Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 154. Căn Cứ Dưới Biển Số 3 (1)

Tôi gật đầu trong khi nhìn cơ hàm của Tumanako nhanh chóng nhai nát viên kẹo. Thật không ngờ tôi lại có cơ hội được nghe về thần thoại New Zealand. Thần thoại mà tôi quen thuộc nhất chỉ đơn giản là câu chuyện con người biến thành gấu do ăn ngải cứu và tỏi. Nếu tôi nói rằng chúng tôi là hậu duệ của gấu, không biết người nước khác sẽ nghĩ gì nhỉ?

Khi đang nhìn lên để kiểm tra xem John Doe còn thở đều và mạch có ổn định không, tôi ngẩng đầu lên và phát hiện một dòng chữ tiếng Anh mà trước đây chưa từng thấy trên thang máy. Có lẽ khi bước vào thang máy này lần đầu, tôi đã không còn đủ tỉnh táo để nhận ra nó.

"Our home is girt by sea" (Nhà của chúng ta được bao bọc bởi biển cả.)

...Không hiểu sao lại khắc một câu như vậy ở đây. Ý là thang máy này cũng bị biển bao vây nên tôi nên tự hiểu hoàn cảnh của mình đi à?

Nhìn dòng chữ tiếng Anh khắc rất nghệ thuật, tôi bỗng nghĩ rằng tất cả những câu được khắc trong thang máy này đều có chút kỳ quặc. Khi tôi chia sẻ ý kiến của mình, Tumanako cũng nhìn lên bức tường thang máy rồi đáp:

"À, cái đó hả? Chắc là một câu trong quốc ca Úc."

Ồ, vậy à? Đúng là cảm giác sẽ khác khi ta không biết đó là quốc ca và khi đã biết. Nhưng dù gì đi nữa, cảm giác bị biển cả vây quanh vẫn không thay đổi. Để xua tan sự rờn rợn, tôi quyết định tập trung vào những người xung quanh.

Nhóm kỹ sư đang thảo luận xem nên đi theo lộ trình nào trong Căn cứ số 3 để có thể thoát ra ngoài một cách an toàn nhất. Tôi và Tumanako chạm mắt nhau. Một nha sĩ và một thợ làm tóc mới đến căn cứ này chỉ im lặng nghe nhóm kỹ sư bàn bạc.

Nhiều tuyến đường được đem ra thảo luận, nhưng khi nhận ra cả ba đều không ưu tiên dùng cầu thang ẩn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc phải leo lên cầu thang đó một lần nữa thôi cũng khiến tôi thấy kiệt sức... Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích đi thang máy.

Khi hỏi tại sao họ không thích di chuyển bằng cầu thang, tôi mới hiểu. Nếu cầu thang nối Căn cứ số 2 và số 3 giống như tôi miêu tả, thì nếu bị tấn công từ cả trên lẫn dưới, họ có thể bị mắc kẹt giữa chừng. Baek Aeyoung giải thích rằng, vì không thể chuyển hướng hay trốn sang lối khác khi đang leo cầu thang, nên nó có thể xem như một con đường cụt... Thì ra cầu thang cũng có thể trở thành một cái ngõ cụt. Shin Haeryang liếc nhìn tôi và Tumanako, rồi nói thêm rằng leo cầu thang sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Trong khi tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mối nguy hiểm lớn nhất khi leo cầu thang là có thể trượt chân té ngã, thì những người này có một góc nhìn hoàn toàn khác với tôi - một người bình thường. Họ dường như không coi trọng việc kiệt sức sau khi leo lên hơn bốn ngàn hai trăm bậc thang.

Có lẽ vì họ có thể lực tốt nên nghĩ vậy, nhưng tôi thì không. Tôi ghét cầu thang. Tôi đã lên kế hoạch là sẽ không leo cầu thang ít nhất trong vòng năm năm tới. Khi về nhà, tôi sẽ viết vào danh sách mục tiêu năm mới rằng "Tuyệt đối không leo cầu thang."

