Shin Haeryang trói hai cổ tay của Zixuan lại bằng dây dù. Chắc vì cảm thấy có sự đồng cảm, John Doe tiến đến gần Zixuan, giơ cổ tay mình lên và lắc lắc. Có vẻ đó là tính cách ban đầu của anh ấy.
"Không có cảm giác gì ở tay phải cả, lạnh quá."
Mặc cho Zixuan than vãn, Shin Haeryang chẳng buồn để tâm. Vì máu ở vai của cô ấy vẫn chưa ngừng chảy, tôi bèn xin Shin Haeryang cho hai phút để cầm máu. Người vẫn phớt lờ Zixuan khi nãy lại gật đầu về phía tôi một cách khó khăn.
"Chúng ta phải di chuyển nhanh nhất có thể."
Lời đó khiến tôi muốn buột miệng nói "Thế thì anh cũng giúp một tay đi", nhưng rồi tôi đã kiềm lại được. Người này chỉ hành động vì những người mang quốc tịch Hàn Quốc mà thôi. Nghĩ lại thì, với tính cách như thế, việc anh ấy không giết ngay kẻ từng thuê người ám sát mình, hay không ngăn cản việc sơ cứu một kẻ vốn không ưa gì mình đã là khá lạ rồi.
Tôi mượn kéo từ Baek Aeyoung rồi lấy một chiếc khăn khô trong ba lô xé nhỏ ra. Chưa bao giờ tôi nhớ băng gạc như lúc này. Không biết Baek Aeyoung đã làm gì với lưỡi kéo bình thường đó, nhưng nó sắc bén đến mức đáng sợ, như thể có thể cắt cả xương. Những mảnh khăn được cắt với tốc độ nhanh chóng.
Tumanako sụt sịt bên cạnh, giúp tôi cắt khăn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cầm lấy đống vải vụn trông giống giẻ lau hơn là gạc. Sau đó, tôi bắt đầu nhét đám vải vào vết thương trên vai Zixuan, nơi viên đạn xuyên qua, ấn mạnh từng chút một như thể đang nhồi bông vào lỗ hổng. Chỉ khi lấp đầy vết đạn xuyên thủng bằng những mảnh khăn, tôi mới tạm thời cầm được máu.
Chứng kiến cảnh tôi nhét vải thô bạo vào vết thương hở, Tumanako đột nhiên ôm bụng chạy ra góc nôn thốc nôn tháo. John Doe cũng nhìn một lúc rồi chạy theo nôn cùng.
Tôi cứ nghĩ trong quá trình cầm máu vụng về này, Zixuan sẽ bất tỉnh vì đau, nhưng cô ấy chỉ nhăn mặt, liên tục buông những câu chửi thề bằng tiếng Trung, và chẳng có phản ứng gì khác. Rốt cuộc thì thuốc giảm đau đó mạnh đến mức nào vậy? Khi trở về Hàn Quốc, nhất định tôi phải yêu cầu phân tích thành phần của nó mới được.
Vừa đúng hai phút, cả nhóm bắt đầu xuất phát ngay lập tức. Hành lang khu Cheongryong lạnh đến mức không chịu nổi. Khi ở cạnh Zixuan, tôi không cảm nhận được sự lạnh vì còn mải căng thẳng, nhưng giờ thì không rõ liệu đó là nhờ màn massage vụng về của Seo Jihyuk hay do thuốc giảm đau đã có tác dụng.
Run rẩy vì lạnh, tôi quấn khăn quanh vết thương, buộc chặt nó lại, đồng thời cố định tay phải của Zixuan lên vai trái để tránh va đập. Trong lúc quấn, tôi vừa buộc vừa nói với cô ấy:
"Chúng ta phải đến bệnh viện ở đảo Daehan. Càng sớm càng tốt. Cái này chỉ là cầm máu tạm thời thôi."
Zixuan chậm rãi gật đầu. Nhưng mọi sự chú ý của cô ấy đều dồn vào chiếc máy tính bảng trong tay Shin Haeryang. Cũng may, chí ít thì ngoài cơn đau, cô ấy vẫn còn thứ khác để tập trung.
Trong lúc thu dọn đồ đạc từ nhà, tôi chỉ mang theo những thứ có thể bỏ lại ở căn cứ dưới biển, nên tất cả khăn tắm đều là đồ cũ. Dù chúng đã được giặt sạch sẽ và để trong phòng, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên chiếc khăn quấn trên tay Zixuan, tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Ai mà nghĩ được chiếc khăn tôi nhận khi tốt nghiệp cấp ba lại được dùng theo cách này chứ? Zixuan và những người khác dường như chẳng để ý đến điều đó, nên tôi cũng nhanh chóng dẹp đi cảm giác xấu hổ.
Shin Haeryang quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi bước vào giữa đội hình và hỏi tôi:
"Bác sĩ, anh biết bao nhiêu về vết thương do súng bắn?"
