Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Chết tiệt! Peter! Charlie!”
Vicus, phó chỉ huy đội Hiệp sĩ Sư tử, tiếp tục cố gắng liên lạc. Tuy nhiên, âm thanh phát ra từ thiết bị liên lạc chỉ là tiếng rè rè đầy bất an.
Tin nhắn cuối cùng mà ông nhận được là từ Peter, báo rằng đồng đội Milburn và Fifield đã hy sinh. Kể từ đó, không còn tin tức gì từ Peter hay Charlie. Điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa – tất cả bọn họ có thể đã bị tiêu diệt.
“Thế này không ổn rồi. Phải nhanh chóng điều quân và báo cáo chuyện này cho Lãnh chúa,” Vicus lập tức triệu tập các hiệp sĩ đang chờ. Với lực lượng bảo vệ Denver và điều tra an ninh đã được phái đi nơi khác, ngài ấy chỉ còn khoảng 20 hiệp sĩ có thể điều động ngay lập tức.
Các hiệp sĩ trang bị đầy đủ tiến vào phòng khách rộng lớn được dành riêng cho Phó chỉ huy, từng người tháo mũ bảo hiểm. Họ là những người thuộc các chủng tộc và giới tính khác nhau — trong số đó có một phụ nữ da trắng với mái tóc vàng đỏ, một người đàn ông da trắng tóc đen, và một người đàn ông da đen đầu trọc.
Dù có những khác biệt, họ đều có điểm chung: ngoại hình vượt trội và chiều cao đáng nể.
Trong khi công chúng ca ngợi Denver vì hình tượng, Vicus biết rõ sự thật.
Họ là sản phẩm của dự đột biến theo chỉ thị của Denver – Dự án Dị Nhân Khổng lồ.
“Phó chỉ huy, ngài gọi tôi?” Người đàn ông da đen cúi đầu kính cẩn trước Vicus, kéo ông về thực tại. Vicus nhanh chóng phổ biến tình hình:
“Tình huống rất nghiêm trọng. Chúng ta đã mất liên lạc với đội được cử đi bảo vệ sĩ quan cảnh sát theo lệnh của Lãnh chúa.”
“Gì cơ?”
“Ta đã cử Charlie, Peter, Milburn và Fifield đến bệnh viện. Từ khi Peter gửi liên lạc cuối cùng cách đây 5 phút, không còn ai trả lời nữa.”
Không khí im lặng bao trùm đội hiệp sĩ Sư tử. Tất cả đều hiểu rõ thực lực của những người phe mình. Việc mất liên lạc với bốn người như vậy là một việc không thể xem nhẹ.
“Vậy nên ta sẽ lập tức báo cáo với Lãnh chúa. Jacob, ta giao quyền chỉ huy nhóm này cho cậu trong lúc tôi vắng mặt.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ngài.”
“…việc này xảy ra ngay trước cuộc họp hội đồng nữa.”
Sau khi cử đội hiệp sĩ đến bệnh viện, Vicus vội vã đến đại sảnh tổ chức tiệc.
“Lãnh chúa mong Samdan Chemblin muốn trở thành Tổng giám đốc, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này ngay trước khi sự kiện diễn ra.”
Là người thân tín nhất của Denver, Vicus biết rõ mục tiêu của ông. Trước khi đến thành phố này, Denver đã gặp Samdan để bàn bạc về hướng đi của cuộc họp hội đồng. Trong cuộc trò chuyện, Samdan bày tỏ kỳ vọng lớn vào con gái Laila, và Denver hiểu rõ ý định của ông ta.
Vicus không rõ cảm nghĩ của Laila, nhưng ông không có ác cảm với cô. Chính vì vậy, ông cũng đã chuẩn bị kỹ càng để hỗ trợ cô.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ cần cuộc họp hội đồng diễn ra suôn sẻ. Vậy mà giờ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này.
“Tìm ra kẻ giết các hiệp sĩ là quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn…”
…là một thuộc hạ của một người thuộc Prime Capital đã chết trên lãnh thổ của Noble Capital.
Các đối thủ của Samdan chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu chuyện này bị phớt lờ, chắc chắn sẽ bị đưa ra bàn tán khắp nơi.
Trước cuộc bầu cử Tổng giám đốc giữa T&C và Eden, các ứng viên thường công khai đối địch nhau. Dù âm mưu và mưu đồ là điều không thể tránh khỏi trong các cuộc bỏ phiếu, nhưng bề ngoài phải luôn trong sạch.
Về danh nghĩa, MegaCorp là một tổ chức bầu CEO theo quy trình dân chủ, và bất kỳ sai lệch nào cũng đều bị lên án.
“Nếu tin đồn T&C và Eden bắt tay nhau bị rò rỉ trước cuộc bầu chọn…” …nó có thể làm mất tính chính danh của việc bổ nhiệm Tổng giám đốc, thậm chí còn đe dọa đến vị thế của gia tộc T&C tại Noble Capital, và có thể khiến Samdan bị loại khỏi danh sách ứng viên.
“Nhưng nếu Denver phản ứng quá mạnh cũng sẽ gặp rắc rối.” Việc chỉ trích T&C công khai có thể phản tác dụng, nhất là đối với các trưởng lão của Eden chưa biết gì về liên minh này. Họ có thể chọn ứng viên khác, khiến toàn bộ hỗ trợ tài chính của T&C dành cho dự án dị nhân khổng lồ của Denver trở nên vô ích.
“Mình phải xử lý chuyện này thế nào đây…?”
Trong khi đang trầm tư, Vicus nhìn thấy cánh cửa đại sảnh tiệc phía trước. Một phụ nữ đang được lính gác kiểm tra trước khi vào.
Đó là thư ký của Laila, người mà Vicus quen biết. Khi lại gần, ông nhận thấy sắc mặt cô tôi tái nhợt.
Cô ấy đến đây cũng vì lý do giống mình.
“Tiểu thư cũng đến sao?”
“Phó chỉ huy cũng vậy sao?”
Họ trao đổi ánh mắt, không nói gì nhưng hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Đêm nay, bữa tiệc chắc chắn sẽ rất dài.
***
‘Cái thứ khiến mình khó chịu giờ đã chết. Dù từng đánh giá hắn có năng lực và quyết định tha cho y, kết quả cuối cùng lại là một mớ hỗn tạp giữa được và mất.’
Một sự cảnh tỉnh về đánh giá của chính bản thân. tôi phải luôn ghi nhớ rằng đây là Thực Tại — nơi mạng sống tôi luôn bị đe dọa. tôi phải cực kỳ cẩn trọng, nhất là khi đối mặt với con người, ít nhất là cho đến khi tôi có được loại hình khuếch đại lây nhiễm.
‘Đến lúc tháo dỡ AI trung tâm và rời khỏi đây rồi.’
Mang theo thi thể đã chết của William, tôi bước xuống tầng hầm. Khi đang đi xuống, tôi cắn một miếng vào phần thân trên của hắn.
‘Lẽ ra nên ăn hắn sớm hơn một chút.’
Có lẽ vì hắn đã chịu đựng nhiều do bị tôi tra tấn, nên hương vị khá nhạt nhẽo. Chất lượng thịt thì tốt, nhưng lại giống như thịt đã bị hỏng do bảo quản không đúng cách trong tủ lạnh.
Khi tôi đang ăn, một con ký sinh trùng từ trong mũi xác chết chui ra như thể đang cầu xin đừng ăn nó. Nó bò trở lại tổ trên cánh tay tôi.
Khi chỉ còn lại một cái chân, tôi đã đến trước phòng máy chủ nơi đặt máy tính chính. Tôi đặt phần chân đang ăn xuống và đập nát cánh cửa bằng sừng trên đầu.
Cánh cửa hợp kim dày 10cm hoàn toàn bất lực trước sức mạnh vượt trội của ta, vỡ toang ra với một tiếng nổ lớn. AI trung tâm, nhận diện sự xâm nhập của ta, liền phát cảnh báo lớn tiếng:
[“Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện sinh vật không xác định!”]
Tôi vung đuôi phá hủy các loa treo ở bốn góc trần, kết thúc tiếng ồn khó chịu, chỉ còn lại tiếng điều hòa đều đặn trong phòng máy chủ.
‘Phá hệ thống làm mát trước đã.’
Dù trong phòng có rất nhiều máy tính, nhưng tôi đã từng đột kích vô số bệnh viện khi chơi game. Khi đã vào được đến đây thì phần còn lại không khó lắm.
Tôi bắt đầu phá hủy có tính toán dãy máy tính ở phía bên phải. Tia lửa bắn tung tóe, và ánh đèn đỏ trên từng máy tính lần lượt lịm tắt.
Chỉ một lúc sau, tất cả quạt làm mát bên trong ngừng hoạt động, và nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng vọt. Các thiết bị điện tử nhạy cảm bên trong rú lên trước cái nóng vượt cả phòng xông hơi.
‘Chưa xong đâu.’
Tôi dùng tất cả các cánh tay của mình phá hủy thiết bị lưu trữ dữ liệu từng cái một.
Tất cả các máy tính hoặc bị tay chiến đấu của tôi nghiền nát, hoặc bị phá hủy đến mức không thể phục hồi.
Nhờ cơ thể to lớn, việc phá toàn bộ thiết bị điện tử trong phòng máy chủ rộng rãi không mất bao lâu.
Giờ khi các thiết bị quan trọng đã bị phá, tôi quyết định xử lý phần còn lại bằng một phương pháp khác. Tôi cắn tay mình tạo ra một vết thương và phun axit khắp nơi.
Nhờ vào đặc tính [Sinh vật Hoàn Mỹ], hiệu quả của axit trong cơ thể tôi đã tăng đáng kể. Các thiết bị điện tử bị dính những giọt axit liền tan chảy không còn dấu vết. Sau đó, dòng điện rò rỉ trong dây dẫn hỏng gây đoản mạch, khiến lửa bùng lên khắp căn phòng.
‘Thế là đủ ở đây rồi.’
Tôi đi thẳng qua ngọn lửa, bước vào sâu trong phòng máy chủ. Lửa không làm được gì tôi nhờ vào lớp Giáp Chitin Cường Hóa.
Bên trong, có một máy tính hình trụ được bao bọc bằng kính cường lực. Đó chính là máy tính trung tâm, điều khiển toàn bộ bệnh viện. Những con số màu xanh lục liên tục hiện lên và biến mất trên bề mặt đen nhám không phản chiếu của nó.
Chiếc máy tính hình trụ này có thiết kế độc quyền của MegaCorp, trông giống như AI máy tính trong tàu vũ trụ.
[“Cảnh báo! Cảnh báo! AI trung tâm đang bị đe dọa!”]
AI phát ra cảnh báo cuối cùng bằng giọng điện tử như thể không muốn chết — nhưng vô ích. Tôi bắn gai xương về phía kính cường lực, tấm kính vỡ tan.
Không chỉ vậy, cái gai còn đâm xuyên qua máy tính trung tâm. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hài lòng. Tôi phải tiêu diệt hoàn toàn để kẻ địch không thể thu hồi dữ liệu.
‘Mình nhớ đã từng mắc sai lầm tương tự trong quá khứ.’
Tôi từng thâm nhập một bệnh viện trong thành phố không gian để ám sát một tên. Khi đó, tôi là một Bán Thánh có trong tay sáu loại hình. Việc ám sát mà không bị phát hiện vô cùng dễ dàng.
Có lẽ vì quá dễ. tôi trở nên lơ là, và vì vậy, thông tin về tôi bị lộ cho AI trung tâm.
Thành viên tổ chức của phe địch mà tôi tiêu diệt đã dễ dàng lấy được thông tin qua AI trung tâm. Bọn chúng trả thù bằng cách lan truyền chiến thuật tôi từng dùng lên diễn đàn cộng đồng.
‘Từ đó, việc nghĩ ra chiến lược mới trở nên vô cùng khó khăn.’
Tất nhiên, sau đó tôi đã trả thù gấp đôi những gì chúng đã làm, nhưng tôi không muốn lặp lại sai lầm đó. Tôi phun máu axit để hòa tan hoàn toàn vết tích còn sót lại.
“Mọi thứ diễn ra đều suôn sẻ.”
Sau khi rời khỏi phòng máy chủ đang cháy ngùn ngụt, tôi hoàn tất việc ăn nốt cái chân còn lại của William.
Một bảng thông báo về hiệu ứng săn mồi lại hiện lên, và khi tôi định bỏ qua, thì thấy một điều kỳ lạ.
‘Khoan? Cái gì đây?’
Tôi nhanh chóng kiểm tra bảng thông báo.
[Hiệu ứng Săn Mồi được kích hoạt! Đã thu được tinh chất di truyền ‘Thấu triệt’ (Insight).]
[Đã trích xuất ‘Thấu Triệt’ từ đặc tính sinh học của William.]
[Bạn có muốn áp dụng ‘Thấu Triệt’?]
(Trans: Main cũng đã có 1 kỹ năng tương tự, nhưng là “Clairvoyance” - “Thấu thị”)
‘Hả?’
[Thấu Triệt].
Tôi cũng biết đặc tính này. Khi kích hoạt, nó cho phép tôi nhìn thấy các tính chất đặc biệt, đặc tính, kỹ năng… của sinh vật hay vật thể bằng mắt thường.
Không phải mọi thứ đều có thể thấy, và thông tin nhận được là ngẫu nhiên, giới hạn năm lần mỗi ngày.
Ví dụ, nếu dùng [Thấu Triệt] lên kẻ mặc giáp cường hóa, có thể bạn sẽ biết thông tin của bộ giáp thay vì người mặc. Hoặc ngược lại.
Nếu dùng quá năm lần một ngày, đặc tính sẽ bị vô hiệu hóa vĩnh viễn.
‘Mình có tò mò không biết William sẽ cho ra cái gì, nhưng không ngờ lại là cái này.’
William luôn có trực giác sắc bén hơn người khác, nên việc hắn sở hữu đặc tính phi thường này cũng hợp lý. Có lẽ chính nhờ nó mà hắn nhận ra điểm yếu của tôi và dồn tôi vào đường cùng.
Nghĩ lại, William là người đầu tiên dồn tôi đến chân tường trong thành phố này. Dù không mạnh bằng Si-hyun Yujin hay bọn Dị Nhân khổng lồ, nhưng chỉ bằng trực giác, hắn đã nhằm đúng điểm yếu của tôi.
Dù tôi đã ký sinh lên hắn, William vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục là cơn đau đầu cho đến tận cùng.
‘Kẻ từng là kẻ địch giờ lại tặng mình một món quà.’
Dù từng là địch thủ, nhưng giờ hắn đã ban cho tôi một đặc tính tuyệt vời thế này thì tôi sẽ bỏ qua cho y.
Như hiển thị trên bảng hệ thống, [Thấu Triệt] cực kỳ hữu dụng trong các trận đấu giữa người chơi. Dù tôi không cần dùng ngay, vì hiện tại tôi không giao đấu trực tiếp với người chơi khác…
‘Nhưng mình vẫn hạnh phúc vcl.’
Vì [Thấu Triệt] là một đặc tính tâm linh.
Tính cả [Thấu Triệt], tôi hiện có tổng cộng 6 đặc tính tâm linh. Điều này đồng nghĩa tôi đã thỏa mãn mọi điều kiện để sở hữu kiểu hình [Cường Hóa Tâm Linh].
Các đặc tính thu được từ lũ hiệp sĩ Eden và bệnh nhân vẫn đang ở trạng thái tạm thời chưa xác nhận, nhưng [Thấu Triệt] thì khác.
‘Đây là cơ hội để có được một loại hình mới — không thể bỏ lỡ.’
Tôi lập tức chấp nhận việc tiếp nhận [Thấu Triệt].
Ngay khi đặc tính được áp dụng, tôi cảm thấy cấu trúc bên trong mắt mình thay đổi. Như thể nhãn cầu trở nên căng cứng — giống cảm giác mỏi mắt — và có chút giật ở chân mày.
Dù có cảm giác tê dại, tôi vẫn đứng yên để quá trình biến đổi tự nhiên hoàn tất.
Có lẽ do vùng thay đổi không lớn, quá trình này nhanh chóng kết thúc. tôi kích hoạt [Thấu Triệt] và nhìn xung quanh.
‘…Hử?’
Dù đã có [Thấu Triệt], chẳng thấy gì thay đổi. Lẽ ra thông tin ngẫu nhiên về vật thể xung quanh phải hiện ra, nhưng lại không có gì.
‘Phải rồi… Giờ mình đâu có nhìn thấy gì.’
[Thấu Triệt] là đặc tính cần nhìn bằng mắt thường để kích hoạt hiệu quả. Mà hiện tại, tầm nhìn của tôi bị cản trở do hiệu ứng [Hiện thân của kẻ săn mồi], nên dĩ nhiên chẳng thấy gì là đúng thôi.
‘Thôi, không sao. Giờ còn việc quan trọng hơn.’
Tôi tạm gác chuyện kiểm tra hiệu quả của [Thấu Triệt] lại, và gọi ra bảng thông báo mà tôi đã chờ đợi.
[Hiện tồn tại một loại hình có thể được chuyên môn hóa.]
[Bạn có muốn mở khóa loại hình ‘Cường Hóa Tâm Linh’?]
Sau khi có được kiểu hình đầu tiên, thì kiểu hình thứ hai… cũng đang chờ tôi mở nó.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -