đúng là như vậy đấy,” nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi. Cậu mong đó là ảo giác.

“Giờ thì về tựa game này, vì nó đang trong giai đoạn thử nghiệm nên tên chính thức vẫn chưa được quyết định. Hiện tại, nó tạm được gọi là ‘MMMMMORPG (tên tạm thời)’.”

“Ý là game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi một cách *cực kỳ* đồ sộ sao?... Mùi nhái bén nồng nặc luôn...”

“Thể loại là MMORPG giả tưởng. Có rất nhiều lựa chọn nghề nghiệp, và còn có thể chọn giữa chiến đấu hoặc phi chiến đấu. Ngươi có thể chiến đấu, hoặc cũng có thể chơi thư thái bằng cách sản xuất vật phẩm, trang trí nhà cửa... Nói chung, ngươi có thể tự do lựa chọn lối chơi phù hợp với mình.”

“Nhưng ta thì đã...”

“À đúng. Để thu thập dữ liệu thực tế, ta đã tự ý phân cho ngươi một nghề mà chưa ai chọn cả. Nghề này cũng không thể thay đổi được đâu. Đừng có nghĩ xấu nhé.”

“Tự dưng lại bị tước mất tự do... Thì ra đời là thế này sao...”

Thật vô lý và bất công đến tận cùng. Đó là đời.

Nhưng được chọn làm người chơi thử nghiệm bản beta thì đúng là một điều rất quý giá. Hơn nữa, lại là trải nghiệm thực tế ảo toàn diện. Nói thật, về điểm này thì cậu khá vui. Masato cố gắng vực dậy tinh thần, ngồi thẳng dậy.

“Haizz... Tóm lại là ta đã đại khái hiểu được tổng quan rồi. Nói chung là game online đúng không?”

“À, ngươi hiểu nhanh thật đó, đỡ cho ta nhiều. ...Vậy còn Mamako thì sao? Cô ấy đã hiểu về các tính năng của game chưa?”

“Ơ, ừm... cái đó...”

“À? Nếu có gì thắc mắc thì cứ tự nhiên hỏi nhé. Ta sẽ giải đáp cho.”

Khi Vua mỉm cười dịu dàng hơn hẳn, Mamako, người nãy giờ vẫn bối rối, liền hỏi.

“Vậy thì, cái... cái ‘a-cao’ đó là gì vậy ạ?”

“Hả, từ cái đó sao?!”

Giọng của Vua và Masato trùng khớp một cách kinh ngạc.

“Ừm, ừm... Cho ta hỏi nhé, Mamako, cô nghĩ ‘a-cao’ là cái gì nào?”

“A-cao... ừm...”

Mamako suy nghĩ rất lâu, vắt óc suy nghĩ, rồi phát âm “A, A, A, A”, sau đó còn dùng tay đếm số lần, rồi mỉm cười như muốn hỏi: “Là cái này hả?”

Ừm. Mức độ kiến thức về game online của Mamako chỉ dừng ở mức đó thôi.

Vua vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, rồi nhìn sang Masato.

“Masato. Ta giao Mamako cho ngươi đó. Chúc may mắn.”

“Khoan!? Đây không phải là giao phó hết cho ta sao!? Làm gì đi chứ!”

“Ta không thể làm gì được!” *Rầm!*

“Vừa dứt khoát tuyên bố, lại vừa tỏa ra khí chất uy nghiêm ngút trời sao!?”

“Bởi vì ta là NPC! Nếu không có lời thoại được cài đặt thì ta chẳng thể nói gì cả! Nếu muốn ta, người phụ trách giải thích ban đầu này, còn phải kiêm luôn nhiệm vụ hướng dẫn tân thủ, thì hãy chuẩn bị kịch bản dưới 10 kilobyte rồi đưa ra đây! Nào, làm việc đi ban quản lý!”

“Đúng là một NPC... chỉ là dữ liệu được tạo ra mà dám đưa yêu cầu cho cả ban quản lý...”

“Tiện đây nói luôn, trong game này có cả người chơi thử nghiệm và NPC, nhưng gần như không thể phân biệt được. Nếu nhất định muốn phân biệt, ngươi có thể thử đưa cho họ đoạn thoại nhạy cảm. Vì NPC sẽ nói y hệt những gì được viết ra mà.”

“Cần gì cái cách phân biệt kiểu đó chứ!”

Nhưng mà, nếu vậy thì mình có thể bắt họ nói những câu thế này thế kia... Dù sao thì, cậu hoàn toàn không có ý định làm mấy chuyện đó đâu. Thật sự là không đâu.

Thôi được.

“Chuyện này cứ để đến đây thôi. Cứ tiến hành thực tế rồi tự khắc quen sẽ tốt hơn.”

“Cũng đúng... Thay vì cứ nghe nói này nói nọ, thà tự mình trải nghiệm còn nhanh hơn... Khoan đã!?”

Ngay khi chuẩn bị chấp nhận rằng lời giải thích đến đây là đủ, Masato bỗng giật mình nhận ra.

Không không, đợi đã. Vấn đề là có chứ. Mà đúng hơn là, có người chứ!

Ngay cạnh Masato, chẳng biết từ lúc nào Mamako đã len lén lại gần.

“Khoan, đợi chút! Cái chuyện quan trọng nhất vẫn chưa xong mà!”

“Đúng rồi nhỉ. Ta biết Masato muốn hỏi gì mà. ...Ngươi muốn biết tại sao lại có mẹ đi cùng đúng không?”

“Đúng rồi, cái đó! Giải thích kỹ chỗ đó đi!”

“Nhưng về điều đó, ta sẽ không nói.”

“Hả!? Tại sao chứ! Là vì không có lời thoại hả!?”

“Không phải vậy. ...Việc có mẹ đi cùng, điều đó liên quan sâu sắc đến mục đích của trò chơi này. Do đó, ta sẽ không giải thích chi tiết. Nếu ta giải thích, nó có thể trở thành việc ép buộc ý định của ban quản lý... Điều đó không nên xảy ra. Tự mình nhận ra trong quá trình phiêu lưu, và tự nhiên đạt được điều đó, mới là kết quả mong muốn nhất.”

“Hả?... Ơ, ừm... ngài đang nói cái gì vậy...?”

“Đại khái thì ta đã nói trước với mẹ ngươi rồi. Con cái cứ ngây thơ vô tư là được. Cứ tiến về phía trước theo ý mình, rồi sau khi cùng nhau tích lũy phiêu lưu, ngươi sẽ tự lĩnh ngộ thôi. ...Thôi được.”

Vua đứng dậy, khẽ chạm tay vào ngai vàng. Ngay lập tức, ngai vàng biến mất, những phiến đá lát sàn bên dưới chìm xuống cùng tiếng động nặng nề. Một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống dưới hiện ra.

“Cảnh tiếp theo đây. Theo ta nào.”

“Khoan đã! Đừng có lẹ làng như vậy chứ! Giải thích đàng hoàng đi...!”

“Thôi thì cứ im lặng đi theo ta. Ta đã chuẩn bị một món quà mà ngay cả một Dũng Giả luôn ôm trong lòng sự bất mãn và hoài nghi về hiện thực cũng không khỏi phải nín thở kinh ngạc đó?”

“Ngài đừng hòng lừa bịp ta bằng những lời lẽ qua loa như vậy!”

“Ồ hố? Vậy là ngươi không cần phần thưởng tạo tài khoản mới và đăng nhập lần đầu sao?”

“Ơ... phần thưởng đầu tiên...?”

*Bùm!* Cậu cảm thấy tim mình như bị bắn trúng vậy, đau nhói.

Từ bỏ phần thưởng lần đầu đăng nhập, thứ mà bất cứ game online nào cũng thiết lập cực kỳ hậu hĩnh... đó là điều mà người bình thường không thể làm được. Dù có giãy giụa thế nào cũng không thể bỏ qua. Phải nhận. Đương nhiên là phải nhận rồi.

Đương nhiên, dù là Dũng Giả đi chăng nữa, cũng không thể thắng được cám dỗ đó...

Sau khi bước xuống cầu thang xoắn ốc, lại là một không gian hình tròn. Trên tường có rất nhiều cánh cửa, mỗi cửa đều treo biển tên nghề nghiệp như [Thánh Kỵ Sĩ], [Ma Đạo Sĩ], [Người Bán Hoa], [Nông Dân], v.v.

Căn phòng [Dũng Giả] trong số đó. Masato, người bước vào sau Vua, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, lập tức quên sạch những bất mãn và hoài nghi lẽ ra đang hoành hành trong lòng. Cậu nín thở.

Có một thanh kiếm. Một thanh kiếm *tuyệt đỉnh*.

“Ôi... thật sao...”

Trong căn phòng nhỏ làm từ đá phát sáng lờ mờ, chính giữa đặt một khối đá lớn bằng vòng tay ôm, và ba thanh kiếm đang cắm sâu vào đó.

Một thanh kiếm màu đỏ rực như dung nham. Một thanh kiếm màu xanh đậm hơn cả đáy biển sâu. Một thanh kiếm trong suốt như pha lê.

Ngay cả Masato, lần đầu tiên nhìn thấy kiếm thật, cũng có thể nhận ra ngay tức thì rằng ba thanh kiếm này không phải là vật tầm thường. Chúng không mang lại cảm giác áp lực của một vũ khí đơn thuần, mà là một thứ gì đó khác... một vật phẩm khiến người ta phải kính sợ, như khi đứng trước một thực thể hùng mạnh khôn lường.

“Quả nhiên là có cảm nhận được gì đó rồi nhỉ. Xứng đáng là Dũng Giả.”