Lúc đầu, dù biết có nguy hiểm, Shin Haeryang vẫn chọn leo hơn ba nghìn bậc cầu thang, chắc vì trong hoàn cảnh đó, nó vẫn an toàn hơn so với đi thang máy. Nhưng lần này thì sao? Bây giờ cả ba đều có vũ khí và không còn ai bị thương ở chân. Vậy thì có lẽ họ có thể đi theo lộ trình mình muốn mà không bị giới hạn gì.

Nhìn vào bản đồ Căn Cứ Dưới Biển Số 3, ba người họ bắt đầu đưa ra ý kiến:

"Nếu là tôi, tôi sẽ đi đường này rồi vòng sang lối kia."

"Nếu tôi là bọn chúng, tôi sẽ nấp ở đây, xử lý bất kỳ tên nào xuất hiện."

"Chắc chắn chúng đã cử vài người canh gác ở lối này."

"Trừ phi bọn chúng không có não, chứ nếu là tôi thì chắc chắn sẽ phục kích ngay ngã rẽ này."

"Nhưng mà bọn cuồng giáo ấy, biết đâu thật sự không có não thì sao?"

"Nếu có não, chúng đã không tham gia giáo phái ngay từ đầu rồi."

"Anh đang đánh giá quá thấp kẻ địch đấy."

"Còn cô thì đánh giá quá cao chúng rồi."

"Thứ duy nhất tôi đánh giá sai là kích cỡ cái đầu của anh."

"Cái đầu tôi thì liên quan gì chứ?"

"Đầu anh to quá nên ngay cả ống ngắm nhìn đêm cũng không vừa."

"Sao tự nhiên lại công kích cá nhân vậy? Đội trưởng! Cô ấy bắt nạt tôi kìa!"

"Đừng có đi méc với tôi."

Dù xen lẫn vài câu nói đùa, cả ba người họ nhanh chóng đồng ý đến cảng thoát hiểm của căn cứ số 3. Dù biết rằng có thể sẽ phải đối đầu với những tín đồ vũ trang của giáo phái, họ vẫn quyết định chiến đấu.

Trong khi lắng nghe họ, Tumanako im lặng quan sát, đôi mắt ngày càng sáng rực. Sau đó, với khuôn mặt trắng bệch vì mệt mỏi nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ, cô ấy nói với tôi:

"Gần cảng thoát hiểm là tiệm làm tóc. Tôi có thể ghé qua đó hai phút được không? Tôi có một chậu cây ở đó, với cả một ít đồ ăn vặt nữa."

"Chậu cây á? Cô trồng cây sao?"

"Khi tôi nói sẽ làm việc ở đây, một người bạn đã tặng tôi nó. Là một cây Rhaphidophora nhỏ. Cậu ấy sợ tôi sẽ ở lì dưới đáy biển hoài nên bảo tôi hãy ôm chậu cây ra ngoài hít thở ánh nắng. Mấy thợ làm tóc chúng tôi suốt ngày chỉ ăn tóc, hít hóa chất và sống trong tiệm. Về nhà lại mệt quá, chỉ biết nằm lăn ra."

Trồng cây là một sở thích tuyệt vời, vừa giúp thư giãn vừa tốt cho tinh thần. Ở ban công nhà tôi, em trai tôi cũng trồng rau diếp, hành lá và húng quế. Mỗi lần thu hoạch, tôi luôn ngạc nhiên bởi tốc độ mọc của hành lá. Chỉ cần tưới nước, rồi quên đi một tuần, nó đã dài bằng một bàn tay.

Tôi không biết cây Rhaphidophora mà Tumanako nói trông như thế nào, nhưng có vẻ cô ấy không trồng nó để ăn, mà chỉ để giữ một thói quen lành mạnh và mang lại niềm vui cho bản thân. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Tumanako đứng dưới ánh mặt trời, ôm chậu cây trong lòng, tôi đã cảm thấy lòng mình ấm áp.

Những cảm giác u ám và tuyệt vọng trong tôi dường như cũng vơi đi một chút. Giống như lần chúng tôi chọn một con đường dài hơn chỉ để thả những con sứa về biển. Có lẽ lần này, Tumanako cũng có thể ôm chậu cây của mình lên tàu thoát hiểm và thoát khỏi đây.

Khi nghe đến chuyện trồng cây, tôi chợt nhớ lại hình ảnh chậu hoa bị nước biển nhấn chìm, trôi nổi lềnh bềnh. Đó là... phòng nào nhỉ? Cố gắng lắm tôi mới nhớ ra chủ nhân của căn phòng đó, rồi hỏi Shin Haeryang với chút áy náy.

"Chậu hoa trong phòng anh Haeryang trôi lềnh bềnh trong nước biển."

Chủ nhân của chậu cây bình thản đáp lại.

"Vậy sao."

Không hề có vẻ đau buồn trước thảm cảnh.

"Hoa mà dính nước biển thì không sống nổi đâu, đúng không?"

Tôi chưa bao giờ tưới nước muối cho mấy chậu cây trên ban công, nên mới hỏi như thế. Shin Haeryang chỉ trả lời đơn giản.

"Tôi không rành về cây cối lắm, nhưng chắc là không được đâu."

Lẽ ra tôi nên vớt nó lên đặt lại trên bàn nhỉ? Đang băn khoăn thì Seo Jihyuk, người bị Shin Haeryang đẩy dán sát vào tường cạnh cửa thang máy, cáu kỉnh nói.

"Anh đang nói đến cái chậu hoa mà tên Sato đó tặng đúng không? Tôi đã thấy khó chịu về nó từ lâu, lần này chết luôn thì tốt quá."

Tumanako, người yêu thích việc trồng cây, nhăn mặt trước giọng điệu cộc cằn của Seo Jihyuk. Nếu anh ấy lỡ miệng nói thêm vài câu khó nghe, tôi cảm thấy có khi Tumanako sẽ nhổ cả đám cây trên đầu anh ấy mất. Shin Haeryang chỉ nhún vai rồi nói.

"Dù sao thì hoa cũng đẹp mà."

"Nếu ai đó tặng tôi thứ như vậy, tôi đã đập chậu cây lên đầu hắn ngay khi nhận rồi."

Baek Aeyoung khẽ tựa vào lưng Shin Haeryang, rồi ra hiệu cho tôi và Tumanako lùi về phía tường. Tumanako lập tức bước qua đứng cạnh Baek Aeyoung.

Vậy thì tôi phải đứng sau lưng Seo Jihyuk nhỉ? Tôi vội kéo John Doe, người đang nằm bất động trên sàn, lùi về góc để tránh trung tâm thang máy. Ba người có vẻ đang chuẩn bị đối phó với trường hợp cửa thang máy mở ra và hứng ngay loạt đạn. Vừa cố gắng lôi John Doe vào một góc, tôi vừa hỏi.

"Cái gì mà đến mức tặng là phải đập lên đầu thế?"

Thoạt nhìn, cây hoa đó không có vẻ gì là vấn đề cả. Seo Jihyuk, đang tựa đầu vào tường thang máy, nhìn tôi kéo John Doe, thở dài trả lời.

"Là cây trúc đào. Trúc đào đấy."

Tôi chợt nhận ra mình chẳng biết gì về thực vật. Không rõ đó là loại cây gì, nhưng chắc không phải rau ăn salad. Vậy là cây cảnh à? Seo Jihyuk, với vẻ đầy ấm ức, tiếp tục.

"Đến giờ Jihyun vẫn còn lấy chuyện đó ra trêu tôi. Hồi đó, tên Sato đến tặng chậu cây cho đội trưởng, nhưng đội trưởng lại không có ở đó, chỉ có tôi và Jihyun. Tôi bảo hắn để chậu cây lại rồi biến đi. Đến đây vẫn bình thường đúng không? Nhưng vấn đề là tôi quấn khăn quanh tay rồi nhổ phăng cái cây đó ra khỏi chậu. Thế là Jihyun bị sốc."

