Buổi trưa, tại khu dân cư Kim Hải Loan.
Ninh Phi Bằng lái xe chở Dịch Phong đến cổng khu. Khu này có kiểm soát ra vào, hai bảo vệ túc trực. Có vẻ như an ninh tại đây khá nghiêm ngặt.
Dịch Phong cũng chẳng lấy làm lạ khi Diêm Học Binh lại sống ở tiểu khu này. Lí do là vì trong khu có cả cán bộ nhà nước ở, và nơi đây thuộc hàng khu dân cư cao cấp hiếm hoi ở Quảng thị tại thời điểm này.
Vì vậy, nơi này còn an toàn hơn cả ở biệt thự riêng.
“Đi thôi, Dịch lão đệ.” Ninh Phi Bằng đóng cửa xe rồi cười nói.
Dịch Phong gật đầu, trên tay xách theo một túi quà lớn.
Hai người đi đến cổng khu, bảo vệ gọi điện xác nhận khách xong mới cho hai người vào. Chẳng bao lâu, cả hai đã đến cửa nhà Diêm Học Binh.
Ninh Phi Bằng bấm chuông. Một lúc sau, có một người phụ nữ xinh đẹp mở cửa. Người phụ nữ này để tóc xoăn gợn sóng, mặc áo sơ mi bó sát, thân hình đầy đặn trông vô cùng gợi cảm.
“Chị dâu, chào chị.” Ninh Phi Bằng hơi cúi người chào.
“Chào phu nhân.” Dịch Phong mỉm cười chào theo. Cậu và Ninh Phi Bằng khác nhau, vì mối quan hệ giữa hai người với Diêm Học Binh không giống nhau nên cách xưng hô cũng phải khác.
Giao tiếp với người khác, đặc biệt là với người ở vị trí cao hơn, tuyệt đối không được giả vờ thân thiết quá mức, ngược lại sẽ gây phản tác dụng. Đây chính là điều cấm kỵ.
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nhìn hai người nói: “Là Phi Bằng à, vào đi, Học Binh đang ở thư phòng đợi các cậu.”
“Ha ha, được! Cảm ơn chị dâu!” Ninh Phi Bằng cười tươi nói.
Vừa vào cửa, Dịch Phong liền đưa túi quà cho người phụ nữ xinh đẹp rồi cười nói: “Phu nhân, tôi lần đầu đến nhà nên có mua chút quà nhỏ, mong chị nhận cho.”
Người phụ nữ xinh đẹp nọ liếc nhìn túi quà thì thấy bên trong có hộp trang sức của Kim Đại Lục, không cần nói cũng biết là đồ nữ trang đắt tiền.
Lần đầu đến đã tặng quà giá trị thế này, xem ra chàng trai trẻ này quả thật không phải người bình thường.
Hơn nữa... nhất định là có chuyện quan trọng cần nhờ Diêm Học Binh.
Chỉ một khoảnh khắc, trong đầu cô đã lóe lên vô vàn ý nghĩ. Cô nhận túi quà trong tay Dịch Phong rồi mỉm cười nói: “Cậu khách sáo quá.”
“Việc nên làm thôi ạ.” Dịch Phong cười đáp.
“Ông ơi, ông đuổi theo cháu nè~”
Đột nhiên, một cậu bé khoảng năm tuổi từ trong phòng chạy ra phòng khách.
“Ôi, này tiểu Huy, chờ ông chút nào!” Một ông cụ mặc đồ Đường nhanh chóng đuổi theo.
Ông cụ mặc trang phục kiểu thời Đường vừa đến phòng khách, thấy Dịch Phong thì bỗng lập tức ngẩn ra.
Dịch Phong thấy ông cháu họ cũng sững người.
Không ngờ lại tình cờ gặp họ ở đây!
Đây chính là hai ông cháu mà Dịch Phong từng gặp ở công viên, khi ấy cậu bé ngã xuống nước và được cậu cứu lên.
Thế giới này đúng là nhỏ thật đấy.
Ông cụ mặc trang phục thời Đường mừng rỡ thốt lên: “Trời đất! Là... là cháu à, tiểu huynh đệ! Ân nhân!”
Ông vội vàng chạy đến, kích động nắm chặt lấy tay Dịch Phong.
Ninh Phi Bằng đứng bên cạnh ngơ ngác, chẳng lẽ Dịch lão đệ lại quen cha của Diêm Học Binh?
Người phụ nữ bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ tuổi trước mắt này chính là ân nhân cứu con trai mình?
“Ha ha, lão tiên sinh, không ngờ chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau ở đây.” Dịch Phong bắt tay, mỉm cười.
Ông cụ cảm động nói: “Đúng là duyên phận! Ông tìm cháu ở công viên mấy lần mà không gặp, còn nhờ con trai ông tìm giúp nhưng chẳng có tin tức. Không ngờ hôm nay lại gặp được cháu! Mừng thật đấy!”
“Ông còn chưa kịp cảm ơn cháu cho đàng hoàng nữa!”
“Cha, vị tiểu huynh đệ này là ân nhân cứu Tiểu Huy sao ạ?” Người phụ nữ xinh đẹp hỏi.
“Đúng, đúng thế! Nếu không có cậu này thì chắc Tiểu Huy đã mất mạng rồi!”
“Tiểu Vân, còn không mau đi rót trà cho ân nhân?” Ông cụ vội mời Dịch Phong vào phòng khách ngồi.
“Vâng.”
Hạ Vân lên tiếng, nhìn Dịch Phong với ánh mắt thân thiện hơn rồi nhanh chóng đi pha trà.
Dịch Phong cùng ông cụ nói chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng bất ngờ.
Có mối quan hệ này rồi, sau này tiếp cận Diêm Học Binh sẽ thuận lợi hơn.Quả nhiên, làm nhiều việc thiện ắt sẽ kết được duyên lành, gặt quả tốt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, đầu đinh, da hơi ngăm đen, thoạt nhìn như người từng ở quân đội từ thư phòng đi ra. Nhưng trong ánh mắt hắn lại ẩn chứa nét hung dữ, chỉ cần nhìn một cái cũng thấy đây không phải người dễ chọc.
“Ồ, Binh ca!” Ninh Phi Bằng lập tức đứng dậy chào.
Người đàn ông trước mắt chính là Hoạt Diêm Vương, Diêm Học Binh.
Diêm Học Binh cười ha hả: “Phi Bằng đến rồi à? Cũng sắp đến giờ trưa rồi, cùng ăn bữa cơm luôn nhé.”
“Còn vị này là?”
Diêm Học Binh quay sang nhìn Dịch Phong, nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới.
“Chào ông chủ Diêm, tôi tên Dịch Phong, rất hân hạnh được gặp anh.” Dịch Phong đứng dậy, chủ động đưa tay, mỉm cười.
Đây là lần đầu cậu gặp Diêm Học Binh, không thể như Ninh Phi Bằng mà giả thân thiết, nếu làm vậy sẽ trông vô cùng giả tạo.
Dù Dịch Phong biết rằng làm ăn vốn nhiều giả dối, nhưng cậu vẫn phải duy trì mối quan hệ nhất định với người như Diêm Học Binh, vì thế vẫn nên giữ khoảng cách thích hợp thì hơn.
Người kinh doanh khôn ngoan đều phải hiểu rõ: cần đi trên lằn ranh xám, vừa kết giao cả hai bên trắng đen nhưng không quá nghiêng về một bên.
Diêm Học Binh cười một tiếng rồi đưa tay ra bắt, bày tỏ thiện ý.
Ông cụ mặc trang phục thời Đường đứng dậy, trừng mắt nhìn Diêm Học Binh: “Bảo con đi tìm ân nhân, bao lâu rồi mà chẳng thấy tin tức. Nếu hôm nay vị tiểu huynh đệ đây không đến tận cửa, chắc con còn chưa gặp được người ta nữa?”
Diêm Học Binh nghe vậy thì sững người nhìn Dịch Phong với vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra ân nhân cứu con trai mình lại chính là người trước mặt!
“Thì ra cậu là người đã cứu con trai tôi! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!” Diêm Học Binh nắm chặt lấy tay Dịch Phong với giọng điệu đầy nhiệt tình.
“Nào có, làm sao tôi có thể thấy chết mà không cứu được chứ? Cứu người là điều thường tình, lúc ấy thấy quý công tử rơi xuống nước thì tôi cũng không nghĩ gì khác cả, cứu người quan trọng hơn.” Dịch Phong khiêm tốn đáp.
Nghe vậy, trong mắt Diêm Học Binh thoáng lộ vẻ tán thưởng.
Chàng trai trẻ này có tấm lòngkhông tệ chút nào!
“Ha ha, hôm nay nhất định phải uống vài ly, tôi còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng nữa!” Diêm Học Binh cười lớn.
“Được uống rượu với Binh ca, tất nhiên là tôi rất vui.” Lúc này Dịch Phong mới đổi cách gọi, khéo léo khen.
“Hôm nay thật đúng là trùng hợp, may có Ninh lão ca dẫn đến, nếu không tôi cũng đâu biết chúng ta lại có mối duyên này. Cũng phải cảm ơn Ninh lão ca nhiều!” Dịch Phong tiếp tục kéo gần khoảng cách, đồng thời bày tỏ sự cảm kích với Ninh Phi Bằng.
Uống nước không quên người đào giếng. Ninh Phi Bằng là người làm cầu nối giới thiệu Diêm Học Binh cho cậu, tất nhiên phải tỏ lòng cảm ơn.
“Ha ha, là do cậu và Binh ca có duyên thôi.” Ninh Phi Bằng vui vẻ cười nói.
Diêm Học Binh biết Dịch Phong và Ninh Phi Bằng đến là vì có chuyện, không phải vô cớ mà tới. Nếu đã thế thì phải nói rõ chuyện trước.
“Giờ đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta vào thư phòng uống trà đã.” Diêm Học Binh nói rồi dẫn hai người vào thư phòng.
Trong thư phòng của Diêm Học Binh còn có cả thư họa, trang trí cổ điển, rất có phong vị thư hương. Bên phía đông có một bàn trà gỗ đỏ cực lớn chạm trổ rồng phượng dài tới năm, sáu mét. Trên mặt bàn trà còn đặt ba khay trà gỗ kim tơ nam mộc âm trầm, trong khay trà có ấm trà, lá trà và cả gạt tàn thuốc.
Dịch Phong chỉ liếc qua đã biết ba khay trà này giá trị không nhỏ. Nhìn màu gỗ thì đây là loại hoàng đàn chìm dưới đất nhiều năm, ít nhất cũng đáng giá hai ba chục vạn, đủ để mua hai căn nhà.
Ba người lần lượt ngồi xuống, Diêm Học Binh ngồi ghế chính, hai người kia ngồi hai bên.
Dịch Phong cũng lấy bao thuốc Hoa Tử ra, đưa trước cho Ninh Phi Bằng rồi cho Diêm Học Binh.
Diêm Học Binh nhận lấy, để mắt quan sát từng động tác của Dịch Phong, trong lòng thầm nghĩ: Người trẻ tuổi nàyrất biết cách làm việc.
Đưa thuốc xong, Dịch Phong bật lửa châm cho Diêm Học Binh rồi mới tự châm cho mình.
Diêm Học Binh châm thuốc, vỗ nhẹ tay Dịch Phong, ra hiệu đã ổn.
“Ha ha, vừa nghe Phi Bằng nói, Dịch lão đệ cậu cũng là ông chủ lớn. Trẻ thế đã mở công ty rồi, làm ngành gì vậy?” Diêm Học Binh thản nhiên bắt chuyện.
“À, tôi nào dám nhận là ông chủ lớn, trước mặt Binh ca sao dám xưng ông chủ chứ? Chỉ là làm ăn nhỏ, bán máy tính với vài thứ liên quan internet thôi.” Dịch Phong khiêm tốn nói.
“Internet à, tôi không rành lắm. Nhưng mấy thứ mới mẻ này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội. Cậu còn trẻ mà dám lao vào làm ăn, rất có dũng khí.” Diêm Học Binh khen ngợi.
“So với Binh ca thì chẳng đáng là gì, haha!” Dịch Phong cười đáp.
Sau đó, ba người cùng uống trà trò chuyện làm quen rồi trao đổi thông tin.
Khi đã uống tới ba ấm trà thì Ninh Phi Bằng mới lên tiếng: “Binh ca, thật ra hôm nay đến tìm anh, quả thực có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
“Ồ? Chuyện gì? Nói đi.” Diêm Học Binh mỉm cười. Dù nói là vậy nhưng ông cũng chưa vội đồng ý giúp, vì còn phải biết trước đó là chuyện gì.
“Hay để tôi nói đi, chính tôi là người muốn nhờ Binh ca mà.” Dịch Phong lên tiếng, thấy điếu thuốc của Diêm Học Binh đã cháy gần hết liền đưa thêm điếu mới.
Đợi Diêm Học Binh nhận thuốc, cậu mới nói tiếp: “Chuyện là thế này...”
Dịch Phong kể toàn bộ chuyện của Hàn Bình An, lấy ra tấm ảnh có năm tên kia từ đoạn camera rồi đưa cho Diêm Học Binh.
Diêm Học Binh xem xong hình, khẽ cười: “Cậu muốn tìm năm người này à?”
“Đúng vậy. Huynh đệ của tôi bị chúng hại, tôi không thể không trả thù.” Dịch Phong trầm giọng.
“Binh ca, anh có biết năm kẻ này không?”
Diêm Học Binh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không nhận ra hết, nhưng... tên này thì tôi biết.”
“Gã này từng đi theo Đới Mậu Tài.”
Nghe vậy, trong lòng Dịch Phong mừng như mở cờ. Chỉ cần biết đối tượng là ai, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều!
“Cảm ơn Binh ca!” Dịch Phong vui vẻ.
“Việc này sau này còn phải phiền anh giúp nhiều.” Dịch Phong chân thành nói.
Cậu không nhắc gì tới chuyện cứu đứa trẻ, cũng không lấy đó làm cái cớ để ép Diêm Học Binh.
Ở đây toàn là người thông minh nên có những lời không cần phải nói trắng ra. Nếu thực sự nói ra thì chỉ chứng minh rằng mình thấp kém mà thôi.
Diêm Học Binh châm thuốc, nhả một vòng khói rồi nhìn Dịch Phong mà nói:
“Dịch lão đệ, con người tôi xưa nay không thích nợ nhân tình, Phi Bằng cũng rõ.”
“Cậu cứu con tôi, tôi sẽ trả cậu một ân tình.”
“Chuyện này tôi nhận, tôi sẽ giúp cậu giải quyết!”
Hiểu nôm na là hương thơm của sách, tượng trưng cho bầu không khí văn học, học vấn và nho nhã. Ý chỉ gỗ trải qua quá trình tự nhiên chôn vùi trong lòng đất lâu năm, khiến chất gỗ càng cứng và giá trị tăng cao, loại này gọi là âm trầm mộc. Nó cực kỳ đắt.