Lúc này, người vốn đi đầu là Shin Haeryang đã lùi về giữa nhóm, còn Seo Jihyuk tiến lên thay thế. Sau vài lần di chuyển cùng họ, tôi mới dần nhận ra những chi tiết này. Ba người họ thay phiên nhau đảm nhận vị trí dẫn đầu, phía giữa và phía cuối, để ngăn chặn các cuộc tấn công từ bên ngoài.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ đó chỉ là thói quen bước đi của Shin Haeryang hay Baek Aeyoung, những người thích đi đầu hoặc đi cuối. Dù sao thì lúc đó, nhóm chúng tôi chỉ có năm người, bao gồm cả Yoo Geum và tôi, nên cũng chẳng dư dả người để chia vị trí. Và khi ấy, tôi đã không còn đủ tỉnh táo để quan tâm đến việc ai đi trước hay sau.
"Tôi gần như chẳng biết gì cả."
Tôi không bao giờ muốn biết. Đừng mong đợi quá nhiều từ một nha sĩ. Bước ra khỏi phòng khám răng là tôi chẳng còn chút hữu dụng nào cả. Và... tôi cũng chẳng muốn mình hữu dụng. Không có giá trị gì thì vẫn có thể tồn tại trên đời này mà, đúng không?
Sau câu trả lời đó, Shin Haeryang không hỏi thêm gì nữa.
Khi nghĩ đến các tiêu chuẩn điều trị và vệ sinh mà tôi luôn tuân theo, tôi không khỏi tò mò bác sĩ chuyên khoa cấp cứu ở đảo Daehan sẽ chửi rủa thế nào khi thấy vết thương được tôi băng bó bằng cách nhồi khăn vào thế này. "Anh cũng chữa răng kiểu này à?" "Không, lúc đó tôi vội quá. Máu cứ chảy mãi mà chẳng ai lo cầm máu cả." Tôi vừa trò chuyện trong tưởng tượng với vị bác sĩ kia, vừa nhìn bàn tay dính đầy máu khô và lặng lẽ thở dài.
Chỗ làm mới thì rò rỉ nước, đang trong kỳ nghỉ mà vẫn phải xử lý vết thương do súng bắn, bệnh nhân lại chính là người từng chĩa súng vào mình, rồi giờ phải bước đi trong hành lang lạnh lẽo với hệ thống duy trì sự sống bị hỏng, và tôi phải đi về phía hang ổ của một nhóm giáo phái có vũ trang. Có thể tệ hơn được nữa không?
Đột nhiên toàn bộ đèn trong hành lang vụt tắt. Dù trên hành lang vẫn còn những ánh đèn huỳnh quang tạm thời giống như biển chỉ dẫn, nhưng khoảnh khắc đó vẫn khiến tôi giật mình. Tôi vội thu lại suy nghĩ thiếu cẩn trọng khi nãy.
...Đúng là không nên có những ý nghĩ ngạo mạn như thế. Khi còn làm ở bệnh viện, mỗi lần nghĩ rằng chẳng còn bệnh nhân nào nữa, y như rằng bệnh nhân lại ùn ùn kéo đến.
Tumanako hoảng sợ cất giọng trong bóng tối:
"Gì thế? Sao đèn lại tắt rồi?"
Baek Aeyoung nói như thể đang thở dài trong bóng tối:
"Đã xui còn gặp hạn."
Ngay bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Shin Haeryang vang lên, khiến tôi suýt nhảy dựng.
"Tiếp tục đi chậm rãi đi."
Nghe tiếng bước chân, tôi nhận ra Seo Jihyuk, Baek Aeyoung và Shin Haeryang chẳng hề do dự mà vẫn tiếp tục tiến lên. Với họ, không cần thiết phải dừng lại hay đợi đèn sáng.
Làm sao mà đi được trong bóng tối thế này? Lỡ va đầu vào lưng người đi trước thì sao? Có vẻ như ai đó cũng có suy nghĩ giống tôi. Trong bóng tối, có người chạm vào lưng tôi bằng tay, khiến tôi giật bắn người và hét lên thất thanh. Người vừa chạm vào tôi cũng hoảng hốt hét lên như sóng siêu âm của cá heo.
Khi một người hét lên, tiếng hét sẽ lan truyền như một hiệu ứng dây chuyền. Tôi nghe thấy tiếng ai đó ngã xuống đất, kèm theo những tiếng rên rỉ vang lên rõ ràng. Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của Tumanako vang vọng khắp hành lang, cao vút tận năm quãng tám.
Giữa lúc hỗn loạn đó, Seo Jihyuk, người đang đi phía trước, lớn tiếng quát lên:
"Ngồi xuống hết đi! Có phải con nít đâu mà cứ hét ầm lên chỉ vì trời tối hả?"
Tôi muốn biện minh cho mình lắm. Thử tưởng tượng xem, đột nhiên ai đó chạm vào lưng giữa bóng tối thế này, liệu có hét lên hay không? Không lẽ chỉ mình tôi sợ sao? Chỉ mình tôi sao?... Không, có lẽ đúng là chỉ mình tôi sợ.
Tôi dừng bước và ngồi xuống sàn. Cổ họng tôi khô rát vì hét lên, ho khan vài tiếng rồi quay lại hỏi người phía sau:
"Ai đang đứng sau tôi vậy?"