“À, à không... ừm...”

“Nào Masato. Ngươi cứ chọn bất cứ thanh nào ngươi thích đi. Ta sẽ trao nó cho ngươi.”

“...Ta được lấy sao?”

“Đương nhiên rồi. ...Thật ra thì, đây là vật phẩm được chuẩn bị để làm phần thưởng cho nhiệm vụ cấp cao nhất, nhưng mà, người chơi dạo gần đây cứ không thấy hứng thú nếu phần thưởng lần đầu không hoành tráng. Nói tóm lại, nó là mồi nhử thôi.”

“Ta không muốn nghe chuyện đó đâu.”

“Người đời nay đúng là xa xỉ thật đó nhỉ. Dũng Giả thời xưa toàn cầm gậy gỗ mà lên đường phiêu lưu thôi.”

“Thế hệ máy game thùng (Famicom) thì im lặng đi.”

“Vậy thì Masato. Thanh kiếm của ngươi đây.”

“Vâng, vâng...”

Masato tiến lên, bước chân không chút do dự, đứng trước thanh kiếm trong suốt.

Tại sao cậu lại nghĩ đó là thanh kiếm này, chính Masato cũng không rõ căn cứ cụ thể. Nhưng cậu cảm nhận được.

“(Cái gì vậy nhỉ... Mình nghĩ thanh này chắc chắn hợp với mình... Không sai vào đâu được.)”

Mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Cậu nắm lấy chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo gợi nhớ bầu trời, rồi rút ra.

Lưỡi kiếm trong suốt, vốn cắm sâu vào tảng đá trông có vẻ cứng rắn, lại trượt ra khỏi tay Masato một cách nhẹ nhàng, không hề gặp chút trở ngại nào.

“Ra vậy. Masato, ngươi chính là Dũng Giả được bầu trời cao xa lựa chọn sao.”

“Được bầu trời lựa chọn...?”

“Thanh kiếm ngươi đang cầm, chính là Thánh Kiếm Filamento vĩ đại của bầu trời. Rất xa xưa, khi bầu trời thế giới này bị bóng tối bao phủ, nó được cho là đã chém tan mọi bóng tối chỉ bằng một nhát vung... à đó là phần cài đặt trong game thôi.”

“Ngài nói thừa một câu rồi đó. Nhưng mà, đúng là trông nó giống một thanh kiếm cực kỳ lợi hại nhỉ... Dù chỉ nghe miêu tả thì thấy nó lợi hại một cách mơ hồ thôi.”

“Vậy thì ta sẽ giải thích rõ ràng hơn một chút nhé.”

Vua “xoẹt” một tiếng đeo kính lão vào, rồi móc từ trong ngực ra một quyển sách. Cậu ta lật lật quyển sách có bìa ghi [Sách Hướng Dẫn Chính Thức] đó.

“À, Filamento... gây sát thương gấp đôi lên quái vật trên không và tỉ lệ chí mạng gấp ba, là vật phẩm sự kiện có sức tấn công cao nhất, không thể bán, nhé.”

“Dễ hiểu thật đấy nhưng mà mọi thứ đều bị phá nát rồi. Xin hãy coi trọng bối cảnh thế giới hơn chút đi.”

“Không cần lo lắng. Khi chính thức phát hành sẽ làm đàng hoàng thôi.”

Tuy là bản beta nhưng không phải muốn làm gì cũng được đâu, cậu nghĩ ít nhất cũng nên làm cho đàng hoàng chút chứ... nhưng đằng nào thì nói cũng chẳng ai nghe, nên Masato đành im lặng.

Thôi thì cứ vậy đi.

“Thế nào Masato? Với cái này thì ngươi đã có động lực rồi chứ?”

“Ư... à, cái đó thì...”

Lời nhận xét của Vua đúng phóc. Trúng tim đen cậu rồi. Từ khoảnh khắc cầm Thánh Kiếm Filamento của bầu trời, Masato cảm thấy như có điều gì đó đã thay đổi trong mình.

“(Trong tay mình, có một thanh kiếm...)”

Cảm giác khi cầm kiếm gợi lên trong cậu. Khao khát chiến đấu, cái bản năng đã khắc sâu vào gen đàn ông, đồng nghĩa với sự sống còn của phái mạnh—khát khao ấy bỗng bùng cháy dữ dội.

Hơn nữa, thứ Masato vừa có được là một thanh kiếm huyền thoại. Một vũ khí tối thượng. Giống như được hứa hẹn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất sau vô vàn cuộc phiêu lưu và chiến đấu.

Có lý do gì để từ bỏ vinh quang đó ư? Cậu có tìm cũng chẳng thấy.

“Haizz... Đúng là tức thật, cứ như mình bị dụ dỗ thành công vậy.”

“Ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng hãy chấp nhận đi. Ngươi nên hiểu rằng đây là định mệnh mà Masato, một Dũng Giả, đã mang trong mình.”

“Là vậy sao... À không, dù có nói ta là Dũng Giả thì ta cũng chưa hình dung rõ được lắm.”

“Ngươi nói gì vậy. Masato đã có được thanh kiếm huyền thoại đó sao? Đó là thứ mà chỉ có Dũng Giả mới có thể nắm giữ. Rõ ràng Masato chính là Dũng Giả. Chắc chắn là một Dũng Giả chân chính.”

“Khoan, nói mấy lời đó làm ta... hơi ngại...”

Masato là Dũng Giả. Không thể sai. Một Dũng Giả chân chính. Là Dũng Giả đó nha!

“Đừng ngại chứ? Masato là Dũng Giả. Anh hùng của thế giới này. Nào, cứu tinh của chúng ta!”

“Thôi, thôi mà~, ngài đừng nói mấy lời đó nữa mà~. Ngài tâng bốc quá rồi~.”

Dũng Giả. Anh hùng. Cứu tinh. Dũng Giả kiêm Anh hùng kiêm Cứu tinh. Đạt được combo 3 rồi, nói đùa thôi mà!

“Ta chỉ nói sự thật thôi. ...Thực ra, việc game có thể ra mắt chính thức hay không phụ thuộc vào kết quả thử nghiệm của các ngươi. Nó dựa vào sự cống hiến của các ngươi đó... Xin hãy dẫn dắt thế giới này đến một chiều không gian mới. Chỉ có ngươi mới làm được điều đó.”

“Ê~? Ừm, nếu ngài nói chỉ ta làm được thôi thì... ta sẽ làm vậy~.”

“Ưfufu, phải rồi. Nếu là bé Mar thì chắc chắn sẽ làm thôi. Bởi vì bé Mar là niềm tự hào của mẹ mà.”

“Ừm~, mà mình là niềm tự hào của mẹ mà? Đương nhiên rồi... khoan đã...”

“Vậy thì mẹ cũng xin mượn một thanh kiếm nhé. Một cái này.” *Rút xoẹt, rút xoẹt.*

Mamako đã rút ra thanh kiếm màu đỏ rực như dung nham và thanh kiếm màu xanh đậm đang cắm trên bệ đá.

Hai thanh kiếm huyền thoại mà chỉ kẻ được chọn mới có thể nắm giữ, cô ấy lại rút ra cùng lúc một cách nhẹ tênh.

Masato, kẻ nãy giờ còn đang đắc chí chọc ghẹo Vua, lập tức trợn trắng mắt. Ơ, khoan đã? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai đó giải thích giùm đi?

“Ơ, ừm... Thưa Vua, chuyện này là sao ạ...?”

Thật ngại quá. Ta không thể nói thêm điều gì nữa. Mong ngài thứ lỗi cho một NPC như ta. ...À phải rồi. Lát nữa, ngài làm ơn đưa quyển cẩm nang này cho cô Mamako giúp ta nhé. Vậy thì, xin cáo biệt.

Sau khi nhét thêm một món quà khác gửi cho Mamako vào tay Masato, nhà vua liền biến mất không một vết.

Bước qua cánh cửa ẩn sâu trong phòng Dũng sĩ, Masato nhận ra mình đang ở một đấu trường hình tròn. Nơi đây không có khán đài, chỉ có một sân khấu chiến đấu đơn độc nằm giữa không gian kéo dài vô tận. Hóa ra, đây chính là nơi để tiến hành trận chiến hướng dẫn (tutorial battle).

Đứng ở một góc sân khấu, Masato vội lướt mắt qua quyển cẩm nang trong tay. Thông tin cậu cần tìm đã hiện ra ngay lập tức.

““Terramadre” và “Artura”...”

Đó chính là tên của hai thanh kiếm mà Mamako đang cầm trên tay.

Thanh kiếm màu đỏ rực như lửa chính là Terramadre – Thánh kiếm của Đất Mẹ. Tương truyền, nó là bản thân sự sống được sinh ra từ lòng đất vào thời kỳ khai thiên lập địa, là nguồn gốc của vạn vật sinh sôi trên thế giới này.

Thanh kiếm màu xanh thẫm như biển cả là Artura – Thánh kiếm của Biển Mẹ. Nghe đồn, đây là nhát chém kỳ tích đã dẹp yên trận đại hồng thủy tàn phá thế giới. Nó cũng được xem là dấu ấn của bản giao kèo, nơi đất và biển cùng nhau phân chia và thống trị thế giới.

