TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1067

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 5

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Arc 8 - Kì tích Argalia - Chương 143

Tiếng côn trùng ríu rít đã lắng xuống và mùi hương đầu thu tràn ngập không khí.

Ở một góc nào đó của Austin, sự hình thành của Đại đội Du kích Touri đang lặng lẽ diễn ra.

“Yêu cầu tăng viện đã được chấp thuận. Binh lính sẽ sớm đến thôi.”

“Đã hiểu.”

Trong thời gian này, mặt trận mỏ khá lặng lẽ.

Chỉ có vài cuộc giao tranh lẻ tẻ xảy ra và tiền tuyến hầu như rơi vào thế bế tắc.

“Chúng ta không biết thời gian huấn luyện sẽ kéo dài bao lâu. Có thể chúng ta sẽ được giao nhiệm vụ ngay khi đủ quân số.”

“Đã hiểu.”

“Trong lúc đó, hãy đảm bảo giao tiếp tốt với cấp dưới của cô.”

Trung sĩ Gavel khuyên tôi.

Như anh đã nói, việc giao tiếp với đồng đội là rất quan trọng.

“Giao tiếp… vậy tức là tiệc rượu phải không?”

“Cô có một quá trình suy nghĩ đơn giản đến ngạc nhiên.”

“Có cách nào khác không?”

“Thường thì cô sẽ làm quen với các buổi phỏng vấn. Nhưng, ừm, một bữa tiệc cũng không phải là ý tưởng tồi.”

Chắc chắn là một cuộc phỏng vấn nên được thực hiện trước tiệc rượu.

Trước khi kịp nhận ra, suy nghĩ của tôi đã bị Sabbath đầu độc rồi.

“Hơn nữa, chúng ta chưa đủ tuổi uống rượu.”

“Phải rồi.”

Ở Austin, độ tuổi được uống rượu là 18.

Người ta biết rằng trẻ em uống rượu có thể bị ngộ độc rượu cấp tính.

“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu với phần phỏng vấn.”

“Vậy là được rồi.”

Năm nay tôi 17 tuổi và Trung sĩ Gavel 15 tuổi.

Chúng ta vẫn còn quá trẻ để thưởng thức rượu.

“Đầu tiên cô nên nói chuyện với Hạ sĩ Maeve và cô ‘puku puku’. Sau đó là các công binh và tiểu đội trưởng sắp được thuyên chuyển tới.”

“Cô ‘puku puku’ là Argie.”

“Cô ta chỉ kêu 'puku puku' và lờ tôi đi khi tôi nói chuyện với cô ta. Vì tôi chưa nghe tên cô ta, nên cô ta là ‘puku puku’ vô danh.”

“…”

Trung sĩ Gavel nói điều này với vẻ mặt nghiêm túc.

Thì thái độ đó cũng dễ hiểu thôi vì thái độ của Argie.

“Hãy đảm bảo cô có một chuyện nói chuyện đàng hoàng với cô ta, Thiếu úy Touri.”

“Đ-Được rồi.”

Vai trò của sĩ quan cấp trên là phải “giáo dục” những cá nhân gây rắc rối một cách hiệu quả.

Nhưng mà…

“Cô ta là một người rắc rối đến mức mà cả Reitalyu còn phải chật vật. Cô ta không dễ xử lý đâu.”

“…”

Đến cả Reitalyu đã từ bỏ, liệu một người như tôi có thể xử lý cô ấy đúng cách không?

“Tôi đã nghe nói rồi. Họ nói từ giờ cô sẽ là chỉ huy.”

“Vâng, xin hãy chăm sóc tôi.”

Tối hôm đó.

Người đầu tiên tôi chào là Hạ sĩ Maeve, còn được gọi là “Người ném lựu đạn”.

“Cảm ơn anh đã dành thời gian gặp tôi hôm nay.”

“Không cần khách sáo như vậy. Cô là cấp trên của tôi. Tôi sẽ xấu hổ nếu cô không tỏ ra uy quyền hơn.”

“Tôi chỉ là một người mới tình nguyện nhập ngũ. Tôi sẽ trông cậy vào kinh nghiệm dày dặn của anh, Hạ sĩ Maeve.”

“Ừm, cô là kiểu cấp trên rắc rối khác hẳn so với Trung sĩ Gavel.”

Maeve là một người đàn ông cơ bắp khoảng 40 hoặc 50 tuổi, đầu cạo trọc và khuôn mặt hơi đáng sợ.

Lông ngực của anh ta dày và nhô ra khỏi bộ đồng phục, khiến anh ta có vẻ ngoài khá thô kệch.

“Một cấp trên cần phải tỏ ra uy quyền. Cô cần phải toát ra một khí chất để đảm bảo với mọi người rằng mọi việc sẽ ổn thỏa dưới sự chỉ huy của bạn.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Nếu cấp trên cứ cúi chào cấp dưới, ai cũng sẽ lo lắng. Cô cần phải cư xử với họ bằng thái độ tự tin như hôm nọ trên chiến trường.”

“Tự tin…”

Maeve cười toe toét và khuyên tôi như vậy.

Khi nói “hôm nọ”, ý anh ta là khi tôi giết chú Gorski ư?

Ngay cả khi anh ấy nói phải tự tin…

“Còn nhớ nụ cười lạnh lùng đó của cô không? Với khuôn mặt như thế, chẳng ai dám chống đối cô đâu.”

“…Như thế này à?”

“Không, đó chỉ giống má cô bị chuột rút thôi.”

Tôi cố nở nụ cười giả tạo nhưng Maeve trông có vẻ lo lắng.

Tôi ước mình có thể cười tự nhiên như Reitalyu.

“Xin lỗi, lúc đó tôi hơi kích động… Tôi đã mất đi một người quan trọng và mất kiểm soát.”

“Tôi hiểu rồi. Thì ra đây chính là con người thật của cô.”

“Đúng vậy.”

“Ừm, chuyện này khó đây.”

Khi tôi xin lỗi, Maeve gãi đầu.

“Khi một vị chỉ huy còn trẻ, chúng tôi thường lo lắng liệu mọi thứ có ổn không.”

“Vâng, tôi hiểu cảm giác đó.”

“Nhưng cô có khí chất khiến cấp dưới phải tuân lệnh. Không giống như Trung sĩ, tôi đoán cô có một khí chất đáng sợ.”

Maeve đã gián tiếp gợi ý tôi, với ngôn từ được lụa chọn cẩn thận.

…Tôi không định tỏ ra đáng sợ.

“Dù sao thì, tôi cũng rất cảm kích nếu cô có thể thử làm như vậy.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mong đợi của anh.”

“Được rồi, không cần phải cố quá đâu. Sẽ thật nực cười nếu cuối cùng cô lại phí công vô ích.”

Trên chiến trường, thường thì sẽ tốt hơn lòng căm thù sẽ thiêu đốt những người lính.

Theo một nghĩa nào đó, đó là điều hiển nhiên.

Thường thì những người có động lực giết kẻ thù sẽ có thành tích tốt hơn.

“Này, cùng lắm thì tôi cũng chỉ đánh cho chúng khuất phục thôi. Việc chữa trị cho cô nhé.”

“Xin hãy hạn chế tối đa hình phạt thể xác.”

Với một nụ cười cay đắng, tôi đáp lại nụ cười toe toét của Maeve.

“Vậy là vợ tôi đã chịu tôi quá đủ rồi.”

“Anh bị vợ bỏ à?”

“Ừ. Cũng hơn hai mươi năm rồi. Hồi đó tôi thật ngốc nghếch khi nghĩ tôi hiểu phụ nữ. Đây chắc là hậu quả của việc tôi quá kiêu ngạo.”

Sau khi trò chuyện với anh ta, tôi bắt đầu hiểu được Maeve là người như thế nào.

Hồi trẻ, anh là người nóng tính và có thói quen xấu là hay đánh nhau. 

Vì chuyện này, vợ anh đã bỏ anh ta và anh ta đã phải sống trong tình trạng vô cùng tồi tệ trong một thời gian.

Tuy nhiên, anh đã được một nhà sư du hành khuyên bảo, thay đổi cách sống và bắt đầu cầu nguyện xin Chúa tha thứ.

Sau khi thay đổi cuộc sống, Maeve cố gắng tìm một công việc ổn định nhưng bị xa lánh ở quê nhà. 

Vì vậy, anh quyết định nhập ngũ để có thể tận dụng tốt thân hình ấn tượng của mình.

“Tôi muốn ít nhất là đảm bảo được sự an toàn cho vợ con tôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Ừ thì, tôi cũng đang thiếu tiền.”

