Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 156. Căn Cứ Dưới Biển Số 3 (3)

Trước ánh mắt của tôi và Tumanako, Seo Jihyuk nói như thể đang cố biện minh:

"Đói là đói thôi mà."

Ừ thì, để duy trì cơ thể to lớn kia, chắc chắn anh ấy phải ăn rất nhiều. Hơn nữa, đội kỹ sư Ga có vẻ phải làm việc từ tờ mờ sáng. Baek Aeyoung và Shin Haeryang dường như cũng đã quen với cảnh này. Có lẽ họ cũng đói nhưng không nói ra.

Tại sao tôi lại thấy tội nghiệp cho anh ấy khi thấy anh ấy đói đến vậy. Tôi bèn lấy hết số kẹo trong túi ra đưa cho Seo Jihyuk. Seo Jihyuk nhận lấy với vẻ mặt như kẻ ăn xin nhận bố thí.

"Như vắt cổ chày ra nước vậy."

"Nếu hướng dẫn viên mà ăn thịt khách hàng thì sao đây?"

"Bác sĩ sẽ là người cuối cùng tôi ăn."

Thế thì chu đáo quá nhỉ?

"Cảm ơn anh nhiều nhé."

Lúc đó, Shin Haeryang, đang cảnh giác nhìn ra ngoài cửa hàng, quay sang bảo tôi:

"Chọn ra mấy chiếc mũ trông giống nhất với loại mà giáo đồ Giáo hội Vô Hạn hay đội đi."

Nghe yêu cầu đó, tôi cẩn thận quan sát xung quanh tiệm mũ. Tôi lấy những chiếc mũ có màu đen với vành rộng và đặt chúng xuống giữa cửa hàng, nhưng chẳng có cái nào giống y hệt. Tôi lọc ra những chiếc quá sáng màu hoặc có chữ to tướng in giữa, rồi chọn ra sáu cái không có họa tiết, màu đen hoặc xanh đậm.

"Trông có vẻ giống, nhưng không hoàn toàn giống."

"Không sao. Chỉ cần đủ để đánh lừa góc nhìn từ xa là được."

Dù có cố đánh lừa thị giác như vậy, nếu nhìn gần vẫn sẽ bị phát hiện thôi, tôi không hiểu họ định dùng mấy cái mũ này thế nào.

Baek Aeyoung chỉnh kích cỡ chiếc mũ sao cho vừa với đầu nhỏ của mình rồi đưa nó cho Seo Jihyuk. Anh ấy đang mải bóc kẹo cho vào miệng nên nhận lấy và đội lên một cách vô thức, sau đó vung tay lên đầu hai lần mà chẳng chạm vào gì cả. Khi nhận ra Baek Aeyoung đã chỉnh kích cỡ mũ quá nhỏ, anh ấy trừng mắt nhìn Baek Aeyoung một cái rồi nới rộng ra trước khi đội lại.

Sau khi mọi người lần lượt lấy một chiếc mũ tối màu, tôi cũng đội một cái lên đầu cho John Doe. Rồi tôi kéo mũ của mình xuống sâu hơn.

Lâu lắm rồi mới đội mũ kiểu này nên nó làm tôi cảm thấy hơi trẻ con và ngượng ngùng. Khi đang đi nhìn quanh cửa hàng, tôi phát hiện trên tường có vài chiếc mũ bảo hộ màu vàng và phủ trắng đầy bụi. Trông giống loại hay dùng ở công trường xây dựng, không ngờ ở đây cũng bán.

"Liệu mũ bảo hộ có thể cản được đạn không?"

Nếu mũ bảo hộ có thể cản đạn, chẳng phải mọi người đội nó sẽ an toàn hơn sao? Nghe tôi hỏi, Baek Aeyoung, đang loay hoay chỉnh vành mũ, đáp:

"Không đâu. Nếu bị bắn trúng, nó sẽ thủng ngay. Đến mũ chống đạn còn chật vật lắm mới cản được đạn, thì mũ bảo hộ làm được gì chứ?"

