Xe buýt chầm chậm chạy trên con đường dẫn vào trung tâm Hoa Thành. Ngoài cửa sổ, hai bên đường từng một thời thịnh vượng, nay lại tràn ngập bầu không khí tàn lụi.
Tuyến đường này vốn được chuẩn bị riêng cho khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, ngay cả xe buýt cũng là xe tham quan có vẻ ngoài được trang trí rất đẹp.
Thế nhưng, khu khách sạn đó giờ đây đã trở thành một đống phế tích, lại còn lan truyền ra vô số mấy phiên bản truyền thuyết quái đàm, nên chẳng còn ai muốn đến đó vui chơi nữa.
Có lẽ không bao lâu nữa, tuyến đường vốn đã hiu quạnh này cũng sẽ bị ngừng hoạt động, dần dần cùng với khách sạn nghỉ dưỡng kia bị chôn vùi trong những truyền thuyết quái đàm được truyền miệng.
Lục Dĩ Bắc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi lướt qua phía sau, trong lòng thầm tính toán.
Vừa rồi Giang Ly nói, quái đàm ởKhu chung cư Hạnh Phúc bỗng thu hút rất nhiều ngườithuê nhà, thậm chí còn tổ chức tiệc chào mừng sớm hơn một ngày. Biết đâu chuyện đó có liên quan đến việc mình đã tìm được Linh Đài Tịnh Nghiệp?
Nhưng mục đích của việc tổ chức sớm là gì?
Nếu trong buổi tiệc chào mừngẩn chứa một nghi lễ nào đó, chẳng lẽ nó muốn lợi dụng nghi thức này để tăng cường thực lực, nhằm đối phó với mình, người đã có được Linh Đài Tịnh Nghiệp? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
————
Sau khi trở lại trung tâm Hoa Thành, thời gian vẫn còn sớm, Lục Dĩ Bắc liền quay về căn hộ một chuyến.
Ở Khu Hạnh Phúc, anh phải ở chung với Giang Ly nên việc rửa ráy, tắm gội hay ngủ nghỉ đều rất bất tiện. Vừa hay nhân dịp này trở về, có thể thoải mái tắm một cái, nghỉ ngơi cho thật sung sướng.
Huống chi nếu quá lâu không về nhà, con em gái chết tiệt Câu Manh kia chắc chắn sẽ làm ầm lên mất.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Lục Dĩ Bắc liền thấy Câu Manh từ phòng chứa đồ lôi ra cái vali kéo màu đen mà trước đó nhặt được từ chỗ Lâm Dĩ Kỳ.
Câu Manh ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bày bừa một đống đồ linh tinh, từng món được cô kiểm tra, cất vào trong vali.
Nhìn dáng vẻ như đang chuẩn bị hành lý của Câu Manh, Lục Dĩ Bắc lập tức bước tới, giữ chặt lấy tay Câu Manh và nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt dạt dào yêu thương.
“Em sắp đi sao chẳng nói với anh một lời? Định lặng lẽ thu dọn hành lý rồi âm thầm rời xa như thế sao?
Nếu không phải anh vô tình bắt gặp thì có phải em đã định lặng lẽ ra đi chẳng để lại lấy một lời từ biệt cho anh không?”
Câu Manh liếc nhìn dấu ấn đang lấp lánh trên mu bàn tay mình, rồi nặn ra một nụ cười ngượng ngùng.
"Vết thương lành nhanh hơn ta dự đoán, nay cũng đã khỏi được bảy tám phần rồi, ta cũng không cần phải ở lại đây nữa đúng không?"
"Là thủ lĩnh cao nhất ở Đào Nguyên, bên đó còn biết bao nhiêu việc đang chờ ta xử lý!"
Lục Dĩ Bắc như không tin lời của Câu Manh, nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Lý do chỉ đơn giản thế thôi à?”
"Ừm..."
Câu Manh hơi do dự rồi ưỡn thẳng lưng nói: "Vốn dĩ ta không định nói cho cậu biết vì sợ cậu lắm mồm đi kể lung tung, gây hoảng loạn không cần thiết"
"Nhưng nể tình chúng ta đã quen biết nhau một thời gian, ta vẫn phải nhắc nhở cậu một chút: không bao lâu nữa Hoa Thành có lẽ sẽ gặp đại loạn, có kẻ đang bí mật tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành."
Câu Manh đang lo Lục Dĩ Bắc sẽ chạy đi báo cáo cho Tư Dạ Hội, với sự hiểu biết của cô về anh thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa, gây ra loạn lạc.
Thực tế, trong nhận thức của Câu Manh, một khu vực trải qua Bách Quỷ Dạ Hành rồi sinh ra một vị thủ lĩnh, cũng không phải là chuyện xấu.
Nơi có thủ lĩnh có nghĩa là có quy tắc, ít nhất là mạnh hơn nhiều so với một vùng đất vô chủ hỗn loạn.
Đó cũng xem như một dạng cân bằng, vừa phù hợp với quy luật sinh tồn của quái đàm, vừa đổi lại sự yên ổn tương đối.
"Ta khuyên cậu đừng có xía vào chuyện của người khác, đến lúc Bách quỷ dạ hành bắt đầu, nếu thấy bên ngoài có biến thì sớm về nhà, đóng chặt cửa sổ, ngủ một giấc đến sáng là xong."
"Dĩ nhiên chị đây cũng chẳng phải sợ Bách Quỷ Dạ Hành do mấy con quái đàm ở nơi xó xỉnh này gây ra. Năm đó, một mình chị từ chân núi Phạm Tĩnh chém giết thẳng đến thác Hoàng Quả Thụ, mắt còn chẳng thèm chớp lấy một cái. "
“Thật sao? Sao cô làm được vậy?” Lục Dĩ Bắc trầm ngâm hỏi.
Câu Manh hất cằm, vẻ mặt đắc ý nói: "Đương nhiên là vì chị đây anh dũng vô song, thần uy vô địch chứ sao!"
"Ý tôi là... đi quãng đường hơn bốn trăm kilômét, cô làm thế nào mà mắt cũng không chớp một cái? Quái đàm không có tuyến lệ sao?"
"..." Câu Manh lập tức trừng mắt, lườm Lục Dĩ Bắc một cái: " Tóm lại chị đã nhắc trước rồi đó! Với thực lực hiện tại của ngươi, mà bị cuốn vào, thì cho dù có mặc giáp hồi sinh cũng chẳng sống nổi."
Câu Manh thật lòng lo lắng. Nếu Lục Dĩ Bắc ham vui đi xem náo nhiệt, ắt sẽ gặp ngay cảnh hỗn chiến, mà trong cảnh hỗn chiến thì kẻ đầu tiên bị giết luôn là đám người xem.
Suốt thời gian qua, Câu Manh phát hiện khí tức trên người thằng nhóc này vô cùng kỳ dị.
Luồng khí tức đó giống như người thừa kế quyền năng của Ôn Thần mà cô đã từng chứng kiến, thuộc loại 'uống nước cũng nghẹn, mặc cà sa cũng gặp quỷ.'
Nhưng Lục Dĩ Bắc còn quỷ dị hơn, bí ẩn hơn, dường như vẫn đang âm thầm lớn mạnh.
Những kẻ như Lục Dĩ Bắc thường sẽ chết yểu từ sớm, không sống được đến tuổi trưởng thành. Vậy mà thằng nhóc này vẫn yên ổn đến giờ, thật khó hiểu.
Có lẽ cậu ta là một trong những "vị thần xui xẻo" cực kỳ may mắn đo chăng?
Tuy rằng Nguyên Gia đã tính ra mìnhcó kiếp nạng, nhưng nếu biết cách tránh hung tìm cát, néđược tai ương, thì đó cũng là một trong những cách để tiêu trừ tai họa đó thôi! Câu Manh nghĩ.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Bách quỷ dạ hành gì đó nghe đã thấy nguy hiểm...
Nơi nguy hiểm sao có thể có mặt tôi, Lục Dĩ Bắc?
Không cần cô nhắc, tôicũng sẽ trốn càng xa càng tốt.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ánh mắt đánh giá Câu Manh từ trên xuống dưới: “Thật sự phải đi sao? Không thể ở lại thêm à?”
“Dĩ nhiên là không thể.” Câu Manh lắc đầu, vỗ vai Lục Dĩ Bắc, giọng điệu thấm thía nói: "Ta biết cậu và ta tình cảm đã rất sâu đậm rồi, không nỡ xa chị đây."
Nhưng đời người vốn là hợp tan ly biệt, hãy học cách quen đi, lần này cho dù cậu có níu kéo, ta cũng nhất định phải đi."
"Cũng chẳng phải là luyến tiếc gì…"
Lục Dĩ Bắc liếc nhìn những món đồ mình yêu thích được Câu Manh lựa chọn cẩn thận, cất trong vali như đĩa Blu-ray, SWITCH, truyện tranh và tiểu thuyết, mặt không biểu cảm nói: "Tôi chỉ mong con em gái khốn kiếp nhà cô sớm cút đi, nhưng cô dám tiện tay lấy trộm đồ của tôi đây là có ý gì?"
"Một câu thôi, người có thể đi nhưng đồ phải để lại!"
"Bốp—!"
Câu Manh lập tức nhảy phắt lên vali, bám chặt như con lười, hung dữ trừng mắt nhìn Lục Dĩ Bắc, nũng nịu mắng: " Đồ vô lương tâm!"
"Chị đối xử với cậu tốt như vậy, lúc chia tay lấy chút quà thì có sao đâu? Sao cậu lại keo kiệt thế hả?!"
Đây có được coi là một bà giàngàn tuổi đang ăn vạ không?
Lục Dĩ Bắc khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Câu Manh nói: "Người xưa có câu, không hỏi mà tự lấy, coi như là trộm, quà ly biệt, đáng lẽ phải là ta tặng cho ngươi, chứ không phải là cậu lén lút mang đi!"
"Tránh ra, tránh ra!"
"HONGG!"
"..." Lục Dĩ Bắc nhìn Câu Manh vừa dễ thương vừa hung dữ ấy, đảo mắt, bực bội nói: "Ý tôi là, nếu muốn quà, thì để tôi chọn cho!"
"Nhìn xem cô toàn chọn mấy thứ gì đây? NTR từ 'Biển Yên Sóng Lặng'? Sở thích khá đặc biệt nhỉ!《FIFA19》? Cái này nếu không giảm giá thì tôi cũng chẳng mua!《Hunter x Hunter?》? Tôi sợ cô đến lúc sa ngã cũng chưa thấy được cái kết…"
Lục Dĩ Bắc vừa khịa, vừa lấy từng món đồ mà Câu Manh đã chọn ra ngoài, trong quá trình này, anh nhận ra con nhóc này quả không hổ danh là thần linh, đúng là khác biệt với người thường.
Không sót một cái nào, toàn bộ những bãi mìn mà anh từng giẫm phải trong những năm qua như cốt truyện rác, kết thúc dở dang, drop truyện, tối ưu hóa tệ hại, tất cả đều bị cô nhóc chọn hết một lượt.
Thật đúng là đỉnh!
Lục Dĩ Bắc mất hơn một giờ đồng hồđể lựa chọn ra một vài tác phẩm mà anh thấy kinh điển và thú vị, nhưng trong thời gian ngắn không muốn xem lại, rồi xếp gọn gàng vào vali kéo giúp Câu Manh.
"Những thứ này..." Đứng dậy, anh chỉ vào chiếc vali đã được lấp đầy nói: "Chắc đủ cho cô xem hai ba năm rồi. Đến lúc xem xong thì nói với tôi, tôi sẽ gửi thêm qua cho cô."
"Hừmm?" Câu Manh nheo mắt đánh giá Lục Dĩ Bắc từ trên xuống dưới, cảnh giác nói: "Tên nhóc nhà cậu hôm nay sao mà ân cần thế, không phải là trước khi đi còn muốn kiếm chác gì đó từ chị đấy chứ?"
"Hay là... tối nay chị ngủ cùng em nhé? Sáng mai mới đi?" Câu Manh vừa nói, vừa nhướng mày với ánh mắt đầy quyến rũ.
"Không cần đâu!" Lục Dĩ Bắc không nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng thừng.
Mặc dù, hắn quả thực có một số kiến thức về quyến thuộc, sau khi học từ thiếu nữ bí ẩn đêm qua, nhưng vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Nếu Câu Manh có thể chủ động chia sẻ kinh nghiệm thì tất nhiên là quá tốt rồi.
Nhưng vấn đề này, anh nào dám chủ động hỏi?
Hỏi rồi không phải là tương đương với việc tự khai sao?
Huống chi cái chiêu này anh đã thấy rất nhiều lần rồi, trông thì tuyệt vời nhưng thực ra là một cái hố lớn.
Dám chung giường chung gối với vị thần trông coi việc sinh sản, cho dù chẳng làm gì cả, cô ta cũng có trăm phương ngàn kế khiến anh trải nghiệm ‘niềm vui’ uống nước sông Tử Mẫu, muốn tìm người chịu trách nhiệm cũng không tìm được.
Con mèo cái già đã bị triệt sản nhà hàng xóm chính là bị trúng chiêu như vậy.
Lục Dĩ Bắc đã tận mắt nhìn thấy con mèo già đó lẻn vào nhà, rồi bị Câu Manh vuốt ve cả đêm, sau đó bụng nó cứ ngày một to ra.
Đến bây giờ hàng xóm vẫn còn đang cãi nhau với bệnh viện thú y đã làm triệt sản!
Từ đó về sau, ‘sự quyến rũ ngọt ngào’ của Câu Manh, Lục Dĩ Bắc một lần cũng không dám thử.
Đôi khi, anh thậm chí còn nghĩ, Câu Manh nói cô ở Đào Nguyên thường xuyên chủ trì hôn lễ, điều này không phải là không có lý do.
Dù sao thì những cặp đôi mới cưới tìm cô ấy chủ trì hôn lễ, đầu bạc răng long không biết có làm được không, nhưng sớm sinh quý tử thì chắc chắn không thành vấn đề.
Lục Dĩ Bắc nghĩ vậy, và đưa chiếc vali đã được chuẩn bị xong vào tay Câu Manh, hỏi: "Khi nào cô đi? Có cần tôi tiễn cô không?"
Câu Manh xua tay, nhận lấy vali nói: "Không cần, không cần, lát nữa ta bay từ ban công, chỉ mất một bữa cơm là về đến nhà rồi."
Nói xong, cô liền quay người đi về hướng ban công.
Vừa đi được không mấy bước, cô lại dừng bước, vẫy tay với Lục Dĩ Bắc nói: "Cậu qua đây một chút, khế ước của chúng ta đã hoàn thành trước thời hạn, ta phải giúp cậu giải trừ khế ước."
Việc này ngoài việc giữ chữ tín ra, chủ yếu là lo bị liên lụy... Câu Manh bổ sung trong lòng.
Câu Manh có thể cảm nhận được luồng khí trường bất tường trên người Lục Dĩ Bắc đang từ từ mạnh lên, cứ theo đà này phát triển, không khéo sau này sẽ xuất hiện triệu chứng người truyền người, người truyền quái đàm.
"Cứ thế giải trừ sao?" Lục Dĩ Bắc nhíu mày, "Hay là cứ giữ lại làm kỷ niệm đi?"
"Sau này không biết khi nào chúng ta mới có cơ hội gặp lại nhau!"
"..."
Câu Manh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được, cậu muốn giữ thì cứ tạm thời giữ lại đi!"
Dù sao đến lúc đó vấn đề gì, mình cũng có thể nhận ra, cũng có thể đơn phương giải trừ khế ước. Câu Manh thầm nghĩ.
Trong lúc suy nghĩ, cô liền vẫy tay với Lục Dĩ Bắc, kéo vali đi về phía ban công, ngay khoảnh khắc cơ thể bước ra khỏi cửa kính, liền hóa thành một luồng sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, cuốn theo chiếc vali trên ban công và biến mất trong ánh nắng rực rỡ.
"Haizzz—!"
Nhìn về hướng Câu Manh biến mất, bầu trời quang đãng trôi lững lờ vài gợn mây trắng, Lục Dĩ Bắc thở dài đầy tiếc nuối.
————
Trên bầu trời Hoa Thành Thành, giữa những tầng mây.
Một luồng sáng xanh biếc trông như hòa tan vào gió, bỗng ngọ nguậy một hồi rồi hóa thành hình dáng tựa một chú chim đang bay. Đôi cánh vỗ lên làn gió xuân, dang rộng sải cánh bay lượn trên vòm trời.
Chẳng bao lâu sau, nó tự nhiên hòa nhập vào đàn chim di trú tránh đông vẫn hằng năm bay đến nơi này.
Thế là vào ngày này, những con chim di trú bản địa đã gặp một đàn chim khách lạ hoắc đến từ nơi khác, chưa từng thấy bao giờ.
Chúng nói một thứ tiếng địa phương kỳ lạ, giọng đặc biệt to, miệng líu ríu kể những câu chuyện cười tục tĩu về trứng chim, lỗ huyệt và những chiếc lông đuôi xinh đẹp.
Chúng trông rất thô lỗ và kỳ quái, nhưng lại khiến đàn chim di trú cảm thấy bọn chúng rất lợi hại một cách khó hiểu, không nhịn được mà muốn đem những nắp chai bia, nút kim loại, mảnh nhựa màu mà chúng nhặt được khắp nơi dâng tặng cho đàn chim lạ.
Nhưng sau khi đến gần và nhìn thấy thứ đàn chim lạ cầm trên móng vuốt, đàn chim di trú liền từ bỏ.
Truyện tranh, máy chơi game, light novel... đây chẳng phải đều là thứ con người thích sao?
Chết tiệt! Hệ thống XP của đám chim khách ngoại lai này kỳ lạ vãi!
————
Cùng lúc đó, ngay lúc con chim khách do Câu Manh hóa thành bay qua bầu trời Hoa Thành.
Tại Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, bên trong tòa nhà khoa Văn, một vị giáo sư thỉnh giảng đang say sưa giảng bài cho sinh viên, rồi đột nhiên, ông như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như xuyên qua tầng mây, đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó.
"Thầy ơi, thầy? Thầy không sao chứ ạ?"
Tiếng hỏi của một nữ sinh ngồi hàng đầu vang lên bên tai người đó, ông khẽ sững lại, mỉm cười lắc đầu với nữ sinh, sau đó ngẩng đầu, nói với các sinh viên trong lớp một câu: "Xin lỗi các em, thầy đi vệ sinh một chút."
Nói xong, ông liền rời khỏi lớp học.
Ra khỏi lớp học, đến nhà vệ sinh, khóa trái cửa phòng lại, người đó mới lấy ra một chiếc đĩa sứ trắng cũ nát, hai tay ấn vào mép đĩa, khẽ nói: "Vọng tiền hậu dạ, phụ thúc thảo nhân, chỉ phấn diện, thủ mạt sam quần..."
Cùng với tiếng thì thầm của người đàn ông, ánh sáng trong phòng vệ sinh chật hẹp lập tức tối sầm lại, trong bóng đen sau lưng ông có một thứ gì đó ô uế không sạch sẽ đang ngọ nguậy bất an.
Hồi lâu, chiếc đĩa sứ trắng khẽ rung lên một cái, người đàn ông lúc này mới ngừng thì thầm.
"Đại nhân, sự tồn tại đáng sợ đó đã đi rồi, xem phương hướng hình như là rời khỏi Hoa Thành, ngài có thể thông báo cho những người mà ngài nói bắt đầu chuẩn bị."
"Keng—!"
Như để đáp lại người đàn ông, chiếc đĩa sứ trắng khẽ lắc lư, phát ra một tiếng kêu giòn tan, sau đó chìm vào im lặng, bóng đen trong phòng vệ sinh cũng như thủy triều rút đi.
Ánh sáng trở lại bình thường.
Người đàn ông ở nguyên chỗ chờ đợi một lát, lấy điện thoại ra, mở một phần mềm chat rất ít người dùng, gửi tin nhắn cho một người tên là " Đứa Con Kỳ Tích".
【Người thừa kế Quyền năng Câu Mang đã rời khỏi Hoa Thành, có chặn giết giữa đường hay không, các người tự xem xét.】
【Tôi đã hứa giúp các người giám sát cô ta, thứ các người hứa cho tôi khi nào mới đưa?】
Hồi lâu, điện thoại của người đàn ông rung lên, nhận được tin nhắn trả lời.
【Sau khi xong việc, sẽ trả cho anh gấp đôi.】
————
Bên khác.
Ngoại ô Hoa Thành, trong một căn biệt thự độc lập quanh năm cửa lớn đóng kín, thường xuyên có tin đồn shipper nhìn thấy bóng dáng kỳ dị.
Miu Tiểu Thất như một con mèo, dùng cả tay chân ngồi xổm trên ghế, nhìn nội dung trò chuyện trong nhóm thành viên cốt cán của nhóm chat Quái đàm, đôi tai xoay qua xoay lại.
Hồi lâu, cô nhíu mày, quay đầu nhìn lão sắc lang đang nhìn thanh tiến độ tải game 18+ mà gãi đầu gãi tai bên cạnh.
"A Sắc, anh có phát hiện không, ID này của Đại ca đã lâu lắm rồi không đổi?"
Lão sắc lang không thèm nhìn Miu Tiểu Thất một cái, vừa cúi đầu xem giới thiệu của nhiều trò chơi người lớn hơn, vừa thản nhiên nói: "Cái này có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên là có rồi, trước đây tốc độ đổi ID của ông ấy, còn nhanh hơn cả tốc độ anh đổi vợ 2D!"
" Đổi cái gì mà đổi? là tôi thêm vào, các nàng ấy đều là ngang nhau, mỗi người tôi đều yêu như nhau... thôi bỏ đi, có nói cô cũng không hiểu đâu."
Hai người như ông nói gà bà nói vịt, ngứa mắt lẫn nhau, sau vài câu trao đổi đơn giản, liền im bặt, mỗi người làm việc của mình.
Miu Tiểu Thất vừa nhìn chằm chằm nội dung trò chuyện của nhóm thành viên cốt cán của nhóm chat Quái đàm, vừa liếm bàn tay nhỏ trắng nõn, bỗng nhiên nhìn thấy một tin nhắn của một thành viên nhóm ở thành phố Đồng, không kiềm được mà nhíu mày.
【Chiến Sĩ Thuần Ái: @Hư Vô. Đại ca, đám người theo dõi người thừa kế quyền năng Câu Mang hình như đã hành động rồi, chúng ta có cần theo dõi không? 】
【Hư Vô: Cứ theo xem sao, theo phán đoán của tôi, tin này, sau này giá trị có thể sẽ rất cao đấy! 】
Xem xong hai tin nhắn, Miu Tiểu Thất vội vàng quay người vỗ vai Lão Sắc Lang: "Anh mau xem, thông tin mà Chiến Sĩ Thuần Ái đã gửi trong nhóm."
Lão Sắc Lang liếc Miu Tiểu Thất một cái: "Thằng nhóc đó lại gửi gì rồi? Săn NTR? Tôi nói cho cô biết, cô không cần quản nó, trẻ con biết gì chứ?"
"Đến sau này, nó sẽ phát hiện ra, nó vốn chẳng phải thích tình yêu thuần khiết, hay là ghét NTR, nó chỉ đơn thuần là háo sắc mà thôi!"
"..."
Miu Tiểu Thất lườm Lão Sắc Lang một cái, hờn dỗi nói: "Kêu anh xem thì cứ xem, ở đâu ra mà lắm lời vô ích vậy?"
"Rồi rồi!"
Lão Sắc Lang không cãi lại được Miu Tiểu Thất, liên tục đáp hai tiếng, liền chuyển màn hình trên máy tính của mình sang nhóm thành viên cốt cán, kéo lên một đoạn, xem xong thông tin, nhíu mày.
"Người thừa kế quyền năng Câu Mang, không phải là Câu Manh sao, Câu Manh không phải là bồ nhí của Vương Bất Lưu Hành à?"
"Đại ca định bán thông tin cho Vương Bất Lưu Hành sao?"
Miu Tiểu Thất gật đầu chen vào: "Tôi thấy giống lắm, nhưng không phải Đại ca nói tên khốn đó là đồng minh quan trọng của chúng ta sao? Nếu đã là đồng minh, sao không trực tiếp chia sẻ thông tin?"
Lão Sắc Lang nhún vai: "Đại ca nghĩ thế nào, làm sao tôi biết được? Tóm lại ông ấy chắc không có ác ý đâu."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Chắc là do nguyên tắc của người giao dịch thông tin trỗi dậy thôi nhỉ?"
Nghe vậy Miu Tiểu Thất gật đầu ra vẻ suy tư: "Chỉ không biết Vương Bất Lưu Hành khi đó sẽ chọn thế nào, là chọn biết nguyên nhân cái chết của cha trước, hay là sự an nguy của bồ nhí trước."
"Ừm..."
Lão Sắc Lang trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi có linh cảm cô ta sẽ không chọn cái nào cả."
"Tại sao?"
"Không có tại sao cả, vì tôi gặp qua vô số phụ nữ rồi nên mới có cái trực giác kỳ quái này thôi."
Miu Tiểu Thất: "..."
Ý của Câu Manh là Lục Dĩ Bắc có một loại vận mệnh cực kỳ xui rủi, kiểu “dù làm việc bình thường nhất cũng gặp họa.” Ở đây, “Ôn Thần” không chỉ là vị thần dịch bệnh trong tín ngưỡng dân gian, mà được dùng như một hình tượng ẩn dụ. Nhắc đến “người thừa kế quyền năng của Ôn Thần” là gợi ra một số phận bị bao phủ bởi tai ương, làm gì cũng gặp rủi ro, xui xẻo tận cùng. Trong sinh học/giải phẫu động vật: “Lỗ huyệt” (cloaca) là một lỗ duy nhất ở phần cuối ruột của chim, bò sát, lưỡng cư… dùng chung cho cả việc thải phân, tiểu và sinh sản. Ví dụ: chim bồ câu, gà… đều chỉ có một lỗ huyệt. XP: Viết tắt của "experience points" (điểm kinh nghiệm) trong game, nhưng ở đây được dùng như từ lóng mạng chỉ "sở thích" hoặc "gu".