Vậy rốt cuộc hai thanh kiếm này có uy lực đến nhường nào? Chi tiết nằm ngay dưới đây:

**【Terramadre: Sát thương gấp đôi và tỷ lệ chí mạng gấp ba đối với quái vật trên cạn. Tấn công diện rộng. Sức tấn công cao nhất trong số các vật phẩm sự kiện. Không thể bán được】**

**【Artura: Sát thương gấp đôi và tỷ lệ chí mạng gấp ba đối với quái vật hệ nước. Tấn công diện rộng. Sức tấn công cao nhất trong số các vật phẩm sự kiện. Không thể bán được】**

Một điểm đáng lưu ý là chiêu tấn công diện rộng của cả hai thanh kiếm đều thuộc dạng “sát thương chia đầu” (Head-splitting damage). Điều này có nghĩa là tổng lượng sát thương của một đòn đã được định sẵn từ trước, và sẽ được chia đều cho tất cả các mục tiêu bị tấn công.

Và đây là cảnh tượng khi Mamako thực sự sử dụng những món vũ khí khủng khiếp ấy:

“Con xem này, Ma-kun! Mẹ sẽ cố gắng hết sức!… Ây da!”

Mamako giơ cao thanh Terramadre đang nắm chặt trong tay phải, rồi vung mạnh xuống.

Cùng lúc đó, vô số khối đá sắc nhọn như lưỡi kiếm đồng loạt trồi lên từ mặt đất, rồi nhắm thẳng vào đàn quái vật mà bổ xuống như vũ bão.

“Ugaaaaaaa!?” “Gukgyaaaaa!?” “Gebuu!?” “Gyaffaa!?”

Trước mắt Mamako, nào là kiến, sâu bọ, nhện, rồi cả sói, gấu và vô vàn loại quái vật khác đều bị xẻ làm đôi, biến mất không còn một mống. Dễ dàng đến không ngờ.

Nhưng ngay lập tức, một đàn quái vật mới lại xuất hiện!

“Mẹ sẽ không bỏ cuộc! Vì mẹ muốn cho Ma-kun thấy mẹ giỏi giang thế nào mà!… Ây da!”

Mamako đưa thanh Artura ở tay trái lên ngang tầm, rồi vung thẳng một đường.

Lập tức, một dòng nước màu xanh thẫm xuất hiện từ vệt kiếm, phân tách thành vô vàn giọt nước nhỏ li ti, rồi bắn ra với tốc độ của đạn.

“Goaaaaaa!?” “Gigigigi!?” “Gohaa!?” “Ugugu… Gafh…!”

Đàn quái vật hứng chịu cơn mưa đạn nước siêu tốc ấy liền thân thể thủng lỗ chỗ, rồi tan rã ngay lập tức. Đợt địch thứ hai cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Dễ dàng đến kinh ngạc.

Nhưng chưa hết. Trận chiến vẫn tiếp diễn. Một cái bóng quái vật xuất hiện trên bầu trời!

“Ma-kun! Đây chính là lúc con thể hiện sức mạnh của mình đấy! Cố lên!”

“...À, vâng...”

Masato đóng quyển cẩm nang lại, rồi cầm thanh Filmalment phẩy nhẹ một đường tùy ý vào không khí.

Trong khoảnh khắc, một luồng sóng chém màu trong suốt bỗng bật ra từ lưỡi kiếm, tự động bay lên truy đuổi kẻ địch. Những đường kiếm tung hoành tự do ấy nhanh chóng áp sát và giáng đòn chí mạng vào lũ quái vật.

“Pi-yo!?”

Một con quái vật bé tí tẹo cỡ chim sẻ đang bay lơ lửng trên không trung, bỗng rơi tõm xuống đất, hóa thành tro bụi.

Tiêu diệt quái vật rồi!

Thế rồi, Masato ngã vật xuống ngay tại chỗ, rồi òa khóc nức nở.

“...Hức hức... Không phải đâu... Cái này có gì đó sai sai rồi... Chắc chắn là sai bét rồi mà...”

“M-Ma-kun, con sao thế!? Có phải con bị thương ở đâu không!? Cho mẹ xem nào!?”

“Không phải... Không phải vậy... Không phải là thế... Khụ...”

Đúng là thanh Filmalment cũng bá đạo thật đấy. Có thể phóng ra những đòn chém tự động truy đuổi mục tiêu thì quả không hổ danh là một thanh kiếm tuyệt vời. Cậu hoàn toàn có thể tự tin. Cậu hoàn toàn có thể tự hào về bản thân mình. Đúng vậy mà.

Thế nhưng, Mamako lại có đòn tấn công thường là tấn công diện rộng, chưa kể mẹ còn dùng đến hai thanh kiếm nên thành ra là tấn công hai lần liền.

So với người mẹ vừa dễ dàng quét sạch hàng chục con quái vật trong nháy mắt, còn cậu thì...

“(…Mình… tệ quá à… )”

Giờ thì cậu chỉ còn biết khóc thôi. Chỉ còn cách giận dỗi mà đi ngủ thôi. Chứ biết phải làm gì khác bây giờ?

Thấy Masato như vậy, Mamako vội chạy tới.

“Ma-kun! Nào, con cố lên! Đòn tấn công của con tuyệt vời lắm đó! Cái gì đó trong suốt bay vù vù đi, mẹ đã giật mình hết hồn luôn! Ma-kun ngầu hết sức!”

“Mẹ ơi, làm ơn đừng động viên kiểu đó nữa... Con đã suy sụp đến mức không thể suy sụp hơn được nữa rồi, mẹ còn muốn dìm con xuống sâu hơn nữa hay sao...!”

“K-không, mẹ không có ý đó! Không phải vậy!… N-nào, thôi thì chúng ta cứ đứng dậy đã! Cùng nhau luyện tập... à ừm... cái gì ấy nhỉ...”

“...Là Chu-Chu Train đấy, mẹ.”

“Đúng rồi đó! Ngày xưa mẹ cũng từng chơi rồi. Với mấy người bạn, ‘Fa-a-a-n Fa-a-a-n’ cơ!”

“Không phải! Hoàn toàn không phải! Bọn con có đứng thành hàng rồi xoay vòng vòng đâu!”

“À, à đúng rồi. Giờ không phải lúc ngồi kể chuyện ngày xưa nhỉ. …Ơ, ừm... Thôi được rồi, dù sao thì ở đây cũng tạm đủ rồi, chúng ta đi tiếp thôi! Nhé, làm vậy đi! Lần tới sẽ vui hơn nhiều!”

Vừa nói dứt lời, Mamako đã nắm lấy tay Masato, định kéo cậu đứng dậy.

Nhưng Masato lại hất tay mẹ ra.

“M-Ma-kun...?”

“Nếu mẹ muốn phiêu lưu, mẹ cứ đi một mình đi. Dù ra ngoài trường thì có thể sẽ gặp quái vật đó, nhưng với ‘hỏa lực’ của mẹ thì quá sức dư dả rồi còn gì. Mở màn mà tung hết chiêu thì thắng dễ ợt ấy mà.”

“Hỏa lực? Mẹ có tạo ra lửa được đâu? Đâu phải cái bếp gas đâu mà.”

“Con không có ý nói cái loại hỏa lực đó!”

Hỏa lực, nói một cách dễ hiểu, chính là sức tấn công. Đây là thuật ngữ thường được dùng để ví von với sức công phá của súng đạn. Có lẽ với mẹ thì hơi khó hiểu thật. Thôi bỏ qua chuyện đó đi.

“Haizzz... Thôi được rồi, mẹ cứ đi đi. Cứ để mặc con ở đây cũng được mà.”

“K-không thể nào...”

Masato quyết định “bỏ qua” hết. Bỏ qua tất cả. Cậu nằm vật ra, mệt mỏi rũ rượi như muốn ngừng thở, giả vờ chết. Cậu muốn biến thành một cái xác, không thèm trả lời bất cứ điều gì.

“Hức hức... Ma-kun... K-khi gặp chuyện thế này thì mẹ phải làm sao đây nhỉ...? À, đúng rồi!”

Mamako bối rối, vội vàng với tay lấy quyển cẩm nang mà Masato đã vứt sang một bên. Cô lật trang sách lia lịa, cứ như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm.

“Ở đâu đó chắc có bí kíp... Bí kíp xử lý khi con trai dũng sĩ không chịu đi phiêu lưu cùng mẹ là...”

“Gì chứ, cái cẩm nang đó lại có cả bí kíp chi tiết đến thế sao!? Nó là cái thứ quái gì vậy!?”

“Nó ghi là ‘Khi con của bạn biết rằng đòn tấn công thường của bạn là tấn công diện rộng và có thể gây sát thương hai lần, đứa trẻ sẽ vui mừng khôn xiết. Chúng sẽ ôm chầm lấy bạn và đòi đi phiêu lưu cùng’. Nhưng mà toàn là nói dối hết! Ma-kun có vui vẻ chút nào đâu!”

“...À thì, về cơ bản thì tôi nghĩ là họ sẽ vui thôi mà.”

“Ơ, thật sao!?”

“Đương nhiên rồi! Có sức tấn công khủng khiếp và khả năng tấn công diện rộng cơ mà? Lại còn là tấn công hai lần nữa. ...Nếu có người chơi như thế ở trước mặt, tôi sẽ dốc toàn lực mời họ làm đồng đội. Thậm chí còn muốn trả tiền để kéo về phe mình nữa cơ.”

“Vậy thì, tại sao Ma-kun lại không vui chứ?… Tại sao...?”

Mamako chìm vào suy tư, rồi chợt bừng tỉnh, cô dè dặt hỏi Masato:

“Chẳng lẽ... chẳng lẽ nào lại là vì... mẹ là mẹ của con sao?”

“Chính xác! Đó mới là vấn đề lớn nhất! ...Mẹ cho con hỏi một chút được không?”