Sau đó, Maeve tiếp tục chiến đấu như một lính ném lựu đạn cho đến khi anh mất đi vài ngón tay ở bàn tay trái.

Chỉ tính riêng về thời gian phục vụ trong quân đội, có vẻ như anh ta đã phục vụ lâu hơn cả Trung đội trưởng Garback.

Ngay cả sau khi bị thương, ông vẫn x là quân nhu ở Austin.

Những thành tựu của anh được đánh giá cao đến mức anh được cử đến Đại đội Vận tải của Trung sĩ Gavel với như là một “cố vấn”.

Phải có sự tin tưởng rất lớn thì một người lính kỳ cựu mới được chọn làm trợ lý cho một chỉ huy trẻ.

Maeve có được vị trí này nhờ vào tiểu sử đóng góp lâu dài cho quân đội.

“Tôi tự hỏi liệu vợ tôi có bao giờ tha thứ cho tôi không.”

“Tôi chắc chắn sẽ như vậy nếu anh xin lỗi một cách chân thành.”

“Tôi rất muốn uống rượu với những đứa con đã trưởng thành của mình nếu em ấy tha thứ cho tôi.”

Maeve nói điều này một cách đầy tiếc nuối khi kết thúc câu chuyện của mình.

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn với Maeve, tôi chuẩn bị quay trở lại lều thì…

“——!!”

“Hửm? Bên ngoài khá ồn ào.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Khu trại đột nhiên trở nên hỗn loạn, những tiếng la hét bất an vang vọng.

Có vẻ như có điều gì đó bất thường đã xảy ra.

“Tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.”

“Tôi cũng đi. Có thể cần đến sức mạnh.”

“Cảm ơn.”

Chúng tôi phải phản ứng ngay lập tức nếu đó là kẻ thù.

Tôi lấy hết can đảm và chạy cùng Maeve đến nơi phát ra tiếng động.

Tôi có linh cảm không tốt về chuyện này…

“Này con đĩ khốn kiếp! Sao mày lại khui thùng rượu khi chưa được phép thế?”

“P-p-p-puku?”

Tại hiện trường, Argie đang bị lính khống chế trước kho lương thực.

“Puku-puku-puu”

“Con đàn bà chết tiệt này…!!”

Cảm giác bất an của tôi đã đúng.

Tôi đoán những câu chuyện về việc cô ấy có sở thích ăn trộm là có thật, vì Argie đã cố gắng ăn trộm một ít rượu vang từ kho của Đại đội Touri.

Tôi cảm thấy sắp có một cơn nhức đầu.

“Ừ-Ừm, xin chào.”

“Ồ, Maeve! Và cả Thiếu úy Touri nữa.”

Tôi không thể không thở dài.

Một người trưởng thành mà lại đi trộm ngay sau khi được phân công vào đơn vị mới ư?

“Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

“Như cô thấy đấy, người phụ nữ này đã lén khui thùng rượu.”

“Puku-puku-puku.”

“…Cảm ơn vì báo cáo. Tôi sẽ tiếp tục xử lý.”

“Hãy làm như vậy.”

Người lính khống chế Argie đứng dậy và chào Maeve và tôi.

…Sau khi chào lại, tôi quay lại nhìn Argie với vẻ mặt bực bội.

“Y tá Argie, cô bị tình nghi biển thủ vật tư quân sự. Cô có lời giải thích nào không?”

“Puku-puku-puku, puku-puku-puku…”

“Này, cô đang chế giễu chúng tôi à?”

Cô ấy đã bị bắt quả tang đang ăn trộm và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Mặc dù vậy, cô ấy không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào mà chỉ nhìn đi chỗ khác, phát ra những âm thanh puku-puku.

“Tôi sẽ đấm cô nếu cứ tiếp tục đấy.”

“Éc!?”

“Argie. Tôi muốn cô giải thích tình hình. Xin hãy nói bằng tiếng Austin.”

“Ờ…”

Ngay cả khi tôi cố gắng thúc giục cô ấy giải thích, cô ấy chỉ lắc đầu với vẻ mặt sợ hãi và rên rỉ.

Thỉnh thoảng, cô ấy liếc nhìn lên trên như thể đang tìm kiếm sự bảo vệ…

“Ha ha, tôi không cò gì để nói nữa. Nghiến răng lại đi.”

“Puku!?”

Lời cầu xin hời hợt như vậy có lẽ sẽ vô hiệu trước Maeve, người đã dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.

“Ể, anh định đánh tôi à? Đánh một y tá á!?”

“Thiếu úy Touri, tôi có thể làm được không?”

“P-puku puku!”

Đúng như mong đợi từ Maeve, anh ta là người bạn có thể tin cậy trong những tình huống như thế này.

Anh ta hiểu rằng có những tình huống mà bạn không được phép nhượng bộ.

“Hãy đợi một lát, Maeve. Tôi sẽ nói chuyện với Argie.”

“Đã hiểu.”

Tôi ngăn Maeve lại và quay lại đối mặt với Argie.

Khi phạm luật, thì phải bị trừng phạt. Đây là chân lý của thế giới, không chỉ ở quân đội.

Tuy nhiên, tôi cần phải giải thích cho cô ấy hiểu tại sao lại bị phạt vào lúc này.

Chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc để khiến cô ta thay đổi cách suy nghĩ.

“Argie, trộm cắp là một tội nghiêm trọng. Nếu hàng tồn kho không khớp, nó sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của đơn vị. Đồng đội của chúng ta có thể bị giết nếu cuộc hành quân bị trì hoãn vì điều này.”

“Eeek… Nhưng chỉ có một chai thôi mà.”

“Trộm cắp là một tội ác mà dù có bị đánh bán sống bán chết cũng không thể kêu oan. Xin hãy nghĩ đến ý nghĩa của việc binh lính được ưu tiên phân phối lương thực trong khi người dân đang phải chịu cảnh thiếu thốn.”

Đầu tiên, cô ấy cần hiểu tại sao điều đó lại sai trái.

Thay vì ngay lập tức dùng đến bạo lực, chúng ta cần phải đối thoại và khiến cô ấy suy nghĩ lại về hành động của mình.

“Puku-puku.”

“Để cô hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình, cô sẽ phải chịu hình phạt. Cô hiểu không?”

“V-vâng… T-tôi sẽ báo cáo với trưởng khoa y tế!”

“…”

“Hành hung y tá là không thể chấp nhận được! Tôi sẽ yêu cầu hủy bỏ lệnh điều động. Eeek!!”

…Tôi nghĩ mình đã giải thích theo cách của mình, nhưng Argie chỉ cãi lại.

Cô ấy không hề tỏ ra hối hận và có vẻ quyết tâm thực hiện yêu cầu của mình.

“Thiếu úy, có lẽ đánh cô ta trước rồi nói chuyện sẽ nhanh hơn.”

“Phew, phe phe phe.”

“Ư, đừng có khạc nhổ vào người tôi. Cô y tá này bị sao thế?”

Liệu đây có phải là… hậu quả của việc tính cách của cô ấy bị biến dạng do bạo lực mà cô ấy phải chịu đựng?

Hay là bản tính của cô ta đã như vậy?

Là sao ta?

“Éc!!”

“Đừng có vùng vẫy, đồ khốn nạn!”

Nếu cô ấy bị bóp méo do bị tấn công, vẫn có chỗ cho sự thông cảm.

Nhưng trong tình huống như thế này, Trung đội trưởng Garback sẽ làm gì?

“…Maeve, anh có thể xử lý việc này được không?”

“Hiểu rồi.”

Nếu bạn phạm tội trộm thức ăn trong Garback Platoon, bạn có thể sẽ bị bán sống bán chết… hoặc thậm chí là chín phần mười.

Cá nhân tôi không thích hình phạt thể xác, nhưng đúng là nó có thể hữu ích trong việc đào tạo người mới.

“Chịu đựng đi, đồ khốn nạn!”

“Puaaaaaaah!”

…Vấn đề là, liệu cô ấy có hận tôi và làm điều gì đó kỳ lạ với tôi không?

Sẽ là một thảm họa nếu chất độc được trộn vào thức ăn của chúng ta.

“Đừng có tự mãn, phường trộm cướp!”

“Giiiiyaaa!?”

Maeve túm lấy vai Argie và đấm thẳng vào người cô một cách không thương tiếc.

Âm thanh bình bịch của tiếng đánh thịt vang vọng khắp trại.

“Ugh, ugh…”

“Cô ngủ làm gì thế? Dậy mau!”

Những tiếng động nặng nề vẫn tiếp tục vang vọng khắp trại.