"Anh nhổ cả cây ra khỏi chậu luôn á?"

"Chứ sao? Phải kiểm tra xem có gắn camera hay thiết bị nghe lén bên trong không chứ."

Seo Jihyuk nói như thể đó là lẽ hiển nhiên. Vậy ra ở căn cứ này, nếu có ai tặng cây cảnh thì việc đầu tiên là phải nhổ cây lên kiểm tra à? Chuyện này khác xa với suy nghĩ thông thường của tôi. Tôi chợt nghĩ, rồi hỏi thử Seo Jihyuk.

"Vậy anh có tìm thấy gì không?"

"Không. Thế nên tôi mới bị coi là thằng điên đấy."

Baek Aeyoung cười khúc khích, còn Tumanako đứng bên cạnh cũng bật cười đầy bất lực. Seo Jihyuk dùng tay đẩy nhẹ vào ngực tôi, ép tôi lùi sát vào tường hơn rồi lầm bầm.

"Tôi không ưa tên đó."

Shin Haeryang nghe những lời nói cay nghiệt của Seo Jihyuk thì khẽ cười.

"Hắn cũng ghét cậu đấy."

"Tốt. Hắn còn ghét cả đội trưởng nữa. Thế là ba người chúng ta đều ghét nhau."

Shin Haeryang quay sang nói với mọi người.

"Chuẩn bị đi. Chúng ta sắp đến Căn cứ số 3 rồi."

"Còn John Doe thì sao?"

Anh ta bất tỉnh thế kia, nên làm gì đây? Shin Haeryang hơi bối rối hỏi lại.

"Cần mang theo hắn sao?"

Cách anh ấy nói khiến tôi có cảm giác anh ấy rất quen với chuyện khiến người khác bất tỉnh rồi bỏ lại. Giống hệt dáng vẻ của Baek Aeyoung khi tôi thấy cô ấy trong phòng giặt. Này, không thể cứ để người ta nằm dài ra như thế này được. Dù gì cũng là sàn thang máy mà. Tôi thực sự không thể thích nghi nổi với căn cứ này. Có lẽ mãi mãi cũng không thể.

"Không thể cứ để anh ấy ở đây được."

"Anh ta có thể la hét hoặc gây sự chú ý."

Ngay lúc đó, cửa thang máy phát ra tiếng động nhỏ rồi mở ra. Shin Haeryang thận trọng quan sát xung quanh, nhận thấy không có ai liền bước ra hành lang của Căn cứ số 3, Seo Jihyuk cũng theo sau.

Cả hai đi đến cuối hành lang đối diện thang máy, xác nhận không có nguy hiểm rồi ra hiệu an toàn. Khi chắc chắn không có ai, họ mới ra hiệu cho Baek Aeyoung và những người còn lại đi ra.

Tôi túm lấy thân trên của John Doe, kéo lê anh ta ra khỏi thang máy. Ngay lúc đó, tôi chợt cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Khoan đã... Hành động này... chẳng phải giống hệt những gì tôi đã làm trước đây sao?

.

.

.

lu: trúc đào siêu độc, nhưng anh Shin bình thản kiểu đẹp mà, cứ để đó =)))))) Cmt trên ridi gọi ảnh là lợn rừng =))))))))))))))) Và nhìn Moohyun ngố ngố đáng iu điênnnnnnnn

Trúc đào (Nerium oleander) là một loại cây bụi hoặc cây nhỏ có hoa đẹp, thường được trồng làm cảnh nhờ màu sắc rực rỡ và sức sống mạnh mẽ. Tuy nhiên, toàn bộ cây trúc đào đều có độc, bao gồm lá, hoa, thân, nhựa và hạt. Trúc đào là một trong những loài thực vật có độc tính cao nhất. Chỉ cần ăn một lượng nhỏ lá hoặc tiếp xúc với nhựa cây qua vết thương hở cũng có thể gây ngộ độc nghiêm trọng.