Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đột nhiên, William choàng tỉnh khỏi giấc ngủ. Không phải ai đó cố tình đánh thức, mà là những rung động từ thứ đang bao phủ cơ thể khiến y tỉnh lại.
‘Mình đang ở đâu thế này?’
Khi mở mắt ra, một chất lỏng âm ấm chạm vào mắt làm anh nhột nhột. Sau vài lần chớp mắt, tầm nhìn dần rõ ràng. Hiện tại, anh đang chìm trong một khoang trị liệu, với thiết bị hỗ trợ hô hấp gắn vào miệng.
‘Mình chưa chết.’
Lúc định tự sát, William đã buông xuôi mọi hy vọng sống sót. Bởi vì anh, sự kiện chào đón từ Prime Capital do Noble Capital tổ chức đã bị phá hỏng hoàn toàn. Laila Chemblin – chủ nhân thành phố này – là một người phụ nữ lý trí, không có chút nhân từ.
Ban đầu, William đáng lẽ không nên tỉnh lại với não bộ nguyên vẹn trong khoang trị liệu. Anh lẽ ra đã phải chết rồi. Việc còn sống và nằm trong bệnh viện lúc này, có lẽ là nhờ Denver đã bảo vệ y.
Điều đó cũng có nghĩa là kế hoạch của William đã phần nào thành công.
‘Mong ngài ấy hiểu được dụng ý của ta.’
Thình!
Một lần nữa, chất lỏng xung quanh anh rung lên. Thứ gì đó – có thể là dung dịch trị liệu hoặc toàn bộ khoang trị liệu – đang bị chấn động bởi một lực từ bên ngoài.
‘Chuyện quái gì vậy?’
Không thể nào là động đất được. Một cấu trúc nhân tạo trôi nổi trong không gian không trọng lực thì làm gì có địa chấn.
Thình!
Lần này là toàn bộ bệnh viện rung lên – như thể có thứ gì đó nặng nề đang làm chấn động cả tòa nhà.
‘Chẳng lẽ là…’
Thình!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng William. Việc có thứ đủ lớn để khiến bệnh viện rung chuyển, lại xuất hiện vào giờ này trong đêm, chỉ có thể có một ý nghĩa.
‘Nó’ đã tới.
Thình!
Những chấn động càng lúc càng mạnh hơn. ‘Nó’ đang tiến lại gần hắn.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt bật mở, một người mặc giáp bạc lao vào.
Dù không thấy rõ nét mặt qua lớp giáp, nhưng hành động hốt hoảng kia đã nói lên tất cả. Giữa lúc hỗn loạn, hiệp sĩ ấy phát hiện William đang tỉnh trong khoang trị liệu. Y nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, khiến dung dịch trị liệu rút dần ra ngoài.
“Ngài tỉnh rồi sao?”
William gật đầu khi bước ra khỏi khoang. Người hiệp sĩ đưa cho anh một bộ đồ bệnh nhân.
“Tôi không rõ đang có chuyện gì trong bệnh viện, nhưng có một sinh vật chưa rõ danh tính đang tấn công nơi này.”
“…”
William biết rõ thứ đang truy đuổi hắn là gì, nhưng không thể trả lời. Con ký sinh vẫn còn trong đầu hắn. Nếu hắn nói ra hay thậm chí nghĩ về ‘Nó’ một cách thiếu tôn trọng, cơn đau sẽ ập đến dữ dội. Mức độ khinh nhờn càng cao, nỗi đau càng kinh hoàng. Nếu hắn tiết lộ về con ký sinh với hiệp sĩ lúc này, thì những gì từng trải qua chỉ là màn khởi động. Nói ra bây giờ chỉ khiến tình hình tệ thêm.
Đáng tiếc, im lặng là lựa chọn duy nhất.
“Những người trong bệnh viện thì sao?”
“Tất cả đồng đội của tôi đã bị thứ đó giết sạch. Còn lại trong bệnh viện... chắc là…”
Hắn không nói tiếp, nhưng William đã hiểu.
“Trí tuệ nhân tạo trung tâm chắc đã phát hiện tình huống khẩn cấp và gọi cảnh sát. Tôi cũng đã yêu cầu viện binh. Chúng ta phải cố cầm cự đến lúc họ đến.”
“…Đã rõ.”
William cảm thấy déjà vu, hay một sự quen thuộc rùng rợn.
Tình huống tương tự từng xảy ra – ngay tại khu chung cư. Lúc đó, anh ta đã nghĩ mình và con android có thể xử lý được một cách dễ dàng.
Và kết quả? Tất cả đồng đội đều chết, chỉ còn một sĩ quan sống sót, nhưng cũng bị biến thành con rối mất đi tự do.
Thình!
Một tiếng động lớn vang lên sau cánh cửa.
‘Nó’ đã tới trước cửa.
Hiệp sĩ đứng chắn trước William, một tay cầm súng plasma bolter, tay còn lại là một chiếc Blade Claw. Là một cựu binh, William biết rõ vũ khí đó.
Blade Claw là phiên bản nâng cấp của Sonic Blade, thứ có hai lưỡi cưa siêu âm gắn sau mu bàn tay. Dù nặng hơn loại thông thường, nhưng độ bền và sức cắt vượt trội – thường chỉ binh sĩ mặc giáp hạng nặng hoặc dị nhân khổng lồ mới dùng được.
Nếu đối thủ là một sinh vật khác, William sẽ không lo lắng. Vấn đề là… hiệp sĩ ấy đang đối đầu với ‘Nó’.
‘Cận chiến với thứ đó là tự sát.’
Từng chiến đấu với con quái vật ấy, William biết chắc người hiệp sĩ không có cơ hội thắng.
‘Mình phải thoát ra. Nó sẽ không làm loạn ở bên ngoài – nó phải tránh ánh mắt con người.’
Từng là nô lệ của con quái vật ấy, William hiểu điều mà ‘Nó’ e ngại. Sinh vật đáng sợ đó luôn tránh đụng độ trực diện với toàn thành phố, chỉ hoạt động trong bóng tối. Nó chỉ săn mồi theo những gì William dâng hiến, thỉnh thoảng mới tấn công kẻ truy đuổi nó.
Cuộc đi săn tàn bạo này chỉ xảy ra vào khung giờ không có người – thường là rạng sáng.
Vì vậy, William định thuyết phục hiệp sĩ nhảy qua cửa sổ.
Chắc chắn sẽ có dân thường bị thương, nhưng còn hơn mất mạng. Nếu William chết, thiệt hại sẽ còn lớn hơn nhiều.
Tuy nhiên, có một điều anh không biết – là trạng thái hiện tại của con quái vật ấy.
Với một tiếng gầm gừ, cánh cửa thép bị thổi bay như mảnh giấy. Bức tường bên cạnh cũng sập một phần, bụi mù mịt khắp phòng.
“Nó đến rồi!”
William nheo mắt vì bụi. Đứng trên đống đổ nát là một hình thể mặc bộ giáp giống hệt hiệp sĩ bạc.
‘Cái gì thế này?’
Không – chính xác hơn, hắn chỉ trông như đang đứng. Thực ra, hắn đang bị treo lơ lửng – bị một thứ gì đó giữ lấy.
“Charlie!”
“C-Chạy… Ư–Ưaah!”
Người tên Charlie cố nói gì đó nhưng không thể. Cơ thể anh ta vặn vẹo một cách quái đản, tiếng xương gãy vang lên từ trong bộ giáp.
Tiếng hét tuyệt vọng của Charlie hóa thành ba tiếng gào thét chồng lên nhau. Cơ thể y bị xé thành ba phần. Máu đỏ, nội tạng và mảnh xương bắn tung tóe đầy đất.
“Ôi Chúa ơi…”
Một dòng máu từ thi thể chảy xuống, kéo theo thứ gì đó vô hình đang lơ lửng trong không khí. Khi ấy, William đã hiểu vì sao người hiệp sĩ không bỏ chạy.
‘Nó’ đã trở nên vô hình. Và không chỉ vô hình – mà là ở một mức độ cực cao, thường chỉ có thể đạt được nhờ công nghệ tiên tiến hàng đầu.
Dù những vết máu chắn tầm nhìn, với đôi mắt tinh tường, William vẫn nhận ra ‘Nó’. Người bình thường cũng sẽ không nhận ra sự tồn tại của ‘Nó’ nếu ‘Nó’ có ra bên ngoài đi chăng nữa.
“Cúi xuống!”
“!”
Người hiệp sĩ còn lại túm lấy đầu William, ấn mạnh xuống. Nhờ vậy, William vừa kịp cúi đầu.
Thứ gì đó vừa lướt qua trên đầu y.