Câu trả lời đó khiến tôi thắc mắc. Nếu đã chật vật mới cản được, vậy người ta đội mũ chống đạn để làm gì? Tên gọi của nó là "mũ chống đạn", thì đáng lẽ phải chống đạn tốt chứ nhỉ?

"Vậy người ta đội mũ chống đạn để làm gì?"

Shin Haeryang, vẫn đang dõi mắt ra bên ngoài, trả lời một cách ngắn gọn:

"Để chặn mảnh vỡ hoặc đạn lạc."

"À..."

Lời nói đó khiến tôi lập tức nhớ đến một người. Tôi thậm chí còn không kịp bảo bộ não mình đừng làm thế. Tôi cố gắng tập trung vào khung cảnh trước mắt thay vì những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu. Shin Haeryang hờ hững bổ sung thêm:

"Nếu anh lo bị bắn, thay vì mũ bảo hộ, đội mũ bảo hiểm xe máy sẽ tốt hơn."

Sau khi nghe vậy, tôi lập tức tìm mũ bảo hiểm xe máy. Trên tường cửa hàng có treo vài chiếc mũ bảo hiểm đen và đỏ sẫm với những hoa văn kỳ quái. Chúng phủ đầy bụi, có lẽ không phải mặt hàng bán chạy. Nếu theo lời Shin Haeryang, thì mũ bảo hiểm xe máy rõ ràng bền hơn mũ bảo hộ nhiều. Nhưng nhìn xung quanh, chẳng ai có vẻ thích đội mũ bảo hiểm cả. Ngay cả Shin Haeryang, người vừa nói ra những lời đó, cũng chỉ đội chiếc mũ đen mà tôi đưa.

"Những người khác không định đội mũ bảo hiểm xe máy sao?"

Seo Jihyuk vừa xoay viên kẹo trên lưỡi vừa cười nhẹ nói:

"Đang đi trên đường, đột nhiên thấy một kẻ đội mũ bảo hiểm xe máy xuất hiện?... Bác sĩ à, nếu là tôi, tôi sẽ không nhắm vào đầu mà bắn thẳng vào thân hắn luôn."

À... Tôi hiểu rồi. Cũng đúng ha, câu hỏi vừa rồi của tôi thật ngớ ngẩn. Tôi bật cười gượng gạo khi đưa tay chạm vào vành mũ.

Cửa hàng gần nhất với tiệm mũ là một cửa hàng trang sức, và nếu tôi nhìn không nhầm, thì tên cửa hàng được ghi là [Ốc Biển]. Tôi thực sự không rõ cách mấy cửa tiệm ở đây được đặt tên. Nhưng rồi tôi nhớ ra phòng khám nha khoa tôi làm việc có tên theo loài cá mập trắng nổi tiếng, còn tiệm làm tóc của Tumanako thì lấy theo tên vị thần rắn hai đầu, nên tôi bèn quyết định ngừng bận tâm.

Quần áo, giày dép, mũ nón thì còn hiểu được, nhưng sao trong căn cứ dưới biển này lại cần cả một cửa hàng bán trang sức? Khi tôi còn đang mải ngẫm nghĩ, có vẻ cả hướng dẫn viên và nhóm xâm nhập phi pháp đều đồng ý rằng khả năng cao cửa hàng trang sức đó cũng sẽ bị khóa chặt.

Sau 10 giây tranh luận gần như cãi nhau về việc có nhất thiết phải vào cửa hàng trang sức hay cứ đi ngang qua, cuối cùng cả nhóm quyết định vào. Lần này, Seo Jihyuk và Baek Aeyoung đi trước, trong khi Shin Haeryang ở lại với tôi và Tumanako. Trong lúc Baek Aeyoung mở khóa cửa, Seo Jihyuk có vẻ như đang yểm trợ phía sau lưng cô ấy.

Ngay khi kiểm tra cửa, cả hai liền đi thẳng vào cửa hàng rồi ra hiệu về phía chúng tôi. Có vẻ như cửa không bị khóa. Lần này, Shin Haeryang lại để tôi và Tumanako vào trước, còn bản thân thì ra khỏi cửa hàng mũ sau cùng. Nhìn cách hành động từ nãy đến giờ, dường như anh ấy đang xóa mọi dấu vết về sự hiện diện của chúng tôi và theo sát nhóm từ phía sau.

Bước vào cửa hàng trang sức, trông nơi này như vừa phải hứng chịu một vụ nổ. Ghế bị đổ lộn xộn, kính trưng bày thì vỡ nát ở vài chỗ. Một số vị trí trên kệ có vẻ từng bày những chiếc vòng cổ hay bông tai bằng đá quý, nhưng giờ đã trống trơn, có lẽ đã bị cướp mất. Trên tường, những đôi bông tai rẻ tiền chỉ có giá khoảng 5 đô vẫn còn nguyên, như thể chẳng ai buồn lấy đi.

"Có vẻ như có kẻ trộm đã đến đây trước chúng ta. Mọi người cẩn thận mảnh kính vỡ."

Baek Aeyoung vừa quan sát xung quanh cửa hàng trang sức vừa nói. Từ bên ngoài không thể nhìn rõ, nhưng nhiều cửa sổ cũng bị vỡ. Không gian bên trong lớn hơn tôi tưởng. Baek Aeyoung dùng chiếc giày đế cứng của mình gạt mạnh đám kính vụn phía trước rồi dẫn đường. Khắp nơi là những mảnh gương vỡ, nằm lăn lóc sắc nhọn trên sàn.

Chắc hẳn trước khi chạy trốn bằng tàu thoát hiểm, có người đã tạt qua cửa hàng trang sức vơ vét một ít đồ... Tôi thật sự không hiểu nổi. Khi tôi lẩm bẩm cảm nghĩ của mình, Seo Jihyuk gật đầu nhận xét:

"Mấy viên đá quý này toàn là hàng rẻ tiền cả. Không đáng để lấy đâu."

"Không phải vấn đề tiền bạc, mà là... Thôi bỏ đi."

Tumanako lơ đãng đi đến một góc, rồi bỗng dừng lại với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc. Tôi chưa từng đến đây bao giờ, nhưng nhìn cách cô ấy bước đi tự nhiên, có lẽ cô ấy đã từng ghé qua đây rồi. Trên kệ trước mặt cô ấy là một chiếc vòng cổ kết từ đá quý. Nhìn vẻ mặt cô ấy, dường như cô ấy đang đấu tranh với chính mình, không biết có nên lấy nó hay không. Có lẽ cô ấy đã từng thấy nó trước đây nhưng chưa mua.

Trong lúc đó, Shin Haeryang nhẹ nhàng dùng chân đá chiếc camera giám sát bị rơi dưới đất sang một bên. Dường như nó từng được gắn trên trần nhà nhưng đã bị ai đó phá hủy. Có lẽ là những kẻ đến trước đã làm chuyện này.

Shin Haeryang nhìn lướt qua mấy chiếc khăn tay còn nguyên trong góc rồi thản nhiên nhét vào túi. Anh ấy còn chẳng thèm liếc nhìn những món đồ trang sức như khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, v.v. xung quanh. Sau đó, anh ấy tiếp tục cảnh giác quan sát xung quanh.

Có vẻ anh ấy nghĩ đây là nơi có khả năng bị người khác ghé thăm nhiều nhất. Trong số ba người, người phản đối đến đây nhất là Shin Haeryang, còn người khăng khăng phải ghé qua lại là Baek Aeyoung và Seo Jihyuk. Shin Haeryang rõ ràng không mấy hài lòng nhưng vẫn đứng canh gác với vẻ mặt miễn cưỡng.

Baek Aeyoung không chút do dự tiến đến chỗ một chiếc két sắt nằm ở góc trong cùng. Cô ấy có vẻ biết rõ bên trong chứa gì. Đó là một chiếc két nhỏ, có nhiều vết cắt và bị ai đó bôi loang lổ bột than chì, có lẽ là dấu tích của những lần cố gắng phá khóa nhưng bất thành. Nhìn tình trạng của nó, có vẻ kẻ trộm đã thử nhiều lần rồi bỏ cuộc chạy trốn. Baek Aeyoung cười khẩy khi thấy tình trạng của chiếc két sắt.

Cô ấy không biểu cảm bấm từng con số trên bàn phím két sắt. Không rõ là đã biết trước mật mã hay chỉ đơn giản là suy luận từ dấu vân tay còn sót lại. Khi két mở ra, bên trong là nhẫn và vòng cổ bằng vàng. Baek Aeyoung rất tự nhiên quét sạch mọi thứ rồi nhét vào túi quần.

Ngay cả số tiền mặt bên trong (gồm nhiều loại tiền tệ từ các quốc gia khác nhau) cũng bị cô ấy lôi ra hết rồi chia vào các túi quần khác nhau. Seo Jihyuk và Shin Haeryang không hề tỏ thái độ gì trước hành động đó, cứ như thể đây là chuyện quá bình thường. Tumanako vẫn còn đứng đó, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, trong khi tôi chỉ biết thở dài.

Seo Jihyuk lại thành thạo lục lọi một ngăn kéo nào đó rồi lấy ra thuốc sát trùng và băng gạc bỏ vào túi. Tôi tự hỏi sao lại có những thứ này ở đây, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ cửa hàng này ngoài trang sức còn làm cả dịch vụ xỏ khuyên. Bên trong còn rất nhiều hình xăm dán, và cạnh đó là một khu bày bán các loại móng tay giả, sơn móng tay với đủ kiểu dáng. Có vẻ như nơi này bán đủ thứ linh tinh ngoại trừ quần áo.

Tôi không hứng thú với mấy thứ này, nhưng có lẽ người sống ở đây cần những món đồ này để trang trí cho bản thân, giết thời gian và tìm chút niềm vui trong cuộc sống đơn điệu dưới đáy biển. Tôi quay sang hỏi người có vẻ nhàn rỗi nhất nhưng lại bận rộn nhất.

"Ở đây có xăm hình không nhỉ?"

"Không. Chỉ bán xăm dán thôi."

Sau khi nghe câu trả lời của Shin Haeryang, tôi bắt đầu tìm chỗ đặt John Doe xuống, người mà tôi đang cõng trên lưng. Những cửa hàng khác có sàn nhà sạch sẽ, có thể tạm đặt anh ấy ngồi nghỉ, nhưng nơi này thì dấu chân và mảnh kính vỡ vương vãi khắp nơi.

Tôi cố dựng lại một chiếc ghế bị đổ sát tường, rồi định đặt John Doe ngồi xuống đó. Nhưng khi tôi cẩn thận hạ người xuống thì ghế bị ngả ra sau, và vì ghế không có tựa đầu nên đầu anh ấy đập thẳng vào tường.

"Ư ư..."

Nghe thấy tiếng kêu, tôi giật bắn người vội vàng kiểm tra tình trạng của John. John Doe chỉ phát ra âm thanh yếu ớt nhưng vẫn chưa tỉnh lại. May mắn là đầu chỉ bị sưng một chút, không bị thương nghiêm trọng. Tôi lại thở dài lần nữa.

Ở đây Jihyuk nói "giống như móc gan bọ chét ra ăn vậy" (nhấn mạnh sự chi li nhỏ nhặt) là thành ngữ Hàn nên tui dịch vậy cho dễ hiểu, ý Jihyuk là Moohyun cho kẹo có chút xíu chẳng bõ ăn ấy :)))