Với Ayakawa Anzu, Miyahara Yuto, bạn thuở nhỏ của cô, là một người vô cùng quý giá mà cô đã yêu trong nhiều năm.
“-- Tại sao?”
Mọi thứ bắt đầu một cách bình thường.
Trên đường về sau giờ tan trường, cô chúc mừng Yuto vì đã kiếm được một cô bạn gái, tin rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ không thay đổi như cậu đã hứa, kể cả khi đã có bạn gái.
Anzu không hề lo lắng; với cô, Yuto có bạn gái chỉ là chuyện nhỏ. Cậu ấy cũng đã nói sẽ giữ nguyên các mối quan hệ với những cô gái khác, và đó cũng là điều mà họ muốn.
Giống như Matsushita Asuka, một tình địch và người bạn thuở nhỏ khác, Anzu muốn đạt được hạnh phúc trong vòng tay của Yuto.
Mặc dù cô đã thổ lộ nhiều lần, thậm chí còn cầu xin, Yuto cũng chỉ trả lời một cách mơ hồ như kiểu “Vẫn chưa đến lúc” và chưa từng tiến xa hơn việc nắm tay.
Anzu và Asuka, cùng với những cô gái yêu Yuto khác, coi nhau như đồng chí, bạn bè, và rằng một ngày nào đó sẽ có con với Yuto và nuôi dạy chúng như một gia đình.
Họ nghĩ thế, rồi đột nhiên, Anzu nhận ra tình cảm đó là sai lầm.
“--Ể, không thể nào, mình–”
Khuôn mặt hiện ra trong tâm trí cô là Yura Natsuki, người đã từng là anh trai cô.
Mặc dù họ không có cùng huyết thống, cậu trở thành anh trai và một phần gia đình.
Từ sống với bố, cô có thêm anh và mẹ kế.
Cô yêu Natsuki, rất nhiều, và luôn muốn ở bên cậu.
Mẹ kế rất tốt, đến mức Anzu nghĩ rằng bà ấy là mẹ ruột của mình, luôn tin rằng hơi ấm gia đình đó sẽ kéo dài mãi mãi.
-Tuy nhiên, gia đình sớm đổ vỡ.
-Cô thấy người anh mà cô từng yêu thật khó chịu.
-Đó là khi cô gặp một người tên Miyahara Yuto.
Khoảnh khắc mà họ bắt tay, cô cảm thấy cảm xúc mạnh mẽ và hiểu rằng cậu chính là hoàng tử của cô.
Những ngày sau đó tràn đầy hạnh phúc, nhưng mẹ và anh kế, người kém cỏi hơn Yuto mặc dù là bạn thuở nhỏ, trở nên không thể chịu được.
Không rõ họ đã thảo luận những gì, nhưng khi bố cô quyết định ly hôn, Anzu nhớ rằng bản thân đã rất vui.
Cùng lúc đó, cô cũng nhớ về khuôn mặt buồn bã của bố, nhưng nó không quan trọng với cô.
Kể từ đó, hai người chuyển đến một căn hộ, nơi mà họ nói chuyện chỉ khi cần thiết. Ban đầu, cô đã được yêu cầu tham gia tư vấn, nhưng cô từ chối, và sự ghê tởm tăng lên khi bố cô yêu cầu không gặp Yuto. Hiện tại, bố cô đi sớm về muộn, hiếm khi gặp nhau. Có những mảnh giấy trên bàn, nhưng cô hiếm khi đọc chúng.
“Không, không, không phải thế! Đây không phải mình!”
Những ngày sau khi cô gặp Yuto, theo sau đó nhiều năm, vụt qua trong tâm trí.
Yêu Yuto, nịnh cậu, chiến đấu vì cậu, hét vào mặt anh trai, nguyền rủa mẹ mình, và thất vọng về người bố-cô cảm thấy những hành động đó thật kinh tởm.
“Không, không phải! Đây không phải Anzu! Không phải mình!”
Trên đường đến trường, Anzu đột nhiên trở nên buồn bã, bạn cùng lớp và người qua đường tỏ ra lo lắng cho cô. Nhớ ra bản thân đang ở ngoài, cô giả vờ như mình vẫn ổn và chạy về nhà.
“--Dối trá.”
Khi về, Anzu vô cùng sốc khi vào phòng.
Tường dán đầy những bức ảnh Yuto, không chỉ một hay hai bức, mà là toàn bộ căn phòng.
“Thật kinh tởm.”
Cứ như căn phòng của một kẻ bám đuôi mà cô đã thấy trong manga vậy.
Cả màn hình máy tính cũng là khuôn mặt tươi cười của Yuto. Bức ảnh Yuto ở trên bàn. Còn có cả một con búp bê được đặt bên gối có một bức ảnh Yuto dán trên đó nữa.