Anh không biết ‘Nó’ đang cầm vũ khí gì – chỉ biết đó là một vật thể khổng lồ. Nó không chỉ chém xuyên qua khoang trị liệu, mà còn cắt toạc cả bức tường. Đòn tấn công ấy cũng khiến những người trong các khoang trị liệu khác bị chém làm đôi. Sàn nhà đẫm đầy một hỗn hợp hồng nhạt – trộn giữa máu và dung dịch trị liệu.
“Khốn kiếp! Tôi sẽ cầm chân thứ đó. Anh phải sống sót đến khi viện binh đến! Tôi phải báo lại cho cấp trên!”
“T-Tôi… sẽ làm vậy…!”
“Làm ơn!”
Không đợi anh ta trả lời, người hiệp sĩ lập tức lao vào con quái vật vô hình.
***
‘Phiền phức thật.’
Ngay khi tôi định kết liễu William bằng chiếc đuôi của mình thì tên hiệp sĩ ấy lại xen vào. Có lẽ nhờ vào các thiết bị cảm biến tích hợp trong bộ giáp cường hóa tối tân, hắn đã theo dõi chính xác được chuyển động của tôi.
“Chạy đi đâu cũng được, chỉ cần nhanh lên!”
“Khốn thật!”
Phớt lờ lời hắn, William phóng qua bức tường sụp đổ. Tôi không định để anh ta chạy thoát. Tôi quét đuôi về phía đó với ý định xé xác y, nhưng cú bắn plasma từ tên hiệp sĩ đã khiến đường đi của đòn đánh chệch hướng.
Thay vì xuyên vào hông William, đầu gai độc ở cuối đuôi tôi lại cắm vào bức tường hành lang. Giật mình, anh ta ôm đầu bằng cả hai tay rồi bỏ chạy.
“Hyaaah!”
Vì đòn vừa rồi thất bại, tôi quyết định dùng đến [Gai Xương], nhưng hiệp sĩ kia rống lên rồi lao đến đâm mạnh vai vào người tôi, cản phá đòn tấn công.
Với trọng lượng lên đến hàng trăm kilogram từ bộ giáp cường hóa, cộng thêm lực đẩy mạnh hơn cả động cơ tàu con thoi loại nhỏ, cú lao người của hắn đủ mạnh để đẩy ngã cả thân thể tôi – dù nặng gấp đôi bộ giáp.
Bị đẩy xuyên qua hành lang vỡ nát đến phía bên kia khu chăm sóc đặc biệt, tôi va sập tường khiến bệnh nhân và bác sĩ trực bên trong giật mình bỏ chạy ra ngoài.
“Kyaa, Kyaaaah!”
“Cứu với!”
Dù hình dạng hiện tại của tôi là vô hình trước mắt họ, tôi không thể để những con mồi chạy thoát như thế. Tôi phóng loạt [Gai Xương] từ cánh tay trái dưới, xuyên thủng lưng những người vừa chạy ra.
“Kek!”
“Ack!”
Đáng tiếc, mỗi loạt gai chỉ giết được tối đa ba người. Một người sống sót lao đi với tốc độ khiến tôi phải tự hỏi: “Người thường có thể chạy nhanh đến vậy sao?”
‘William đâu rồi?’
Trong lúc tôi mải truy sát những kẻ sống sót, William đã kịp kéo dài khoảng cách. Xác định anh ta đang chạy lên bằng cầu thang thoát hiểm, tôi quay đầu lại đối mặt với hiệp sĩ.
Hắn chẳng buồn bảo vệ những nạn nhân vô tội. Thay vào đó, hắn giận dữ đá xác chết trên sàn, như thể bị làm vướng đường.
“Ngươi giết người vô tội, đồ quái vật ghê tởm!”
Hành động và lời nói của hắn không hề khớp nhau – nhưng với tôi thì chẳng lạ. Đám hiệp sĩ Eden là đơn vị đặc biệt, tập hợp từ tầng lớp thượng lưu của MegaCorp. Cái gọi là “danh dự” của họ chỉ là công cụ tô vẽ hình ảnh bên ngoài, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến đạo lý thật sự.
Có lẽ họ thừa biết bệnh nhân ở đây đều thuộc tầng lớp hạ lưu, nên mới đối xử như vậy.
‘Nhưng họ đều là nguồn thức ăn tiềm năng cả.’
Nhìn tên hiệp sĩ chẳng hề được huấn luyện về “cách chuẩn bị bàn tiệc”, tôi tính toán lại thời gian còn lại.
‘Tác dụng chỉ còn khoảng 8 phút.’
Ban đầu, tôi định giết William trước rồi rút lui, nhưng tên này cứ quấy rối mãi. Tôi ước tính khoảng thời gian còn lại trước khi hiệu ứng biến mất.
Không thèm để ý đến tôi, hiệp sĩ kích hoạt Blade Claw trên cánh tay.
Blade Claw...
Thông thường, plasma bolter sẽ hiệu quả hơn hẳn vũ khí cận chiến, nhưng trong điều kiện hạn chế như hiện tại, vũ khí này cũng không tệ. Giống như Sonic Blade, Blade Claw đặc biệt hiệu quả trong việc phá hủy lớp giáp có độ bền cao.
“Chết đi!”
Vừa nã đạn áp chế bằng súng plasma, hắn vừa lao thẳng vào tôi.
Loạt đạn plasma bay thẳng vào xúc tu dưới cằm tôi. Không rõ hắn có cố tình ngắm vào đó không, nhưng vùng đó là hệ thống phụ trợ chưa được gia cố dưới hiệu ứng của [Hiện Thân Của Kẻ Săn Mồi]. Tôi vắt chéo cánh tay trên che lấy xúc tu, cản đường đi của loạt plasma.
Trong lúc đó, hiệp sĩ đã áp sát, vung Blade Claw từ dưới lên.
Hắn không nhắm đầu tôi, mà là cánh tay chiến đấu. Hai lưỡi cưa quay vù vù tạo ra âm thanh ghê rợn, xé gió mà lao tới.
Tôi lùi lại, giãn cách, rồi giơ tay lên chắn đòn. Hai lưỡi cưa siêu âm va vào vỏ bọc hợp kim của tôi, tóe ra tia lửa.
Tên hiệp sĩ bình tĩnh chĩa súng plasma vào tôi từ cự ly gần, không hề nao núng. Sự bình thản của hắn thật đáng khen, nhưng cũng vô ích – bởi tôi vẫn còn hàng loạt vũ khí khác.
Chiếc đuôi tôi quét ngang, nhắm thẳng eo hắn, đâm xuyên qua lớp màn bụi và bóng tối.
“Kuk?!”
Thay vì bóp cò, hắn vặn người né kịp. Tôi lập tức chộp lấy tay mà hắn đang cầm súng plasma trước khi kịp rút lại.
“Ngươi dám!”
Tưởng rằng tôi định thi gan, hắn ta dồn toàn bộ sức vào cánh tay đó. Với bộ giáp cường hóa, sức mạnh của y không kém tôi là bao.
Cả hai chúng tôi nặng hơn một tấn, đè nát sàn bệnh viện chỉ bằng việc đứng im. Hắn dùng tay còn lại tóm lấy tay tôi, định đẩy ngược tôi ra.
Nhưng hắn đã sai. Tôi đâu định so sức với hắn – mục tiêu của tôi là thứ khác.
Lưỡi dao xương từ cánh tay phía sau đâm xuyên vai hắn.
Lưỡi dao dài ít nhất 50 cm, giấu kín trong bóng tối và lớp bụi, cắm sâu vào người hiệp sĩ, nghiền nát toàn bộ nội tạng.
Tôi lắc vài lần để làm vết thương tồi tệ hơn rồi mới rút ra. Mất hết sức, hắn đổ gục xuống đất.
“Thưa ngài… xin… thứ… tha…tôi…”
Tôi chẳng có thì giờ nghe hắn trăn trối. Tôi đạp thẳng vào đầu hắn khi hắn còn đang quỳ gối.
Dù bộ giáp bảo vệ toàn thân, nhưng không thể bảo vệ được cổ hay các khớp nối. Khi đầu chốt cao su vỡ tung, tôi lùi lại cùng với thân thể không còn chút sức sống của hắn. Thi thể ngã vật ra đất, cái cổ bị nén bẹp dí.
‘Giờ phải ăn hết chỗ này rồi rút thôi.’ Để tối ưu hiệu quả của [Hiện Thân Của Kẻ Săn Mồi], tôi phải hấp thu toàn bộ tinh chất di truyền tại đây.
‘Dù sao thì, với con ký sinh trong cơ thể, William cũng không thể chạy xa.’ Ký sinh trùng vẫn phát tín hiệu rằng William vẫn còn trong bệnh viện.
Vừa nhai ngấu nghiến xác người, tôi vừa kiểm tra tín hiệu từ hắn. Có xác thì ngon, có cái thì tệ, mà thời gian thì chẳng cho tôi nhâm nhi chúng.
Hộp thoại liên tục hiện lên sau mỗi lần ăn, nhưng tôi mặc kệ – định kiểm tra sau vì giờ không còn thời gian.
‘Mình chưa cần các đặc tính mới ngay.’
Tôi biết rằng nếu không chọn đặc tính trong vòng 10 phút, quá trình hấp thu mới bị hủy. Thế nên tôi còn khá nhiều thời gian.
May mắn, xác người thường hấp thu nhanh – có lẽ vì họ mặc đồ bệnh nhân. Nhờ vậy, bữa ăn kết thúc sớm hơn tôi nghĩ.
‘Mất có 2 phút thôi à?’
Thời gian tác dụng còn lại của [Hấp thu kim loại] là khoảng 10 phút. Đủ để bắt và ăn nốt William.
‘Đi thôi.’
Tín hiệu truyền từ tầng trên. Tôi di chuyển thân thể khổng lồ của mình lên đó, sẵn sàng tìm tên phản bội.
***
“Heuk, heuk, heuk…”
William thở hồng hộc, người dựa vào tủ chứa dụng cụ như thể sắp ngã vào trong. Một cơn gió mạnh lùa qua, làm mớ cây lau nhà và xô nước bên trong đổ ầm ra ngoài.
Anh ta nắm chặt cây xịt nước áp lực cao – một vũ khí thảm hại khi đối đầu với con quái vật kia – nhưng đâu còn lựa chọn nào khác. Còn chưa chắc anh ta có thể dùng nó, khi con ký sinh trùng vẫn còn sống trong đầu.
“Khốn kiếp…”
William rủa thầm. Anh ta từng trung thành với MegaCorp, tin tưởng mình là kiểu người chuyên bắt kẻ ác hơn là kẻ làm điều ác. Nhưng MegaCorp thực chất lại là tổ chức gây ra quá nhiều khổ đau – một tập đoàn nói không với công lý. Lòng trung thành với thứ như thế có lẽ chẳng chính nghĩa, nhưng William tin rằng lý tưởng của anh ta vẫn có giá trị.
Nhưng… lý tưởng chẳng thể làm gì khi đối mặt với một tai họa mà một cá nhân không thể chống lại.
Anh ta – một chiến binh từng không biết sợ cái chết – lại trở nên khác hẳn khi đối diện con quái vật đó. Nỗi kinh hoàng tột độ làm tê liệt tâm trí, đánh thức thứ cảm xúc nguyên thủy trong anh ta – [Nỗi Sợ].
“……”
William ôm lấy hai đùi đang run rẩy, cố giữ bình tĩnh.
Vài phút trước, anh ta vẫn còn nghe tiếng các android lục đục ngoài hành lang. Giờ thì im ắng lạ thường. Nín thở, anh ta ghé tai sát cửa. Bên ngoài, có tiếng bệnh nhân lẩm bẩm vọng lại. Giọng nói như truyền qua một chiếc radio hỏng.
Việc có người sống sót cho thấy sinh vật ấy đã rời khỏi tầng này. Anh ta suy đoán vậy vì không nghe thấy bước chân nặng trịch của nó nữa.
‘Giờ là cơ hội của mình.’
William cẩn trọng mở cửa. Nhưng đập vào mắt anh ta là một hành lang hoang tàn. Đèn trần đều hỏng, vài bóng còn tóe tia lửa điện chập chờn.
Những chiếc giường bệnh từng được xếp ngay ngắn giờ méo mó, gãy gập – như thể vừa bị đập vỡ bằng lực khủng khiếp. Anh ta là người duy nhất còn ở hành lang này – nơi đã không còn bóng dáng của một bệnh viện.
“…Tìm… thấy… rồi…”. Rồi giọng nói ấy lại vang lên.
Giờ anh ta mới nhận ra chủ nhân của giọng nói mình nghe được. Trước đó, anh ta tưởng do cửa chắn nên âm thanh bị méo – nhưng không phải. Giọng của nó vốn dĩ đã như thế – méo mó và quái dị, như phát ra từ một cái radio hỏng.
Con quái vật đã đứng chờ sẵn ngay sau cánh cửa.
William nhắm chặt mắt. Ngay khi đó, cơ thể liền bị hất tung bởi một thứ gì đó vô hình.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -