Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 159. Cảng thoát hiểm của Căn Cứ Dưới Biển Số 3 (1)

Seo Jihyuk nhặt một thanh sôcôla lên. Anh ấy cẩn thận kiểm tra hạn sử dụng và tình trạng bao bì, rồi mới bóc ra và cắn một miếng. Sau vài lần nhai, anh thở dài một cách mãn nguyện.

Tôi và Tumanako cũng mở bao bì một cách gượng gạo. Tôi không thích vị ngọt gắt đặc trưng của đồ ăn vặt nhập khẩu, còn Tumanako trông không có hứng thú ăn uống gì cả. Nhưng cô ấy vẫn xé vỏ thanh sôcôla một cách mạnh mẽ, rồi nhai ngấu nghiến đến mức khiến tôi lo lắng cho hàm răng của cô ấy. Có vẻ cô ấy không ăn vì thèm, mà chỉ đơn giản là cần phải ăn.

Tôi bẻ gãy khoảng một phần ba thanh sôcôla ngay trong vỏ, rồi cố gắng nhai một miếng nhỏ. Càng nhai, vị ngọt gắt đến mức đầu lưỡi tê rần dần lan xuống dạ dày, khiến tôi thấy buồn nôn. Khi hương vị sô cô la nhân tạo và dính nhớp chạm vào lưỡi, cơn chóng mặt ập đến như sóng thần. Chưa bao giờ tôi thèm một tách cà phê nóng để rửa trôi vị này đến thế.

Seo Jihyuk ăn hết thanh sôcôla chỉ sau hai miếng. Baek Aeyoung thì vừa nhấm nháp thanh sôcôla từng chút một, vừa duỗi dài một chân để căng cơ. Còn Shin Haeryang thì ngồi dựa lưng vào tường, bất động như một bức tượng, chỉ có cằm và tay cử động khi anh ấy chén sạch thanh sôcôla trong ba miếng.

Tôi đưa khoảng hai phần ba còn lại của thanh sôcôla cho người bên cạnh, người không có sôcôla.

"Tôi chưa chạm miệng đâu. Ăn đi."

Seo Jihyuk, người đang liếm lớp sôcôla tan chảy trên vỏ bao, nhìn tôi rồi nói:

"Mỗi người ăn phần của mình đi."

"Dạ dày tôi không ổn nên không ăn được."

Vẫn có người chưa có gì để ăn mà. Hơn nữa, nếu tôi cố ăn thêm, chắc chắn tôi sẽ nôn mất. Tôi tựa vào chiếc xe đẩy chứa các sản phẩm chăm sóc tóc, im lặng quan sát mọi người đang ăn.

Khi tôi đang lơ đãng nhìn những đôi má phồng lên vì nhai, ai đó nói gì đó. Tôi còn đang ngẩn người thì Seo Jihyuk khẽ vỗ vào cánh tay tôi, khiến tôi nhận ra Shin Haeryang, người ngồi gần cửa, đang nói chuyện với tôi.

"Gì cơ?"

"Tôi hỏi hôm nay là ngày mấy."

"Ờ... Chờ một chút."

Tháng Năm nhỉ, nhưng là ngày bao nhiêu nhỉ? Tôi ngập ngừng vài giây để nghĩ thì Shin Haeryang lại hỏi một câu khác.

"Bác sĩ, số phòng của anh là bao nhiêu?"

"Khu Baekho ba mươi... ba mươi mấy nhỉ? Chờ chút. Là số chẵn thì phải."

"...Trong gia đình anh có những ai?"

"Mẹ tôi và em trai."

"Em trai anh bao nhiêu tuổi?"

"Ừm... tôi đang tính đây. Nó kém tôi khá nhiều tuổi."

Bao nhiêu nhỉ? Tuổi tác thay đổi theo từng năm, đôi khi tôi còn quên cả tuổi của chính mình. Nhớ năm sinh sẽ dễ hơn. Nhưng Shin Haeryang không chờ câu trả lời của tôi mà tiếp tục hỏi tiếp.

"Đây là đâu?"

Tôi nhìn xung quanh. Các sản phẩm chăm sóc tóc, máy sấy, tạp dề cắt tóc... ở khắp nơi.

"...Tiệm làm tóc."

"Đêm qua anh ngủ mấy tiếng?"

"...Không biết. Tôi đã sống trong cùng một ngày suốt ba ngày rồi. Có lẽ... tôi không ngủ chút nào."

Bất chợt, Shin Haeryang hỏi một câu kỳ lạ.

"Anh còn nhớ tên tôi không?"

"Anh là Shin Haeryang."

"Tôi làm nghề gì?"

"Kiểm tra độ bền của răng. Tôi sắp kiện anh vì tội bóc lột lao động quá mức đấy."

Ai đó bật cười khúc khích khi nghe cuộc đối thoại của chúng tôi. Nghe giọng thì có vẻ là Seo Jihyuk. Nhưng mặc kệ tiếng cười rúc rích bên cạnh, Shin Haeryang vẫn không tỏ chút biểu cảm nào và tiếp tục đặt câu hỏi.

"Thanh sôcôla vừa rồi, anh định đưa cho ai?"

"Yoo Geum."

Người đang cười bỗng ho sặc sụa. Khụ! Khụ! Khụ! Ai đó đang vỗ lưng anh ấy mạnh đến mức sắp gãy luôn.

Shin Haeryang vẫn giữ giọng đều đều và hỏi lại.

"Anh đang nói đến Yoo Geum, nghiên cứu viên của Jujak?"

"Đúng."

"Tại sao anh lại chia phần cho cô ấy?"

"Vì tôi nghĩ số thức ăn không đủ cho mọi người."

"Không... bác sĩ, cái này..."

Seo Jihyuk định ngắt lời, nhưng Shin Haeryang ra hiệu bằng ánh mắt, bảo anh ta im lặng, rồi tiếp tục.

"Anh có thấy mệt hoặc buồn ngủ không?"

"Dân công sở nào mà chẳng vậy."

"Trong túi anh có gì?"

"Một con mèo và một con rắn."

"Tôi có thể xem bên trong được không?"

"Được."

Tôi đưa chiếc túi đang đeo cho Shin Haeryang. Anh ấy cầm túi bằng một tay, còn tay kia thì đưa cho tôi một chai nước.

"Hãy nuốt hết không để sót lại gì."

"Những người khác đã uống hết chưa?"

"Bác sĩ, anh là người cuối cùng."

Trong lúc tôi uống nước từ chai vừa nhận, Shin Haeryang mở túi ra kiểm tra, sau đó đưa trả lại cho tôi. Tôi đeo túi lên lưng, ngồi bệt xuống sàn, và từ xa vọng lại những tiếng nói chuyện khe khẽ, trầm đục.

"Tình trạng thế nào? Trước giờ dỗ dành mãi mà chẳng chịu nói, giờ đừng có vòng vo nữa, anh nói tuột ra đi."

"Nghe thấy rồi đấy."

"Với tôi thì nghe hay không chẳng quan trọng."

"...Khả năng định hướng, trí nhớ, khả năng tập trung, nhận thức, cảm xúc và tư duy đều có dấu hiệu rối loạn, thời gian phản hồi khi trả lời câu hỏi quá chậm. Trên đường đi còn có dấu hiệu hoang tưởng và lo âu."

Có người bất chợt xen vào giữa cuộc nói chuyện.

"Là do căng thẳng thôi. Một nửa bệnh tật đều từ căng thẳng mà ra."

"Baek Sangari à, ở đây có ai mà không căng thẳng đâu chứ?... Có thể trước đó bệnh tâm thần đã có sẵn rồi, nhưng lại bỏ lỡ thời gian uống thuốc. Cả lúc nãy nói năng linh tinh quá dài dòng cũng khiến tôi thấy lo đấy."

"Chuyện đó... nếu chỉ xem là nói nhảm thì lại có quá nhiều thông tin. Hơn nữa, không thể bịa ra chi tiết đến mức đó trong thời gian ngắn, mà anh ấy cũng không có vẻ gì là giỏi thao túng tâm lý đến mức cố tình lừa tôi... Theo tôi, đây giống như mê sảng."

"Mê sảng á? Người bị sảng mà hành động ngoan ngoãn như vậy à? Trước đây có kẻ la hét rằng ma quỷ muốn giết mình, làm loạn cả bệnh viện dã chiến, cũng là do mê sảng đấy."

"Mê sảng là gì? Mà thôi, đừng trả lời. Dù sao thì cả ba chúng ta chỉ giỏi đánh người chứ chẳng ai chữa được bệnh cả. Ngoài cách rời khỏi đây thì còn giải pháp nào khác không?"

"Không. Nếu tình trạng nghiêm trọng thì có khi phải trói lại thôi."

"Không sao đâu. Tôi sẽ để mắt trông chừng."

"Này. Nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì im lặng đi."

Một người đặt tay lên vai tôi, giọng nói vang lên.

"Đây là tiệm làm tóc của tôi, nên nếu muốn nói chuyện thì phải xin phép tôi trước. Chỉ được trả lời câu hỏi của tôi thôi. Còn không thì ra ngoài mà nói."

Tiếng trò chuyện lập tức im bặt. Tumanako khoác chiếc túi vải dày chắc lên vai, rồi quay sang hỏi Seo Jihyuk.

"Này, hướng dẫn viên. Anh nghĩ bao giờ chúng ta có thể rời khỏi đây?"

Seo Jihyuk đặt chai nước xuống sàn, nhíu mày nói.

"Còn tùy vào việc trong cảng thoát hiểm bên cạnh có bao nhiêu con tàu còn nguyên vẹn."

"...Mong là còn ít nhất năm chiếc. Hoặc nhiều hơn thì càng tốt."

Seo Jihyuk gật đầu đơn giản trước lời cầu nguyện của Tumanako. Baek Aeyoung vừa nhai xong thanh sô cô la thì lau miệng và tay bằng chiếc khăn đặt ở góc phòng. Seo Jihyuk nhìn cảnh đó, thở dài khe khẽ.

"Hoặc ít nhất là còn hai chiếc cũng được."

"Tại sao?"

"Tôi muốn nhanh chóng tống cổ bác sĩ răng và bác sĩ tóc đi. Tôi sắp chịu hết nổi rồi. Mục tiêu tương lai của hướng dẫn viên này là thất nghiệp hoặc đình công."

"Tôi cũng mệt lắm đấy. Cậu có biết hôm nay tôi đã vất vả thế nào để đi đến tận đây không?"

"Tôi biết chứ."

Seo Jihyuk gật đầu tán thành lời của Tumanako, rồi nhìn tôi và cô ấy, nhún vai nói.

"Hai người là những du khách có thái độ mẫu mực đấy. Mặc dù có một người đang hơi không ổn lắm, nhưng đâu phải lúc nào cũng giữ trạng thái tốt được. Mong hai người cứ tiếp tục duy trì thái độ mẫu mực đó nhé."

"Vậy những du khách không mẫu mực thì thế nào?"

Tôi hỏi, Seo Jihyuk gõ nhẹ vào vỏ chai nước rỗng rồi đáp.

"Ừm... Thì đột nhiên gào thét ầm ĩ, hoặc nhân cơ hội này mà đánh nhau, hoặc lén uống rượu, hút thuốc, hoặc tìm cách đánh gục hướng dẫn viên. Có người bám dính lấy địa điểm tham quan mà không chịu rời đi hoặc chỉ muốn lang thang một mình. Còn nhiều lắm."

"Những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên à?"

"À, nhiều lắm. Hồi trước khi tôi làm nhiệm vụ hộ tống, tôi từng gặp mấy tình huống khốn nạn đến mức—"

"Hợp đồng bảo mật. Anh muốn nôn ra cả đống tiền à?"

Baek Aeyoung đá nhẹ vào chân Seo Jihyuk. Seo Jihyuk bĩu môi, lẩm bẩm rằng anh ấy chỉ định kể sơ sơ mà không để lộ thông tin, rồi im lặng. Tumanako tiếp tục quay sang Baek Aeyoung hỏi.

"Không thể chạy thẳng đến cảng thoát hiểm sao? Cần gì phải ghé qua bao nhiêu cửa hàng trên đường đến tiệm làm tóc này? Chẳng phải cứ chạy thẳng đến đó xem có bao nhiêu tàu rồi đi thang máy luôn là được à?"

Baek Aeyoung gật đầu nhẹ, như thể thấy câu hỏi cũng hợp lý, rồi đáp.

"Có thể làm vậy. Nhưng tôi muốn di chuyển qua những góc khuất không bị camera giám sát. Bây giờ chúng ta vẫn chưa bị phát hiện. Camera trên cảng thoát hiểm cứ mỗi 7-8 phút lại di chuyển một lần, nên chờ thêm chút nữa là ổn."

"Không bị phát hiện bởi ai?"

Shin Haeryang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của tiệm làm tóc, rồi hạ giọng trả lời.

"Bên ngoài có những người có vũ trang đang tuần tra. Tôi đã thấy họ từ thang máy đi xuống từ Căn cứ số 2."

Tumanako nghe vậy thì theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa với vẻ căng thẳng, rồi hạ giọng xuống thấp hơn.

"...Ờm. Nhưng tôi có thấy ai đâu."

"Đó là công việc của chúng tôi. Cô không thấy thì mới là đúng."

Tumanako, có vẻ hơi lo lắng, đặt tay lên vai tôi, người vẫn đang ngồi yên, rồi hỏi Shin Haeryang.

"Anh ấy ngoan lắm mà. Chỉ là trí nhớ có chút chập chờn và sức khỏe hơi yếu thôi. Mấy anh định bỏ lại anh ấy à?... Không đâu. Phải không?"

"Chúng tôi sẽ đưa theo. Mê sảng có thể xảy ra với bất kỳ ai. Nếu được điều trị thì sẽ hồi phục."

Trước lời khẳng định chắc nịch của Shin Haeryang, Tumanako thở phào nhẹ nhõm. cô ấy vỗ nhẹ lên vai tôi như đang nhấn phím đàn piano, rồi siết chặt tay thành nắm đấm đầy vui mừng. Nhưng ngay sau đó, Tumanako đột nhiên nhìn thẳng vào Shin Haeryang, nắm chặt hai tay và hỏi lại.

"Này, nếu tôi bị sảng thì anh có liều mạng đưa tôi đi không? Dù có đám người cầm súng rình rập khắp nơi ấy?"

"Có."

"...Xạo đúng không?"

"Phải."

Cả hai câu trả lời đều cùng một giọng điệu bình thản. Tumanako nhìn chằm chằm vào Shin Haeryang, hai nắm tay run lên. Cô ấy trông như muốn đấm cho Shin Haeryang một cú ngay lập tức, nhưng cố kìm nén và nói.

"Đưa tôi một khẩu súng đi. Các anh có tận ba khẩu cơ mà."

"Cô biết bắn chứ?"

"Không. Anh có biết ném lao đẹp mắt không?"

"Không."

"Vậy là hòa. Đưa tôi một khẩu súng đi."

Shin Haeryang lắc đầu. Tumanako nhìn sang Seo Jihyuk và Baek Aeyoung, nhưng hai người họ lập tức lùi lại như thể sợ bị giật mất súng. Tumanako trông hơi tủi thân, nhưng nhanh chóng nén lại rồi nói với Shin Haeryang.

"Vậy thì tôi sẽ nhập cư vào nước mấy anh. Tôi sẽ có quốc tịch kép. Giờ tôi là người Hàn rồi, nên phải bảo vệ tôi đấy."

.

.

.

lu: Xót Moohyun điên ??? Trong mấy chap gần đây Moohyun ít nói hơn rất nhiều. Chủ yếu là lời thoại kể lại dưới góc nhìn của ảnh. Moohyun đang quá mệt và não bộ của ảnh bị quá tải vì không được nghỉ ngơi trong thời gian dài.

Đoạn ảnh cố gắng cõng theo John Doe vì ảnh sợ hãi nhóm 5 người như vòng 1. Nhưng lúc thả John Doe đi tâm trí ảnh chính thức nửa tỉnh nửa mê, xen lẫn lộn kí ức vòng 1 vào thực tại. Đọc đoạn Shin nói các triệu chứng đau lòng vãi ????????

talia: huhuhuhuhuhuhuhuhu

Baek Sangari (Cá mập trắng): đây là biệt danh Jihyuk gọi Aeyoung