Cũng giống như không có lý do cụ thể nào quy định con người phải sống, cũng chẳng có lý do nào bắt buộc không được chết.
Trước lời của Shin Haeryang, Zixuan lộ vẻ bối rối, ấp úng một lúc rồi đột nhiên hét lên, hất cằm về phía Seo Jihyuk.
"Seo Jihyuk đã hứa với tôi rồi! Đổi lấy con thuyền, anh ta sẽ đưa tôi đến thuyền an toàn!"
Rõ ràng lúc giao dịch thuyền, thứ quan trọng nhất đối với Zixuan là thuốc giảm đau, còn con thuyền chẳng khác gì vật vô dụng. Vậy mà bây giờ tình thế hoàn toàn đảo ngược.
"Tôi chỉ nói sẽ đưa cô đi an toàn, chứ đâu có nói là đưa đi mà vẫn còn sống."
Seo Jihyuk cười run cả người rồi nhanh chóng rút khỏi cuộc đối thoại. Khuôn mặt Zixuan trở nên thất thần, miệng há hốc.
"Tôi sẽ tận dụng con thuyền này thật tốt."
Nói rồi, Seo Jihyuk bước đến sau lưng Shin Haeryang, khẽ cúi người nép vào.
Khi Shin Haeryang lặng lẽ nạp đạn vào súng, Zixuan hoảng hốt hét lên về phía Seo Jihyuk, dù chẳng thể nhìn rõ anh ấy.
"Anh đã hứa rồi mà!"
Seo Jihyuk ngồi xổm sau lưng Shin Haeryang, khum hai tay cạnh miệng làm loa và hét lên.
"Gọi Li Wei cứu cô đi!"
"Nếu là tiền, tôi có thể xoay sở được! Haiyun chắc chắn có thể huy động hơn 1 tỷ đô la! Vì đồng đội, cô ta sẽ sẵn sàng đổ tiền ra thôi!"
"Haiyun đúng là khổ nhỉ. Phải làm việc chung với loại người như cô mà vẫn chịu đựng được."
"Nếu giết tôi, anh nghĩ đất nước tôi sẽ để yên sao?! Một tỷ dân của chúng tôi sẽ đến báo thù!"
"À, cái vụ trả thù sau mười năm ấy hả? Cô đã bao giờ thấy đội trưởng của bọn tôi sợ trả thù chưa?"
Cuộc đối thoại tiếp tục với Shin Haeryang như một bức tường chắn giữa hai người. Càng nói, tình trạng của Zixuan càng trở nên tồi tệ, còn sắc mặt Shin Haeryang thì ngày càng lạnh lùng. Anh ta chĩa nòng súng vào Zixuan và nói ngắn gọn.
"Vào cảng tàu ngầm đi."
Chỉ một câu nói ấy đã khiến Zixuan tái mặt. Những người xung quanh cũng ngay lập tức hiểu ra Shin Haeryang thực sự định giết cô ấy. Trọng lượng trong lời nói của anh ấy quá nặng nề và có vẻ như lý do để đẩy Zixuan đi nơi khác không phải để tha mạng, mà là để anh ấy giết Zixuan mà không ai phải nhìn thấy.
Tôi bước lên đứng trước mặt Shin Haeryang, yếu ớt nói.
"Anh Haeryang, con người vốn dĩ không nên giết nhau. Không phải vì có lý do để tha mạng, mà là vì không cần lý do cũng không nên giết."
"Để cô ta lại quá nguy hiểm."
Nếu thế thì lại càng không nên giết chứ nhỉ? Chẳng lẽ chỉ mình tôi nghĩ vậy sao?
"Chúng ta đã thu giữ hết vũ khí và máy tính bảng. Một mình Zixuan sẽ không thể làm gì được đâu."
"Một mình cô ta cũng có thể làm được nhiều thứ đấy."
Cái gì?... Ờ thì, đúng là anh thì có thể, nhưng tôi nghĩ người khác thì không. Bị thương ở vai thế kia, có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ cô ấy định một mình tấn công nhóm kỹ sư Ga vốn có đến ba khẩu súng? Có thể sẽ khó để cô ấy gặp lại đồng đội, nhưng nếu thực sự muốn giúp đồng đội, cô ấy sẽ chọn cách khác thay vì đối đầu trực diện.
Nhưng có vẻ trong suy nghĩ của Shin Haeryang, Zixuan chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Có ai đó đang chọc ngón tay vào hông tôi, nhưng tôi phớt lờ và tiếp tục nói.
"Nếu để lại không yên tâm thì cứ mang theo."
Nếu thấy không an tâm thì có thể canh chừng là được mà. Nhưng có vẻ Shin Haeryang không thích điều đó, chân mày anh ấy cau lại.
"Tôi không muốn mang theo cô ta. Chính bác sĩ là người bị bắt làm con tin bởi cô ta đấy...Trí nhớ của anh không tốt lắm nhỉ?"
Ồ? Anh ấy châm chọc tôi thế à? Tôi thầm ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
"Để lại hay mang theo cũng chẳng khác nhau là mấy mà. Tôi thấy Giáo hội Vô Hạn còn nguy hiểm hơn cả Zixuan."
John Doe, người nãy giờ vẫn lắng nghe từ bên cạnh, lập tức bật dậy và lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ sau ba giây, anh ấy mới nhận ra miệng mình không hề bị bịt mà chỉ đang bị trói cổ tay, rồi liền hét lên như một chú sơn ca được thả khỏi lồng.
"Giáo hội Vô hạn là một tôn giáo hòa bình! Chính đám người Trung Quốc và Nhật Bản vác súng đi khắp nơi mới là lũ điên! Đừng có đàn áp một tôn giáo nhỏ bé vô tội như vậy!"
"Vậy thì cứ đến Căn cứ dưới biển số 2 đi, rồi biết ngay."
Theo tôi nhớ, chưa bao giờ trong lịch sử có một tôn giáo nào thực sự hòa bình cả. Zixuan, nhận ra rằng Seo Jihyuk không phải là phao cứu sinh đáng tin, liền nhanh chóng chuyển mục tiêu sang tôi. Cô ấy thở hổn hển vì căng thẳng, cố gắng tìm chút hy vọng cuối cùng từ Shin Haeryang.
"Anh nghe thấy rồi đấy? Bác sĩ vừa nói là dù bỏ tôi lại hay mang theo, kết quả cũng chẳng khác gì!"
Nghe những lời đó, Seo Jihyuk hét lên từ phía sau lưng Shin Haeryang.
"Vậy giết luôn cũng chẳng khác gì nhỉ?"
"Đồ khốn! Mày... mày thật là—!"
Baek Aeyoung thở dài nhìn đống hỗn loạn này, quay sang hỏi Shin Haeryang.
"Làm thế nào đây?"
"Bắn chết rồi đi luôn thì tiện hơn. Hạng người đó rất nguy hiểm. Để tôi làm cho. Dù sao khẩu súng này cũng là của Sumire, sau này có xảy ra vấn đề gì thì đạn có đào ra cũng chỉ cho thấy người đó chết bởi súng của Sumire thôi."
Trước khi Shin Haeryang kịp trả lời, câu trả lời đã vang lên từ Seo Jihyuk. Mà câu trả lời của Seo Jihyuk thì đáng sợ đến rợn người. Người vốn đang ngồi xổm phía sau lưng Shin Haeryang và trả lời bằng giọng điệu bỡn cợt, Seo Jihyuk đột nhiên im bặt, bước ra phía trước. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Zixuan sợ đến nín thở.
Hết chuyện này lại đến chuyện khác. Tôi cảm thấy choáng váng và cố gắng can ngăn Seo Jihyuk.
"Đừng làm vậy. Đừng giết người. Chúng ta cứ ra khỏi căn cứ dưới đáy biển này rồi bàn tiếp. Đừng vì tiện lợi mà giết người như thế."
Tôi nhớ đến kẻ vì lười chặn đường người khác đi thang máy đến mức bắn chết luôn cho gọn. Chúng ta đừng thành loại người như thế mà. Tôi đứng chắn trước Seo Jihyuk, người to lớn như cánh cửa, giơ hai bàn tay lên. Rồi tôi vô tình chạm mắt với Shin Haeryang bên cạnh. Trong khoảnh khắc đó, tôi liền lắc đầu thật mạnh. Đây là thành viên đội của anh, anh phải cố gắng ngăn cản chứ.
Bỗng có ai đó không chỉ chọc vào hông tôi mà còn kéo tôi đi, nên tôi nhìn sang và thấy Tumanako đang cố sức giật áo tôi. Tôi chống cự một chút nhưng do cơ thể đang kiệt sức, cuối cùng vẫn bị kéo đi xềnh xệch. Tumanako nỗ lực kéo tôi về góc phòng, rồi thì thào đầy lo sợ.
"Đừng dính vào chuyện này nữa, cứ im lặng đứng nép sang một bên đi. Anh cũng muốn chết chung luôn à?"
Tumanako nhìn tôi bằng đôi mắt đầy lo lắng. Tôi định bảo với cô ấy rằng mấy người đội kỹ sư Ga cũng không phải hạng người mất lý trí hay vô đạo đức đến thế. Nhưng nghĩ đến việc trong mắt Tumanako, toàn bộ chúng tôi chỉ là một đám người châu Á cầm súng lăm lăm, tôi lại thấy khó chịu trong lòng.
"Ở đây chẳng có ai là phe anh hay phe tôi cả."
Có lẽ trong mắt Tumanako, sẽ không có ai đứng về phía cô ấy - một người mới đến đây được một tháng và tôi - một người mới tới năm ngày. Khi bị ánh mắt của Shin Haeryang lia đến, cô ấy càng co rúm lại, nắm chặt vạt áo tôi mà run bần bật như một con thú nhỏ giữa mùa đông. Tôi muốn xoa vai hay lưng để an ủi cô ấy, nhưng tay tôi thì đang bê bết máu của Zixuan. Shin Haeryang nhìn Zixuan mấy giây rồi hỏi:
"Đội kỹ sư Ra đã hợp tác với Giáo hội Vô hạn như thế nào?"
Zixuan không bị dọa bắn ngay lập tức, nên có lẽ vì thế mà cô ta bám lấy cơ hội sống, vội vã đáp:
"Họ bảo sẽ cung cấp súng để giết những kẻ chúng tôi không ưa. Còn nói chúng tôi cứ tự tìm cách trốn khỏi Căn cứ dưới biển số 4 đi. Bọn họ có việc phải làm ở tầng trung tâm (200~1000m). Chỉ khi nào không thể thoát ra từ căn cứ số 4, chúng tôi mới được phép lên căn cứ số 2. Nếu đến đó thì họ sẽ cho chúng tôi rời đi. Việc này không phải do tôi hay đội tôi quyết định, mà là cấp trên của chúng tôi đã bàn bạc với họ. Tôi có nghe loáng thoáng họ còn thảo luận chuyện trao đổi nguồn lực, nhưng tôi không rõ nội dung cụ thể."
"Bọn tín đồ Giáo hội Vô hạn có biết mặt và thông tin cá nhân đội cô không?"
Zixuan dường như không ngờ tới câu hỏi này. Cô ấy cắn môi, rồi lắc đầu.
"Tôi... tôi không biết."
"Vậy ngược lại, cô nói xem đội cô biết tên những ai trong số tín đồ Giáo hội Vô hạn?"
Câu hỏi này có lẽ cũng làm Zixuan bất ngờ. Cô ấy lắp bắp, gương mặt tái nhợt.
"Hao Ran! Hao Ran và Wei Qi là người đến nhận súng!... Còn lại tôi không biết. Tôn giáo không được phép hoạt động ở đất nước chúng tôi!"
Dường như chỉ nghĩ đến việc có một giáo phái tà đạo nào đó tồn tại cũng đã đủ làm Zixuan phát cáu. John Doe trông không thoải mái khi nghe những lời Zixuan nói, nhưng anh ấy không chen vào cuộc đối thoại.
Seo Jihyuk nghe xong thì thấp giọng nói với Shin Haeryang.
"Có vẻ bọn Giáo hội Vô hạn đã lừa cả hai phía nhỉ? Nhật Bản hay Trung Quốc thì cũng đều nghe cùng một lời."
Shin Haeryang liếc nhìn John Doe, rồi thêm vào một câu.
"Là ba phía."
Baek Ayoung ngơ ngác hỏi như thể tất cả chuyện này quá vô lý:
"Không, nếu đã chọn chống lưng cho một nước thì chỉ cần hỗ trợ vũ khí cho bên đó thôi chứ? Sao lại đưa súng cho cả Nhật Bản và Trung Quốc vậy? Hai nước vốn đâu có mối quan hệ tốt?"
"Ai mà biết, có lẽ chúng chỉ muốn hai bên tự giết lẫn nhau."
Seo Jihyuk nheo mắt, gãi sau gáy rồi hỏi.
"Nhân tiện, mấy kẻ nhân cơ hội này phóng ngư lôi vào khu Jujak là bên nào vậy? Mọi người đoán được gì không?"
"Tôi không biết. Khi nào thoát ra được, tôi sẽ nằm phơi nắng trên bãi biển Papua New Guinea rồi đọc báo xem sao. Chuyện điều tra đó không phải việc của chúng ta."
Shin Haeryang đáp, rồi quay sang Zixuan.
"Khi nào lên đến đảo Daehan rồi tôi sẽ đưa cô máy tính bảng của tôi. Nhưng đổi lại, cô phải hợp tác giúp chúng tôi thoát khỏi căn cứ dưới đáy biển này."
Dù đang trong tình trạng hoảng sợ, nhưng khi nghe đến máy tính bảng, mắt Zixuan sáng lên. Cô ấy cũng gan lỳ thật. Để cứu đồng đội bị giam trong khu Baekho, cô ấy có thể làm đến mức này sao. Rõ ràng cô ấy chẳng hề quan tâm đến Wei Qi hay Hao Ran, thậm chí còn có thái độ thù địch với Haiyun. Lẽ nào chỉ có Li Wei là quan trọng với cô ấy? Zixuan vừa ấn vào bả vai phải, vừa hỏi:
"Vậy tôi phải làm gì?"
Shin Haeryang nhìn lướt qua những người ở đây, rồi nói:
"Từ giờ, chúng ta chính là đội kỹ sư Ra."
"...Hả?"
Zixuan có vẻ sững sờ trước câu trả lời của Shin Haeryang. Mặt cô ấy vốn đã trắng bệch do mất máu, nay trông càng bàng hoàng hơn. Seo Jihyuk thì cau có như thể không hài lòng với câu nói của đội trưởng.
...Gì cơ? Ồ, cũng có thể làm vậy sao. Tôi nhìn quanh, số người ở đây chính xác là bảy. Vậy ra đội kỹ sư nhóm Ra có tổng cộng bảy thành viên.
Nhưng đợi đã, mọi người thực sự định giả dạng như vậy rồi tìm cách bỏ trốn sao? Cũng không phải là không thể. Bởi vì giờ cả đội kỹ sư Ra hay Na thì đều đang bị nhốt trong khu Baekho.