Nhìn thấy người khác bị đánh đập quả thực không dễ chịu chút nào.

Thật đau lòng khi chứng kiến Argie chảy máu, nôn mửa và cầu xin sự giúp đỡ.

“…”

Đây là lần đầu tiên tôi áp dụng hình phạt thể xác.

Tôi cho rằng điều đó là cần thiết cho việc đào tạo của cô ấy, nhưng…

Tôi thực sự không có trách nhiệm trong việc này ư?

“Ouch, tôi xin lỗi, tôi thề tôi không làm thế nữa đâu, tôi thề!”

“Câm mồm!”

Tôi biết cô ấy có xu hướng trộm cắp, nhưng tôi đã không có biện pháp phòng ngừa.

Ít nhất thì tôi cũng nên cảnh cáo cô ấy một cách nghiêm khắc.

Tôi cũng nên suy ngẫm về sự thất bại của chính mình.

“Sniff, sniff …”

Tôi nghĩ là phải thế thôi.

Vài phút sau, Argie nằm trên mặt đất, bầm dập.

Toàn thân cô sưng đỏ, trông đáng thương như một con cá muối.

Rất giống tôi khi còn là tân binh.

“Cứu tôi với, làm ơn… hãy chữa trị cho tôi, hãy chữa trị cho tôi.”

“…Không. Hình phạt là cô sẽ phải đứng nguyên tại chỗ trong ba tiếng. Cho đến lúc đó, cô sẽ không được phép điều trị.”

“Hả…?”

Argie nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi.

Chúng tôi phải đứng nửa ngày ở Garback Platoon, nên bây giờ tôi hơi nhẹ tay đấy.

“Này, Y tá, đừng bao giờ làm thế này nữa. Đứng đó và suy ngẫm về hành động của mình đi.”

“…Ôi. Thật tàn nhẫn. Quá đáng quá.”

Argie tiếp tục khóc, trừng mắt nhìn cả Maeve và tôi.

Mặc dù được yêu cầu đứng dậy, cô ấy không hề có dấu hiệu muốn đứng dậy.

“Chân tôi bị gãy rồi. Làm sao tôi có thể đứng dậy được?”

“Cô có thể đứng bằng một chân. Chịu đựng trong ba tiếng. Tôi sẽ chữa cho cô cho đến khi cô làm được.”

“Không thể nào, không thể nào.”

Có lẽ cô ấy sẽ ôm hận tôi.

Sau khi bị đánh đập dã man, tôi cũng thường hay than phiền về Trung đội trưởng Garback trong đầu.

Tuy nhiên, đây cũng có thể là nhiệm vụ quan trọng của cấp trên.

“Vậy thì cứ ở đó, cứ nằm đó và chết đi—”

“Ừm, Maeve. Tôi còn một yêu cầu nữa.”

“Ồ, có chuyện gì vậy, Thiếu úy Touri?”

Tôi vẫn chưa biết cách cư xử như một sĩ quan cấp trên.

Nếu có thể, tôi thích nói chuyện ngang hàng với những người cùng trình độ.

Ngoài ra, vì tôi không cảnh báo trước cho Argie nên tôi cũng phải chịu phạt.

Thế nên…

“Lỗi của cấp dưới cũng chính là lỗi của cấp trên.”

“Ừ, vậy sao?”

“Tôi muốn yêu cầu được nhận hình phạt thể xác giống như Argie.”

“Cái gì?”

Tôi sẽ để mình bị đánh đập để thay đổi.

Nghĩ lại thì, có lần Rakya nhốt mình trong phòng tắm và đến trễ giờ, còn tôi thì bị đánh trước mặt cấp dưới.

Sau sự việc đó, các thành viên của Trung đội Y tế Touri bắt đầu lắng nghe những gì tôi nói.

“Hả, thưa Thiếu úy Touri?”

“Đây là trách nhiệm tập thể. Nếu Argie làm gì sai trong tương lai, tôi cũng sẽ phải chịu hình phạt tương tự.”

“Puku…?”

“Vì vậy, hãy cố gắng kiểm soát bản thân nhé, Argie.”

Argie nhìn tôi như thể muốn nói “Con bé này bị điên à?”, nhưng điều này cũng không có gì bất thường.

“Trách nhiệm tập thể”, khi mà không chỉ những người có tội mà cả những người không liên quan cũng phải chịu trách nhiệm, là điều phổ biến trong quân đội.

Tinh thần sẽ khá là mệt mỏi khi phải chịu trách nhiệm không chỉ cho bản thân mà còn cho cả những người không liên quan.

Hơn nữa, bằng cách tự mình chấp nhận hình phạt thể xác, tôi có thể làm nguôi ngoai sự oán giận mà Argie dành cho tôi.

“Được rồi, Maeve. Tôi sẽ dạy Argie cách chịu hình phạt thể xác.”

“Ể…”

Ngoài ra, tôi đã quen với hình phạt thể xác, tôi có khả năng chịu đau cao.

Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã bị đánh bao nhiêu lần khi ở Trung đội Garback.

“Đừng ngần ngại, Maeve. Đây là điều cần thiết.”

“…Đã hiểu. Xin đừng oán trách.”

“Tốt. Hãy đảm bảo hình phạt được thực hiện tương tự như Argie.”

Maeve gật đầu và nắm chặt tay với vẻ mặt kiên quyết.

Hình phạt này khá hiệu quả.

“Thế nào? Cô có thể đứng vững một cách đáng ngạc nhiên ngay cả khi xương bị gãy đấy.”

“…Anh do dự quá.”

Mặc dù trông có vẻ bối rối, Maeve vẫn tát tôi một cái không thương tiếc.

Cả hai chúng tôi, đều bị đánh đập, đứng cạnh nhau và nhìn lên bầu trời.

“Đã hết ba giờ rồi nhỉ”

“Vẫn còn một giờ nữa.”

“Cô bị ngu à?”

“Ô, cô xúc phạm cấp trên đấy à? Tôi sẽ phạt thêm đấy.”

Đứng như thế này làm tôi nhớ lại thời gian ở Trung đội Garback.

Hồi đó, Trung đội trưởng Garback thường quan sát từ trong lều, còn tiền bối Allen và Rodri thường đến trêu chọc tôi.

…Giờ đây, những ngày tháng ấy chỉ còn là hoài niệm thôi.

“Chỉ huy, sao cô lại có vẻ vui vẻ khi bị đánh thế? Đây là sở thích của cô à?”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ đang hồi tưởng lại một chút về quá khứ thôi.”

Đó là cách tôi được đào tạo khi còn là tân binh.

Liên tục mắc lỗi, được giáo dục và tích lũy những bài học quan trọng sau mỗi lần bị đánh.

Nếu Trung đội trưởng Garback vẫn còn sống, liệu hôm nay tôi có còn bị đánh bại không?

“Quan trọng hơn, Argie. Cô đã suy nghĩ lại về hành động của mình chưa?”

“Puku.”

“Nếu còn tái phạm, cô sẽ lại bị kỷ luật như vậy. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

“…Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với cô.”

“Nếu Argie có thể ngừng ăn trộm thì chấn thương này chỉ là cái giá nhỏ phải trả.”

Argie ghê tởm nhìn khuôn mặt sưng tấy của tôi.

Cô ấy có vẻ không hiểu được.

“Vậy khi nào tôi có thể uống rượu?”

“Rượu vang là một xa xỉ phẩm, và cô không thể uống nó mỗi ngày ở tiền tuyến. Nó chỉ được cung cấp cho những dịp đặc biệt, vì vậy hãy thưởng thức nó vào những dịp ấy.”

“Ban đêm, trước khi đi ngủ, tôi sợ. Tôi không thể ngủ được nếu không có rượu…”

“Nếu chuyện đó xảy ra, nếu cô thấy thoải mái, tôi có thể lắng nghe. Dựa vào rượu sẽ không mang lại kết quả tốt đâu.”

Trước hết, có lẽ không có nhiều người ở Austin ngày nay đủ ấm no để uống rượu vang mỗi ngày.

Việc cung cấp nhu yếu phẩm cho quân đội được ưu tiên nên một số ngành công nghiệp giải trí đã phải ngừng hoạt động.

Ngay cả một chai rượu mà Argie cố ăn trộm cũng là một món đồ có giá trị.

“…Puaa.”

“Ồ, đúng rồi. Argie, chúng ta nói chuyện một chút nhé.”

“Một cuộc trò chuyện?”

Tôi quay sang Argie và nói:

“Cô có thể cho tôi biết đôi chút về bản thân không?”

Và thế là chúng tôi có một cuộc thảo luận chậm rãi và sâu sắc dưới bầu trời đêm.