“Lucifer… Koume… Tôi có thể gọi cô là Koume-chan được không?”
“Đ-Được.”
“Tốt thật, phải không? ‘Koume-chan’ rất dễ thương, và cũng khá ngầu khi cái tên lại trái ngược với vẻ ngoài của cô!”
“C-Cậu nghĩ thế à?”
“Tất nhiên!”
“P-Phải rồi! Thật ra, tôi cũng nghĩ ‘Koume’ là một cái tên hay!”
“Chính xác!”
Ginko nhìn tôi, người có phản ứng tích cực mà không có lý do gì, và Koume, người đột nhiên thích tên của mình.
Chị ấy có vẻ thích thú khi nói với Jack và Nancy, những người cũng theo dõi bên cạnh.
“Không phải kỹ năng giao tiếp của Natsuki-kun có hơi cao à? Anh hùng cần phải có cần kỹ năng giao tiếp cao đến thế à? Còn nữa, sao Koume-san dễ dãi thế? Cứ như cô ấy sẽ dễ dàng bị lừa bởi mấy tên đa cấp vậy.”
“Tôi không biết ‘anh hùng’ có ngụ ý gì, nhưng tôi hiểu Natsuki-kun là một chàng trai tốt. Có vẻ như Koume-dono đã hiểu nhầm và dẫn đến một trận chiến.”
“Jack-san, ông rộng lượng thật đấy.”
Ginko quyết định làm rõ từng vấn đề trước khi bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.
“Xin thứ lỗi, Koume-san.”
“Gì vậy?”
“Tôi có câu hỏi. Tại sao cô lại tấn công Natsuki-kun vậy?”
“À, tôi cũng muốn biết! Cô nhắc đến mất thứ như quỷ và săn gì đấy, nó có liên quan không?”
“Cậu là quỷ mà, phải không!?”
“Không phải.”
“Ể? Cậu không phải quỷ á?”
“Ừ.”
Mặc dù phủ nhận, nhưng tôi có ma thuật, tôi cũng không phải quỷ.
Có vẻ ở thế giới này, con người sở hữu năng lực, thần có thần lực, và ác quỷ có ma thuật, mặc dù có ngoại lệ. Tôi cũng chưa chạm trán với con quỷ nào cả, nên tôi không chắc, nhưng với tốc độ này, khả năng cao là tôi sắp gặp một con quỷ rồi.
“Ể… Nhìn thế nào đi nữa thì lượng ma thuật đó chắc chắn là của một con quỷ cao cấp cải trang thành người… đợi đã?”
“Hử?”
“Cậu là con người! Và cậu còn mạnh hơn tôi, mặc dù là con người! Con người thật đáng sợ! Chuyện gì thế này, con người ngày nay đã vượt qua thiên thần rồi à? Tôi là con gái trong gia tộc Lucifer cao quý! Đúng nói là cô cũng thế… hử, yếu quá?”
“Đừng có nói tôi yếu! Mà so với thiên thần, con người về cơ bản cũng chỉ là một sinh vật yếu đuối thôi! Do Natsuki là một cái lỗi thôi!”
“Đừng có gọi là lỗi!”
Tôi, người từng bị đối xử như một con quỷ và giờ là một lỗi, lên tiếng phản đối.
Gọi là một cái lỗi thì có hơi quá.
Tôi chấp nhận việc bản thân đã trở nên mạnh hơn, đủ để trở thành anh hùng ở thế giới khác, đánh bại Quỷ Vương và thần, và kể cả khi đã đánh bại Lucifer, tôi vẫn muốn tin bản thân không khác gì con người.
“Vậy ra cậu là con người. Tôi xin lỗi. Như tôi đã nói ban nãy, hành động của tôi một phần là do ông bố và cũng để thể hiện rằng tôi làm tốt trong việc săn quỷ. Tôi cứ nghĩ cậu là một con quỷ mạnh và định giết luôn mà không hỏi gì cả, nhưng tôi sai rồi, xin lỗi.”
“À, không sao đâu, nếu xin lỗi rồi thì thôi. Tôi cũng xin lỗi vì đã chém đôi và đốt cô.”
“Nếu hai bên đã xin lỗi, chắc hẳn một mối quan hệ tốt sẽ được tạo ra. Hãy bắt tay làm hòa đi nào.”
Jack cầm lấy tay tôi và Koume trong khi đang xin lỗi. Bọn tôi nhìn thẳng mắt nhau và bắt tay đàng hoàng.
“Tuyệt vời. Hãy chúc phúc cho tình bạn vượt qua chủng tộc!”
“Ư-Ưm, nhiệt tình thật-hử?”
Lúc đó, tôi và Koume đối mặt với nhau.
“Tôi xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tên tôi là Jack Randock Jasper Williamson Chamber Hanamaki. Và đây là hôn thê của tôi.”
“Nancy desu. Rất vui được gặp.”
“Whoaaa!? Người ngoài hành tinh! Bắt họ đi Natsuki! Nếu chúng ta bán cho chính phủ, chúng ta có thể sống xa hoa đến cuối đời đấy!”
“Kể cả là một thiên thần danh giá, người ngoài hành tinh vẫn là dạng sống bí ẩn.”
Tôi, suy ngẫm về việc vị thần có thể là người ngoài hành tinh, duỗi vai và nói.
“Tôi đói rồi, về nhà thôi!”
Tôi kiệt sức sau một ngày đầy rắc rối.