Ngần ngại lấy điện thoại, không bất ngờ, hình nền điện thoại cũng là Yuto. Kho ảnh toàn là Yuto, cả những bức ảnh và video Yuto hôn và thân mật với một cô gái.
Cảm thấy buồn nôn, cô che miệng và chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi nôn, cô lấy lại một chút bình tĩnh.
“Tại sao? Tại sao Anzu… mình yêu Onii-chan cơ mà, tại sao?”
Những lời đó là về Natsuki, người đã không còn là gia đình với cô nữa.
Mối tình đầu, người anh mà cô yêu ngay khi gặp mặt.
Những ký ức về việc bố mẹ trêu cô, nói rằng cô có thể cưới Natsuki vì cả hai không cùng huyết thống, thứ mà cô không hoàn toàn phản đối.
Cô muốn ở bên Natsuki mọi nơi, và rồi cô gặp Miyahara Yuto và em trai cậu, Kazuto.
“--Hử? Tại sao Anzu lại yêu Yuto-san? Không, tại sao mình lại thích cậu ta cơ chứ?”
Lý do mà cô yêu Miyahara Yuto, mong muốn được hòa làm một với cậu, và tương lai giả tưởng mà cô nghĩ rằng sẽ ở cùng cậu và những cô gái khác-Tất cả đều khủng khiếp và kinh tởm.
“Không, không phải thế, Onii-chan. Anzu luôn nghĩ về anh…”
Cô nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Natsuki. Tuy nhiên, theo sau đó là khuôn mặt không hài lòng của Natsuki khi cô so sánh cậu với Yuto, rồi đến khuôn mặt đau khổ khi Anzu trở nên hung hãn, và cuối cùng, Natsuki không còn hứng thú gì với Anzu nữa.
“Kh-Không… Không phải thế, Onii-chan. Đừng nhìn Anzu với khuôn mặt đó! Là lỗi của Yuto-san, không, cậu ta mới là người có lỗi!”
Trong lúc bối rối, Anzu quyết định dọn hết mọi thứ liên quan đến Yuto ra khỏi phòng.
Cô xé nát tất cả những bức ảnh và cho chúng vào túi rác.
Bị cảm xúc chi phối, cô đập cả máy tính.
Nhưng cô vẫn giữ điện thoại. Nó chứa bằng chứng cho thấy cô đã bị thao túng.
Một tên đàn ông quan hệ với nhiều cô gái và còn quay lại những khoảnh khắc đó chắc chắn không phải một người tốt.
“--Phải rồi, ai đó chắc chắn sẽ biết đó không phải lỗi của Anzu.”
Cô muốn liên lạc với anh trai trước, nhưng không có cách nào cả.
Nên, cô nhắn tin với Miyahara Kazuto, một người bạn cùng lớp và bạn thuở nhỏ, nhưng Kazuto không hiểu, và cũng không hiểu cô nói gì khi gọi điện.
“Quên đi!”
Cô cúp máy và tiếp tục xé nát những bức ảnh Yuto để trút giận.
Có vẻ như cô đã thiếp đi trong lúc đó, Anzu tỉnh lại trên sàn. Cô định giải thích với bố, nhưng ông không về nhà hôm đó.
Trong phòng khách, có một mảnh giấy ghi rằng “Ta sẽ đi công tác ba ngày.” cùng với một tờ 10000 yên.
“Mình phải đến trường.”
Cô loạng choạng bước đi, tin rằng cô có thể gặp anh trai ở trường và kể mọi chuyện cho anh ấy.
Cô tự tin rằng Natsuki sẽ tin và ôm cô, nói rằng mọi chuyện chắc hẳn đã rất khó khăn.
Cô tin rằng như thế sẽ giúp cô trở lại với gia đình.
Với niềm tin mãnh liệt, cô rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, sửa kiểu tóc, và trang điểm.
Nhìn vào gương, cô cảm thấy tức giận.
Chiếc gương phản chiếu hình ảnh mà Yuto đã từng khen là ‘dễ thương’.
Đây không phải là Anzu. Cô cần phải nhanh chóng biết được anh trai cô thích gì và trở thành người mà cậu muốn.
“Onii-chan, đợi em nhé. Chắc hẳn anh đã cô đơn lắm trong khoảng thời gian dài khi không có Anzu, nhưng tất cả là lỗi của hắn, anh biết không? Nên, anh thấy đấy–Anzu không có lỗi, phải không?”
~~Afterword~~
Chương này là góc nhìn của Anzu, người từng là em gái kế của Natsuki.
Đây những sự kiện xảy ra sau khi Natsuki trở lại từ thế giới khác.
Bởi vì chỉ có góc nhìn của Anzu, có những điểm không rõ ràng và khó hiểu, thứ sẽ được giải thích trong cốt truyện.
Còn nữa, có thể góc nhìn sẽ khác đối với những người còn lại, nhưng xin hãy hiểu rằng đó là tính năng dự định.
Tiếp tục nào.