"Là tôi đây. Xin lỗi nhé. Tôi chỉ sợ đụng vào người đi trước thôi."
Nghe giọng nói, tôi nhận ra đó là John Doe. Có vẻ như anh ấy giơ hai tay ra trước, đi trong bóng tối như một thây ma và vô tình chạm vào lưng tôi. Tôi đã ngồi xuống, nhưng tiếng bước chân chạy đi vẫn vang vọng mãi.
Chẳng phải ai cũng đã ngồi xuống rồi sao? Vậy thì ai đang chạy vậy? Giọng nói trầm tĩnh của một người ngồi trên sàn vang lên trong bóng tối.
"Zixuan vừa giật lấy cái máy tính bảng của tôi rồi bỏ chạy."
Nghe vậy, tôi sởn cả gai ốc. Cảm giác đáng sợ này còn tệ hơn cả việc bị ai đó chạm vào lưng trong bóng tối. Cơn lạnh và bóng tối cũng chẳng còn quan trọng nữa, chỉ có nỗi sợ hãi trào dâng. Từ cuối nhóm, Baek Aeyoung nói nhỏ:
"Tôi dùng báng súng đánh một phát vì có thứ gì lao tới nhưng mà vẫn trượt mất."
Tumanako, người vẫn còn rên rỉ, hỏi vào bóng tối:
"Vậy sao không bắn cô ta luôn đi?"
Câu trả lời đến từ Shin Haeryang, người ở vị trí giữa nhóm.
"Không."
Tôi hỏi một câu hướng về phía anh ấy:
"Làm ơn giải thích chi tiết hơn."
"...Chúng tôi không có kính nhìn ban đêm. Trong tình huống không thể nhìn thấy gì, việc bắn súng vào hành lang nơi ai đó đang chạy trốn là lãng phí đạn."
"À. Người vừa xô tôi chắc là cô ta rồi. Giật cả mình."
Tôi nghe thấy tiếng Tumanako xoa xoa mông mình sau khi ngã xuống đất. Có vẻ như Zixuan không chạy về phía cảng tàu ngầm mà đang hướng về khu cảng thoát hiểm và khu ký túc. Do hành lang dài nên âm thanh vọng lại rất rõ. Tiếng bước chân đều đặn xa dần, rồi đột nhiên vang lên một tiếng rầm. Nghe vậy, Baek Aeyoung lẩm bẩm: "Bị trói tay mà còn chạy như thế thì té là phải."
Trong bóng tối, một tia sáng yếu ớt lóe lên như đom đóm. Nhìn qua, tôi thấy Seo Jihyuk đã bật màn hình máy tính bảng lên, chăm chú nhìn ánh sáng đó. Có vẻ đó là cái máy tính bảng của Michael Roacker. Dưới ánh sáng le lói, gương mặt của Seo Jihyuk trông như một bóng ma trong mấy bộ phim kinh dị rẻ tiền. Không rời mắt khỏi màn hình, anh ấy thở dài:
"Đó là lỗi của tôi. Dù có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được."
Shin Haeryang đáp ngắn gọn:
"Dù sao thì cậu cũng moi được thông tin từ cô ta. Và còn lấy được thuyền nữa."
"Cứ chửi tôi đi. Như thế tôi còn thấy dễ chịu hơn... Bác sĩ. Đội trưởng bảo tôi giết Zixuan, rồi chỉ mang mỗi bác sĩ về thôi."
"Cái gì? Hả? Hả?"
"Biết thế tôi đã làm theo lệnh ngay từ đầu."
Cũng giống như khi mất điện đột ngột, ánh sáng cũng trở lại bất ngờ không kém. Đã năm phút trôi qua rồi sao? Hệ thống dự phòng vừa khởi động, và đôi mắt tôi chói lòa vì ánh sáng bất ngờ.
Seo Jihyuk, người vừa nhìn chăm chăm vào ánh sáng màn hình máy tính bảng, đặt nó xuống đất rồi cầm khẩu súng trường lên. Vừa ổn định tư thế, anh ấy liền bóp cò.
Tôi đang nhìn Seo Jihyuk, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, tôi mới hoàn hồn nhìn về phía trước. Ở cuối hành lang, một bóng người nhỏ hơn cả ngón út đổ gục xuống sàn. Tôi nhận ra Zixuan đã ngã xuống. Phải mất vài giây sau tôi mới nhận ra Seo Jihyuk nhìn vào máy tính bảng là vì sự thích ứng ánh sáng. Thì ra là để có thể bắn ngay khi có ánh sáng.
John Doe đứng phía sau đẩy lưng tôi khi tôi đang đứng đó ngơ ngác, như muốn giục tôi mau đi tiếp. Khi tôi hoàn hồn lại, tôi đã đứng trước thang máy ở Cheongryong. Bị đẩy vào bên trong thang máy, tôi ngồi xuống một góc, mọi giác quan của tôi dường như trở nên xa vời.
.
.
.
talia: Jihyuk ngầu điên mèn ơi.....