Masato ngồi thẳng dậy, đối mặt với Mamako và chỉnh lại tư thế ngồi.

Cậu cố gắng hết sức để không nổi giận hay quát tháo. Đây là một cuộc nói chuyện vô cùng quan trọng.

“Mẹ hãy giải thích đi.”

“G-giải thích gì cơ...?”

“Tất cả! Tất cả mọi thứ! Con đang bảo mẹ hãy giải thích tất tần tật về cái tình huống này đây. ...Mẹ biết gì đó đúng không? Nhà vua đã nói là mọi chuyện đại khái đã được báo cho mẹ rồi mà. Phía nhà phát triển đã nói chuyện với mẹ rồi đúng không?”

“Cái đó thì...”

“Thẳng thắn mà nói, việc bị chuyển vào trong game vốn dĩ đã là chuyện bất thường rồi, nhưng dù sao thì con cũng khá hoan nghênh nên sẽ không truy cứu. ...Thế nhưng, chuyện này có gì đó không giống với hình dung của con về việc được chuyển sinh vào game. Và điều khác biệt đó, không cần nói cũng biết, chính là việc mẹ cũng đi theo con đến đây.”

“Mẹ của mấy nhà khác cũng vậy mà, thỉnh thoảng cũng được chuyển sinh vào game cùng con trai chứ...?”

“Không có đâu! Tuyệt đối không có! Không thể nào có chuyện đó! Thậm chí nếu có thì còn rắc rối hơn nữa ấy chứ! Trong thế giới fantasy dành cho đám con trai đang tuổi lớn thì sự hiện diện của cha mẹ là không cần thiết! Là đồ vướng víu!”

“Hừm! Ma-kun nói chuyện thật là khó nghe. Mẹ giận rồi!”

Mamako phồng má phụng phịu, giận dỗi đáng yêu. Mamako giận dỗi (Pum pum). Cô ấy dễ thương gì đâu không biết...

Không không, dừng lại đã! Đó là mẹ ruột của mình! Một người mẹ đã gần 40 tuổi rồi! Không thể đánh giá là dễ thương hay không được! Không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó!

“Đừng có giỡn nữa! Con không cần mấy cái đó đâu, trả lời đàng hoàng vào!”

“V-vâng! Mẹ sẽ trả lời!”

“Tại sao mẹ lại đi cùng con? Chuyện gì đã xảy ra, mọi thứ thành ra thế này là sao, mẹ giải thích chi tiết cho con đi. Nhanh lên!”

“D-dạ, nhưng mà... ban đầu họ bảo mẹ không nên nói chuyện này ra... Họ nói rằng cứ cùng nhau phiêu lưu, trải qua nhiều chuyện rồi dần dần con sẽ tự mình nhận ra thì tốt hơn...”

“Kệ đi, cứ nói ra hết đi! Đừng có làm con khó chịu nữa chứ!...! Này mẹ, thật sự nếu mẹ cứ thế này thì...”

“C-cái gì cơ...?”

“Con sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ đó!?”

Đó là những lời nói bật ra khỏi miệng Masato trong cơn nóng giận. Những lời mà sự bực bội tự động tạo nên.

Lời nói tuy chỉ là bộc phát nhất thời, nhưng lại được phóng thẳng ra... và giáng đòn chí mạng vào Mamako, khiến cô cứng đờ. “...À... không phải... vừa nãy là...” Khi Masato nhận ra mình đã lỡ lời thì mọi chuyện đã quá muộn.

Ở khóe mắt Mamako đang thẫn thờ, những giọt nước mắt to tròn dần dần ứa ra, rồi lăn dài trên má.

Mẹ cậu, vừa khóc vừa nhìn thẳng vào cậu.

“...Mẹ xin lỗi con nhé. Mẹ không biết phải giải thích mọi chuyện thế nào cho đúng. Bên phía anh Shirase và những người khác cũng có nhiều chuyện riêng tư, mẹ không biết nên nói đến đâu thì được.”

bd282b45-7ec0-4df4-ab07-addeaa0c7615.jpg

“À, à ừm. Con hiểu rồi. Nếu có chuyện gì đó thì thôi...”

“Nhưng con này, mẹ chỉ muốn nói rõ một điều thôi nhé. Mẹ không hề có ý định lừa dối Ma-kun hay làm bất cứ điều gì khiến con bị tổn thương đâu. Con hãy tin mẹ điều đó nhé.”

“Vâng, con hiểu rồi...”

“Mẹ chỉ muốn được thân thiết với Ma-kun thôi. Muốn cùng con phiêu lưu, muốn được trò chuyện thật nhiều, muốn cùng con cố gắng vượt qua mọi chuyện, muốn trở thành một cặp mẹ con thân thiết. Mẹ chỉ mong có thế thôi. Cho nên... hức... cho nên nhé?”

“Con biết rồi, con biết rồi mà! Con hiểu rõ rồi! Con đã nắm rõ tất cả rồi!”

“Vậy nên, mẹ xin con nhé...”

“À, à vâng...”

“Đừng nói những lời đau lòng như muốn cắt đứt quan hệ mẹ con nữa... Mẹ đây, trong tất cả những lời đã từng nghe từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, thì lời nói đó là đau lòng nhất. Là buồn nhất.”

Nước mắt từ khóe mi Mamako cứ tuôn rơi không ngừng. Từng giọt nước mắt buồn bã lăn dài trên má.

Masato đã lỡ lời mất rồi...

Cậu đã khiến mẹ mình buồn bã đến phát khóc. Cảnh tượng người mẹ chìm trong đau khổ vì chính mình đang bày ra trước mắt cậu.

Trên đời này, nào có thứ gì có thể khiến một người con nếm trải vị đắng và nỗi đau khôn tả đến nhường này.

“(…Mình đang làm cái quái gì thế nàyyyyy… )”

Đây không chỉ đơn thuần là chuyện cảm tính. Là một người con được sinh ra từ cha mẹ, trong sâu thẳm sinh mệnh được ban tặng, đã khắc sâu ước nguyện rằng cha mẹ phải luôn tươi cười và khỏe mạnh. Chỉ cần khiến họ buồn lòng thôi là tâm hồn đã không thể nào yên nổi. Chịu đựng cũng không được. Quay mặt đi cũng không đành.

Masato lập tức ngồi quỳ gối, rồi úp trán xuống sàn đấu trường.

“Mẹ ơi con xin lỗi! Vừa nãy con nói không phải vậy đâu! Con hoàn toàn không có ý định làm thế đâu! Chỉ là con lỡ lời thôi, thật sự không phải vậy đâu! Nên là!”

Cậu tha thiết mong mẹ tha thứ. Mong mẹ đừng khóc nữa. Khi cậu đang cố gắng van nài trong tuyệt vọng thì...

Chợt, một bàn tay xoa rối bù mái tóc cậu, xoa tới xoa lui. Đó là tay của Mamako, với những ngón tay dịu dàng đến lạ, cứ như muốn nói “thằng nhóc này” khi làm cho kiểu tóc cậu trở nên bù xù cả lên.

“...M-mẹ...?”

“Mẹ này, mẹ rất yêu Ma-kun, một người con trai hiền lành luôn biết quan tâm đến mẹ.”

“V-vâng... Con thật sự xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc đó.”

“Ừ, không có gì. ...Thôi được rồi. Nào, ngẩng mặt lên đi.”

“À, à vâng... Vậy thì...”

Khi ngẩng mặt lên, cậu thấy khuôn mặt mẹ vẫn còn vương những vệt nước mắt. Vì vẫn thấy khó nhìn thẳng, Masato định lảng mắt đi chỗ khác. Ngay lập tức, mẹ cậu lên tiếng: "Này con, nói chuyện phải nhìn vào mặt người ta chứ!" "Dạ, dạ, con biết rồi mà!" Bị mẹ nhắc nhở, Masato đành miễn cưỡng quay mặt lại.

Mamako nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như muốn nói "Cho mẹ tham gia với!".

"Khụ... Đời nào ngờ có ngày mẹ mình lại trưng ra vẻ mặt ấy cơ chứ..."

"Này con, nhìn mẹ này. Phải nghe mẹ nói cho rõ ràng chứ!"

"Ơ, ừm..."

"Mẹ muốn cùng Mar-kun đi phiêu lưu. Con có thể cho mẹ làm bạn đồng hành của Mar-kun không?"

*Có muốn kết nạp mẹ làm đồng đội không?*

Chẳng có gì phải băn khoăn. Bởi lẽ, chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi.

"...Thôi được rồi, cũng được thôi. Hỏa lực của mẹ thì giúp ích nhiều lắm ấy chứ. Nên là... mẹ cứ... theo con cũng được."

"Vâng! Vậy mẹ theo con nhé. Từ giờ mong được giúp đỡ, Mar-kun!"

"Ừ, thì... con cũng vậy, mẹ cứ tự nhiên nhé, mẹ."

Mamako đã gia nhập đội.

"Nhưng mà Mar-kun này, mẹ nói trước cho con một điều nhé."

"Hả? Chuyện gì thế ạ?"

"Mẹ á, mẹ không có phóng ra lửa đâu con nhé? Mẹ đâu phải cái bếp ga đâu!"

"Con đã nói bao nhiêu lần rồi, ý con không phải kiểu hỏa lực đấy mà mẹ ơi! Mẹ cứ làm sao ấy!?"

Có lẽ nào, kẻ thù mạnh nhất trong cuộc phiêu lưu này lại chính là... khả năng hiểu chuyện của mẹ mình chăng? Masato bỗng có một linh cảm mãnh liệt đến lạ thường.