“Con cũng đã bao giờ mang bạn trai về nhà đâu, đúng không? Đây là một cơ hội tốt đấy! Natsuki là một chàng trai tốt. Nó luôn hỗ trợ Haruko-san, chưa từng để mất nụ cười, kể cả khi gặp rắc rối.”
Hisashi biết về việc Haruko tái hôn, và cũng biết về đứa con gái kế rắc rối nữa.
Anh ấy đã nhiều lần rủ vợ đi cùng và giúp đỡ Haruko, nhưng bị từ chối với một nụ cười, nói rằng “Đó là vấn đề của gia đình họ.” và không can thiệp vào nữa.
Đôi khi Hisashi mời Haruko đang mệt mỏi và Natsuki ăn, hoặc là ra ngoài uống cùng chống mới của Haruko, nhưng không may, không lần nào suôn sẻ cả.
“Lạ thật, con chả biết gì về Natsuki-kun, người mà bố của mình đã chăm sóc nhiều đến thế, cả.”
“Chuyện đó, ừm…”
Mặc dù Hisashi là một người sẽ nói rõ ràng những điều bản thân muốn, anh ấy vẫn do dự, không biết nên nói hay không.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, chỉ là… con thích mấy cậu trẻ hơn, phải không?”
“Cái gi—, này, sao bố lại đột nhiên nói thế, tại sao?”
Ginko trở nên hoảng loạn trước những lời của bố.
Thấy con gái mình như thế, Hisashi đã chắc chắn.
“Trước đây, khi mẹ dọn phòng con, bà ấy đã tìm ra một cậu bé dễ thương—”
“AAAAAAAAAAAAAAAA…!”
“Này, bình tĩnh đi. Bố hiểu mà. Đừng lo.”
“Đừng lo á? Đấy là xâm phạm quyền riêng tư đấy!”
“Bố và mẹ cũng đã kiểm tra mấy cái xu hướng và những thứ con thích rồi.”
“Tôi sẽ giết ôngggggggggg!”
Mặt Ginko đỏ chót khi rút thanh quỷ kiếm và chuẩn bị tấn công.
Cô chưa từng nghĩ rằng cha mẹ biết được sở thích của cô.
Cô cầu mong ‘thứ đó’ mà cô đã giấu trong tủ quần áo sẽ không bao giờ được tim ra.
“Nhưng mà này, mấy món đồ trong tủ quần áo của con hơi kinh đấy. Ta đã lo lắng một thời gian rằng con có thể đã làm việc xấu.”
“Vậy thì quyền riêng tư của con đâu!?”
“Là do con không giữ phòng ngăn nắp, sạch sẽ thôi. Ta đã làm ngơ bởi nó chỉ là sở thích thôi.”
“Bố đang bảo con hãy biết ơn vì việc đó à? Sở thích của con không hề vi phạm pháp luật! Và nếu bố biết, bố sẽ không để con kết hôn với Natsuki-kun đâu! Cậu ta chuẩn gu con mà! Thôi chết, mình lỡ nói mất rồi!”
“Tất nhiên là ta muốn con giữ mối quan hệ lành mạnh. Con chỉ cần đợi ba đến bốn năm thôi.”
“Không phải thế là hơi lâu à? Nếu đằng nào cũng kết hôn, thì để con vui vẻ đi mà!”
“... Con là cảnh sát đấy.”
Trong lúc Hisashi thầm hài lòng khi nghĩ rằng con gái không phản đối, thì điện thoại của anh reo.
Bởi đó là máy cá nhân, anh bắt máy mà không cần nhìn người gọi là ai, nghĩ rằng có thể đó là vợ mình.
“Này, ‘cháu’ là ai cơ? Hử? Lừa cảnh sát trưởng với câu ‘Là cháu đây’ à? Haha, đùa thôi. Nhưng mà có chuyện gì thế? Cháu không… gây rắc rối gì đâu, đúng không? Có thật à? Hử? Cần người kín miệng á? Ta có người phù hợp ở đây luôn. Ừ, ừ, cứ để ta, ta sẽ gửi cô ấy đến ngay. Ta cũng sẽ đến sau, nên đừng có làm gì điên rồ đấy!”
Ginko có cảm giác không lành khi bố cô, người đang cười, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Linh cảm của cô đã đúng.
Bỏ điện thoại ra, Hisashi thông báo.
“Này, Natsuki gây rắc rối rồi. Ta sẽ đến sau, nhưng có vẻ như đó khá phức tạp đấy, nên đến và giúp cậu ta đi.”
“Ể, đến giờ con về nhà rồi mà.”
“Cứ coi như đây là phí dùng Ma kiếm Jiro đi.”
“Là Ma kiếm Taro!”
“Sao cũng được! Ta sẽ đến sau, nên hãy chắc rằng Natsuki không làm gì thái quá.”
“Con làm kiểu gì cơ chứ–”
Khi Ginko định phản đối, một tiếng sét vang lên từ nơi nào đó, làm rung chuyển tòa nhà.
Bố và con gái nhìn nhau, mặt tái nhợt.
“Ừm, con không muốn kết luận luôn đâu, nhưng con vừa nghe thấy một tiếng rất ồn, một tiếng không bình thường như ‘bùm’ hay ‘rầm’ từ phía đó… không phải do Natsuki-kun đâu, nhỉ?”
“---Là công việc, đi nhanh lên!”
“Khôngggggg!”
Trong 15 phút tới, Aoyama Ginko sẽ chạm trán với thế lực thần bí.