“Khụ, khụ, có lẽ mình làm hơi quá rồi. Mình cũng nương tay đấy chứ, nhưng cô ta lại khá mong manh.”
Tôi nói khi đá những mảnh vỡ ra, tìm Lucifer.
Không lâu sau, tôi tìm thấy cô ta ở gần, trong tình trạng bị cắt đôi.
Máu và nội tạng vương vãi khắp nơi, chia thành thân trên có đôi cánh trắng tin, và thân dưới, mặc quần jean.
Tởm hơn, phần thân dưới vẫn còn ngọ nguậy.
“Tên khốn, sao ngươi dám cắt đôi ta!”
“Ấn tượng thật đấy! Không hổ danh Lucifer, vẫn sống mặc dù bị cắt đôi. Tôi đã nương tay và cô vẫn còn mãnh liệt như vậy ngay cả khi bị cắt đôi bởi thanh kiếm yêu quý của Quỷ Vương, có lẽ thử nghiệm một chút cũng được, nhỉ?”
Tôi vẫn chưa dùng nhiều ma pháp tôi học được từ thế giới kia hay là sức mạnh anh hùng của mình.
Sự cố mà tôi chém Minazuki Miyako làm đôi trên tầng thượng trường cũng chỉ là một thanh kiếm phép thôi. Lần này, Lucifer đã bị cắt đôi bởi kiếm của Quỷ Vương. Tất nhiên, thanh quỷ kiếm hấp thụ ma lực để điều khiển sức mạnh của nó, nhưng tôi vẫn chưa dùng đến sức mạnh của chính bản thân.
Không có đối thủ nào để tôi dùng sức mạnh đó cả.
Nhưng hiện tại, có một sinh vật không phải con người đang ở trước mặt tôi, vẫn tràn đầy năng lượng mặc dù đã bị chém làm đôi.
Tôi không rõ Lucifer là thiên thần hay ác quỷ, nhưng cô ta là người bắt đầu cuộc chiến, nên tôi cũng muốn thử sức mạnh của mình.
“Hử? Cô đang hồi phục hay tái tạo, không rõ là cái nào, nhưng tiếp tục đi.”
Trong khi Lucifer được bao bọc trong ánh sáng, cơ thể cô ấy bắt đầu lành lại, nhưng máu xung quanh vẫn ở yên đấy.
Tôi cứ xem mà không can thiệp, chỉ do tò mò thôi.
Nếu cô ta mà không có ý định chiến đấu nữa thì tôi cũng không thể thử sức mạnh của mình được.
“Đừng coi thường ta, ngươi sẽ bị nguyền rủa bởi chính sự kiêu ngạo của mình! Bây giờ ta mới dùng sức mạnh thật sự!”
“Nó gọi là tự tin, không phải kiêu ngạo. Nếu muốn gây hại cho ta, thì hãy mang thêm mười tên Lucifer có sức mạnh ngang cô đến đây.”
“Đừng có coi thường Luciferrrrrrrr!”
Qua bộ quần áo rách rưới, với đôi cánh rộng mở, Lucifer lao thẳng về phía tôi. Lần này, cô ta giơ nắm đấm bao bọc trong ánh sáng, thay vì ngọn giáo. Có vẻ như quá tức giận nên cô ta chỉ muốn đấm tôi thôi.
“Những người có sức mạnh lúc nào cũng lao thẳng vào luôn. Nên, tôi chỉ cần đối đầu trực diện là được. Tôi thích đọ sức lắm! - Nhảy múa đi, Sấm sét.”
Một tia sét phóng ra dưới chân tôi. Giống như con rắn, nó quấn lấy cơ thể của Lucifer từ đầu đến chân, đốt cháy cơ thể cô ta.
Tia sét bọc lấy cả cơ thể, khiến Lucifer còn không thể hét được.
Sau khi giải phóng tia sét đó được một lúc, tôi cảm thấy đã đến lúc dừng lại khi Lucifer, với toàn thân bị thiêu rụi, ngã xuống đất.
Cô ấy vẫn thở, chỉ ngất thôi.
Tò mò về cái tên Lucifer và cũng muốn hỏi nhiều thứ, kể cả việc bị nhầm là quỷ, tôi quyết định không giết cô ta.
“Mà cũng không biết mình có giết được cô ta hay không nữa.”
Nắm lấy chân phải của Lucifer đang bất tỉnh, tôi đá hết đống đổ nát và rời khỏi khuôn viên tòa nhà.
Lúc đó, Jack, Nancy, và nữ cảnh sát ở văn phòng cảnh sát trưởng chạy đến chỗ tôi.
“À, chào.”
“Chào? À không! Tôi vừa mới gặp một thực thể không xác định đấy! Cậu định làm gì đây?”
“Đừng lo. Tôi cũng mới gặp bọn họ một giờ trước thôi.
“Trở thành bạn thân với người ngoài hành tinh chỉ trong một giờ, không phải kỹ năng giao tiếp của Natsuki-kun rất tuyệt sao?”
Biết được Jack và Nancy đều an toàn, và cảnh sát trưởng Aoyama, một người đáng tin, đã gửi người phụ nữ này, người vẫn đang rất sốc khi gặp được người ngoài hành tinh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.