Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

54 1632

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

84 4008

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

25 705

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một tên trộm với kỹ năng trộm cắp siêu cấp

muhwakkotran (무화꽃란)

Tôi cứ tưởng đó chỉ là một kỹ năng để ăn cắp. Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả khi cận kề cái chết, kỹ năng vẫn có thể bị đánh cắp.

1 0

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

(Đang ra)

Vị Tướng Quân Thường Dân Vươn Lên Bằng Cách Đạp Đổ Lũ Quý Tộc Vô Năng

Hanane Kosaka

Vốn là pháp sư mạnh nhất ở kiếp trước, câu chuyện kể về hành trình anh đập tan từng đứa thượng cấp cặn bã ở nơi đồn trú, rồi quay về trung ương tiếp tục thẳng tay dọn dẹp đám sâu dân mọt nước đó.

5 0

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

5 70

(151-300) - Chương 225: Liễu Mộ Bạch sụp đổ

Cố Mộc Hi đảo mắt nhìn quanh, thấy trong rừng Tương Tư không thấy có bóng dáng ai khác, lúc này mới khẽ thở phào một hơi.

May quá, không có ai cả!

“Tiểu Hi Hi, thật sự không có ai cả, mau hôn đi chứ.” Dịch Phong cười đểu, thúc giục cô.

Cố Mộc Hi đỏ mặt, chu môi, chậm rãi ghé sát lại.

Thế nhưng ngay sau lưng hai người, sau gốc cây to không xa, lại thò ra hai cái đầu lén lút.

Chính là Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa.

Hai người nhìn thấy Cố Mộc Hi đang chu môi, chuẩn bị hôn lên má Dịch Phong thì gương mặt đồng loạt biến sắc!

“Không… không được! Nữ thần của tôi, không thể hôn hắn!” Viên Hoa mặt mày tái nhợt, nghiến răng thốt lên.

“Oh my god! Tiểu Hi Hi, không thể như vậy được!” Hai tay Liễu Mộ Bạch bấu chặt vào thân cây, đến mức gần như muốn cào rách cả vỏ cây.

Ban đầu cậu ta còn định giở trò “điệu hổ ly sơn”, để Viên Hoa kéo Dịch Phong đi chỗ khác, còn mình thì thừa cơ tiếp cận Cố Mộc Hi, dần dần khiến cô hồi tâm chuyển ý. Nào ngờ khi lén lút bám theo, lại bắt gặp cảnh hai người tình chàng ý thiếp ngay trước mắt!

Mẹ nó! Đây chẳng phải là ép người ta ăn cẩu lương sao?!

Nhất là khi nhìn thấy Cố Mộc Hi sắp hôn Dịch Phong, trong lòng cậu ta chẳng khác nào bị dao đâm!

Đau, thật sự quá đau!

“Lão Liễu, chúng ta mau ra ngăn lại đi!” Viên Hoa đã không kìm nổi, định lao ra, nhưng bị Liễu Mộ Bạch kéo lại.

“Huynh đệ à, chút nhẫn nhịn nhỏ, đổi lấy đại cục lâu dài!” Liễu Mộ Bạch nghiến răng nói.

“Nhịn? Nhịn cái khỉ ấy!” Viên Hoa chửi thẳng.

Nhưng lời còn chưa dứt, Cố Mộc Hi đã hôn một cái lên má Dịch Phong.

Ầm!

Hai người như bị sét đánh trúng đầu!

Cùng lúc đó, cả hai đều ngã quỵ xuống đất, bi phẫn gào thét.

“Khôngggggggg!!!”

(Tuyết trắng bay bay, gió bắc xào xạc~ trời đất mênh mông)

Dịch Phong ngẩn ra: “Hử? Ở đâu lại bật BGM thế này?”

Cố Mộc Hi nghe thấy tiếng động phía sau thì đỏ mặt, vội giãy khỏi tay Dịch Phong, quay đầu nhìn.

“Liễu Mộ Bạch? Ra đây mau!”

Tiếng quát ấy khiến Liễu Mộ Bạch bừng tỉnh.

“Xong rồi! Hình như bị phát hiện rồi!” Cậu ta cuống cuồng bò dậy.

“Lão Liễu, giờ phải làm sao đây?” Viên Hoa hỏi.

“Bình tĩnh chút! Giả vờ vô tình đi ngang thôi!” Liễu Mộ Bạch nhỏ giọng dặn.

Nói rồi, cậu ta cố gắng nặn ra một nụ cười trông vô cùng khó coi rồi từ sau gốc cây bước ra, gượng gạo nói: “Haha, Mộc Hi muội muội, trùng hợp quá, lại gặp được hai người ở đây.”

Cố Mộc Hi chống nạnh, trừng mắt nhìn cả hai, chất vấn: “Các người làm gì ở đây?”

“Ờ, ờm… bọn anh… bọn anh ra… ngắm trăng thôi, ôi, trăng đẹp thật đấy!” Liễu Mộ Bạch giả vờ cảm thán.

“Đúng đúng, bọn tôi chỉ đi ngắm trăng thôi!” Viên Hoa gật lia lịa.

Cố Mộc Hi ngẩng đầu nhìn. Trời còn chưa tối hẳn, mặt trời còn chưa lặn, lấy đâu ra trăng mà ngắm?!

Dịch Phong nhếch miệng: Hai tên này, bịa chuyện cũng chẳng ra gì cả.

“Liễu Mộ Bạch, có phải cậu lén theo dõi chúng tôi không?” Dịch Phong vạch trần.

“Không có! Tuyệt đối không có! Như thế quá bỉ ổi rồi! Bọn tôi đâu phải hạng người bỉ ổi chứ? Dịch Phong, tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà vu khống tôi!” Liễu Mộ Bạch ngụy biện.

Viên Hoa cũng phụ họa: “Đúng đúng, bỉ ổi thế không phải phong cách của bọn tôi!”

Dịch Phong cười khẩy. Mặc cho họ chối đây đẩy, trong lòng cậu đã nắm rõ tám, chín phần. Do đó, cậu liền tiếp lời: “Các cậu không thừa nhận cũng chẳng sao. Vậy các cậu cứ ở đây đi, bọn tôi về trước.”

Nói rồi, Dịch Phong khoác tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Cố Mộc Hi rồi đi ngang qua.

Mặt Cố Mộc Hi đỏ bừng, nhưng cũng không gạt tay cậu ra. Thấy thế, sắc mặt Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa trông càng khó coi hơn.

Khi đi ngang, Dịch Phong còn cố tình dừng bước, hôn một cái lên má Cố Mộc Hi rồi cười nói: “Tiểu Hi Hi, tối nay tụi mình đi đâu đó chơi đi, nhớ mang theo chứng minh thư đấy~”

“Hả?” Cố Mộc Hi ngơ ngác.

Những lời này lọt vào tai Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa chẳng khác nào sét đánh ngang tai!

Chờ cho hai người đi xa, cả hai liền ngồi phịch xuống đất, ánh mắt trống rỗng.

“Đâm vào tim rồi, đâm vào tim rồi!”

“Liễu ca, hắn đúng là đang đâm vào tim chúng ta đấy!” Viên Hoa than thở với vẻ mặt ủ rũ.

“Không chỉ đâm, mà còn xoáy thêm mấy vòng! Tên này… thật đáng sợ!” Liễu Mộ Bạch mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn bị Dịch Phong đánh gục.

Trong đầu cậu ta không kìm được mà hiện lên một cảnh tượng:

Cố Mộc Hi lấy chứng minh thư ở quầy lễ tân khách sạn, ngượng ngùng nói với nhân viên: “Làm ơn mở cho tôi một phòng hạng sang.”

Sau đó, cô nhận thẻ phòng, e ấp dựa vào lòng Dịch Phong với gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt mơ màng…

Phập!

Khung cảnh ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu ta!

Đau, thật sự quá đau!

“Không thể nàooooooo!!!”

Liễu Mộ Bạch cũng đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu ta chống tay xuống đất, muốn khóc mà không thể khóc nổi.

________________________________

Phía bên kia, trên đường Dịch Phong đưa Cố Mộc Hi về ký túc xá.

“Thối Phong, tối nay chúng ta… chúng ta đi chơi thật à?” Tim Cố Mộc Hi đập thình thịch, cô nhỏ giọng hỏi.

“Ê hê hê, vừa rồi anh chỉ nói dọa bọn họ thôi, nhưng… nếu em muốn đi, thì tất nhiên là được!” Dịch Phong nháy mắt trêu chọc.

Cố Mộc Hi thẹn thùng trừng mắt lườm một cái: “Hứ~ Ai… ai thèm đi chứ!”

Cô chưa hề chuẩn bị tâm lý.

Từ nhỏ đến lớn chịu ảnh hưởng giáo dục khá bảo thủ từ gia đình, khiến cô trong chuyện này không thể buông thả. Hơn nữa… cô cũng chưa từng tiếp xúc mấy thứ ấy, nhiều nhất chỉ xem qua vài cảnh hôn trên phim truyền hình, còn phim “có màu” thì chưa từng xem…

Dịch Phong xoa đầu cô, cười nói: “Ha ha, để sau hẵng nói, em lên nghỉ đi.”

Hai người đã đến dưới ký túc xá nữ.

“Hì hì, vậy em vào trước nhé, tối có gì gọi điện nha~” Cố Mộc Hi thấy Dịch Phong không ép buộc gì, trong lòng khẽ thở phào.

Hai người lưu luyến chia tay, rồi Dịch Phong cũng trở về ký túc xá nam. Vừa vào cửa, cậu đã nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng hát ai oán.

“Yêu càng vấp ngã càng dũng cảm…”

“Yêu cần phải thật kiên định…”

“Mỗi một kẻ đơn thân phải nhìn thấu…”

“Muốn yêu thì đừng sợ tổn thương…”

“Tìm một người yêu nhất, thương nhất, mong muốn nhất, thân thương nhất…”

“Đến để giã biệt cô đơn…”

“Một kẻ si tình, đa tình, tuyệt tình, vô tình…”

“Đến để lại cho tôi vết thương…”

Bên trong phòng, ba người bạn đang tổ chức buổi karaoke. Máy phát nhạc bật nhạc nền, Dương Kiến cầm cây phơi quần áo giả làm micro, gào hát đầy cảm xúc. Kha Béo ôm chổi giả làm guitar, nhập tâm đến quên trời đất. Còn Tôn Thổ Cương thì cầm hai cái chậu úp xuống đất, đập theo nhịp, mặt mũi cũng mê mẩn.

“Ờ… mấy người, đang làm cái trò gì thế?” Khóe miệng Dịch Phong giật giật.

“Hát hò thôi, Phong ca, có muốn tham gia không?” Dương Kiến dừng “micro”, nghiêm túc hỏi.

“Thôi khỏi, mấy cậu cứ tiếp tục đi. ‘Độc thân tình ca’ ấy hả, không hợp với tôi.” Dịch Phong cười ha hả.

“Vô liêm sỉ! Đúng là đả kích người ta quá mà!”

“Thật ra… cũng không hợp với tôi lắm, tôi chỉ hát để giúp hai tên này xả nỗi sầu độc thân thôi.”

“Cơ mà… tôi cũng có hẹn rồi. Tám giờ tối nay tôi sẽ đi gặp Thúy Hoa bên lớp Kế toán 2!” Dương Kiến nhìn đồng hồ, đắc ý cười nói.

Kha Béo sững lại, lập tức túm cổ áo cậu ta, bi phẫn nói: “Mẹ kiếp! Kiến ca, cậu dám hẹn hò với gái, dám phản bội Liên minh Độc thân, cậu có còn nhân tính không hả? Cậu quên lời thề son sắt của chúng ta rồi sao?!”

“Đồ phản bội vô liêm sỉ!!”

“So? Ban đầu tôi còn định nhờ Thúy Hoa giới thiệu cho cậu một bạn cùng phòng xinh đẹp của cô ấy nữa cơ, xem ra cậu không muốn nhỉ?” Dương Kiến nhún vai.

Nghe vậy, Kha Béo lập tức buông tay, còn vội vuốt lại áo cho cậu ta rồi nở nụ cười nịnh nọt: “Sao cậu không nói sớm chứ~”

“Nhớ đem số điện thoại liên lạc về cho tôi nhé!”

Dịch Phong: “…”

raw nó vậy x2 raw nó vậy