Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 03 - 147. Cảng tàu ngầm (5)

Seo Jihyuk mỉm cười nhẹ với tôi rồi nói. Có lẽ tôi thấy vậy vì tôi chưa đến đây lâu.

"Nếu trông có vẻ thân thiết quá thì sẽ không ai yêu cầu tôi ám sát đội trưởng Shin đâu. Dù gì thì sớm muộn gì cũng phải đâm sau lưng một cú lớn rồi bỏ chạy."

Ừm... tôi lại không nghĩ vậy. Nhìn từ góc nhìn từ của người ngoài cuộc thì họ có mối quan hệ tốt đẹp mà nhỉ? Khi Seo Jihyuk bị bắn vào chân, chẳng ai có ý định bỏ mặc anh ấy hay trách móc kiểu như "sao lại để bị thương vào lúc này" dù chỉ là đùa giỡn.

Tôi nhìn cánh cửa của cảng tàu ngầm phía sau lưng Seo Jihyuk rồi hỏi:

"Chúng ta không vào cảng tàu ngầm sao?"

"Không. Đợi ở đây một lát, chắc không lâu đâu."

"Không có tàu ngầm nguyên vẹn đâu."

"Ừ, tôi biết rồi."

"Không thể thoát ra bằng tàu ngầm được."

"Ai mà biết được, có khi bọn họ lượm linh kiện chỗ này, vác thiết bị chỗ kia rồi ghép lại thành một con tàu ngầm kiểu Frankenstein thì sao. Tôi chỉ có nhiệm vụ canh cửa thôi."

Seo Jihyuk vẫn chĩa súng vào Zixuan, rồi đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.

"Bác sĩ, trông anh còn tệ hơn so với lần cuối tôi thấy anh đấy... Này, cô dọa người ta đến mức nào vậy?"

"Tao chẳng làm gì cả."

Zixuan đáp lại đầy oan ức. Tôi cũng tự kiểm tra trạng thái của mình rồi trả lời Seo Jihyuk:

"Thật sao? Tôi cảm thấy vẫn ổn mà. Không có vết thương nào cả."

"Không giống như vậy đâu."

"Tôi thực sự ổn."

Seo Jihyuk dùng đầu ngón tay bẻ một viên trong ba viên thuốc mà anh giấu trong lòng bàn tay làm đôi rồi định đưa cho tôi, nhưng thấy tay tôi đều dính đầy máu nên liền nhét thẳng vào miệng tôi. Thuốc đắng đến mức làm tôi giật mình, còn Seo Jihyuk thì nói tỉnh bơ như chẳng có gì đáng bận tâm:

"Cứ nuốt đi... Này, trên đường đến đây, cô thực sự không đánh người ta chứ?"

Seo Jihyuk quay sang hỏi Zixuan.

"Tao không làm gì cả!"

"Chẳng lẽ dọa chết khiếp luôn hả? Vậy bác sĩ trông thế này là tại sao?... Xin lỗi"

Seo Jihyuk kéo tôi ra khỏi Zixuan, bảo Zixuan tự mà cầm máu trên vai mình. Bị sức mạnh của anh ấy kéo lê, tôi bị kéo xa khỏi Zixuan khoảng 5 mét. Sau đó, Seo Jihyuk đặt tay lên vai tôi và bắt đầu bóp mạnh. Lực tay anh ấy mạnh đến mức tôi có cảm giác như cả hai bên vai mình sắp vỡ vụn. Nhưng thay vì xoa bóp để thư giãn, anh ta lại đang dùng sức mà bóp chặt. Seo Jihyuk cau mày khi anh ấy bóp chặt cơ vai tôi thay vì thả lỏng chúng.

"Thả lỏng cơ thể đi. Anh căng thẳng tới mức nào mà người căng cứng như đá vậy."

"Tôi ổn mà."

"Trong tình huống nguy cấp hoặc bị bắt làm con tin bởi kẻ có súng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái sốc. Đây là phản ứng căng thẳng cấp tính."

Thật sao? Tôi vẫn thấy mình bình thường mà. Seo Jihyuk tiếp tục bóp mạnh vai tôi. Suýt nữa tôi đã hét lên, nhưng cố nuốt lại trong cổ họng. Có phải anh ấy đang tra tấn tôi không? Anh ấy vừa nhìn Zixuan vừa nói với tôi:

"Chứng kiến nhiều cái chết và chịu căng thẳng cực độ trong thời gian ngắn sẽ làm cơ thể trở nên cứng đờ hoặc tê liệt."

Zixuan cau mày, tay trái vẫn siết chặt chiếc khăn đẫm máu.

"Dù thế nào thì trông tình hình của tao vẫn có vẻ nghiêm trọng hơn."

"Dù thế nào thì có vẻ đúng là cô đánh người ta rồi... Bác sĩ, đừng hiểu lầm. Tôi không hề quan tâm đến đàn ông chút nào đâu. Sau khi ra ngoài thì anh nên đi massage hoặc đến phòng khám đông y châm cứu đi. Tôi thấy cơ thể bác sĩ không bình thường lắm."

Seo Jihyuk ấn mạnh ngón tay lên vai và cổ tôi. Lực tay quá mạnh khiến tôi có cảm giác xương đang rạn nứt. Khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, cứ như bị vặn vẹo. Tôi sắp xương tan thịt nát bởi sự "chăm sóc tận tình" của anh ấy rồi. Cuối cùng, tôi đánh chấp nhận lòng tốt của Seo Jihyuk và kể cho anh ấy nghe về điều khiến tôi chấn động nhất gần đây.

"Có lẽ cảnh tượng xác chết ở khu Cheongryong làm tôi bị sốc. Tôi cứ liên tục cảm thấy tội lỗi về nhiều thứ. Cả chuyện bị người quen chĩa súng vào nữa."

"Vậy à? Nhưng đó đâu phải lỗi của bác sĩ. Xoay cánh tay ra sau nào. Đúng rồi, giờ xoay ra trước."

Thực tế, mỗi khi gặp ai đó, tôi đều cảm thấy tội lỗi. Hình ảnh cuối cùng về họ cứ chồng chéo lên nhau, và tôi cũng có chút cảm giác bất lực không biết liệu mình có thể thoát khỏi đây không. Nhưng vẫn có người đã trốn thoát bằng tàu thoát hiểm, nên tôi tự nhủ phải hy vọng.

Sau khi tôi xoay hai cánh tay thành vòng tròn khoảng hai mươi lần, Seo Jihyuk làm vẻ mặt không hài lòng tuyên bố "Cấp cứu đã kết thúc" rồi nói thêm:

"Đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ ra ngoài được thôi."

Anh ấy trông có vẻ không lo lắng lắm nhỉ? Nghĩ đến cuộc đấu súng với tín đồ Giáo hội Vô Hạn ở Căn cứ dưới biển số 2, tôi có thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Sao có thể không lo lắng được chứ?... Nhưng Seo Jihyuk không biết điều đó. Tôi chỉ có thể thở dài trong lòng một cách nặng nề như muốn kéo cả mặt đất xuống.

Đột nhiên, cánh cửa cảng tàu ngầm mở ra. Tôi giật mình nhảy dựng lên, còn Seo Jihyuk thì không thèm ngoảnh lại mà chỉ chăm chú theo dõi Zixuan. Baek Aeyoung bước ra trước tiên, nhìn thấy tôi thì nở nụ cười nhẹ rồi nói:

"Bác sĩ theo kịp rồi nhỉ."

Sau đó, cô ấy trừng mắt nhìn Zixuan đang gần như nằm bẹp dưới đất. Đằng sau Baek Aeyoung, Tumanako bước ra với dáng vẻ chán nản, như một con chim hải âu thất bại không thể bay. Cô ấy bước đi lảo đảo, nhưng khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt liền rạng rỡ hẳn lên.

"Thật vui khi gặp lại anh."

"Tôi cũng vậy."

Tôi cố gắng mỉm cười với Tumanako, cô ấy nghẹn ngào nói:

"Cứ nghĩ là anh sẽ không đến được nữa."

"Tôi cũng vậy."

Tiếp theo, John Doe bước ra. Lần này không bị bịt miệng như trước, chỉ có cổ tay bị trói ra trước. Ánh mắt anh ấy lướt qua lưng tôi, rồi bất chợt nở nụ cười lớn, giơ ngón tay cái lên... Với hành động này thì hẳn là anh ấy nghĩ tôi đã vứt Sumire ở đâu đó rồi.

Người cuối cùng bước ra từ cổng tàu ngầm là Shin Haeryang. Tôi nhìn đi nhìn lại hai lần nhưng không thấy Shuran đâu cả. Nhận thấy ánh mắt tôi, Shin Haeryang đáp lời:

"Shuran đã đi lên rồi."

"Vậy hóa ra vẫn còn một con tàu ngầm nguyên vẹn."

"Một chiếc Mary Gilmore vẫn hoạt động được. Kỹ sư Summer của đội Úc đã giấu nó đi."

Nghe nói Summer đã lén lút trốn trong tàu ngầm, vừa uống rượu dự trữ vừa gọi video chúc mừng sinh nhật bạn, rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành. Sau đó, anh ta chợt tỉnh dậy vì có tiếng động và phát hiện ra nhóm kỹ sư đội Ra đang lùng sục xung quanh và nổ súng vào bên trong tàu ngầm.

Không gian bên trong tàu ngầm hai người còn chật hơn cả nhà vệ sinh một phòng trọ. Không có chỗ nào để trốn cả. Cứ ngỡ đã cầm chắc cái chết trong tay, anh ta bất ngờ thấy Shuran mở cửa tàu ngầm và chạm mắt với mình. Nhưng Shuran chỉ nói "Không có ai cả", rồi nổ súng ra bên ngoài.

Sau khi nghe Shuran nói, Haiyun cũng bước đến kiểm tra. Dù rõ ràng đã nhìn thấy mặt Summer, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đồng ý rồi cùng Shuran rời đi.

Ngay cả khi tiếng bước chân đã xa dần, Summer vẫn quá sợ hãi nên không dám ra khỏi tàu ngầm. Anh ta sợ nếu mở cửa đi ra, ai đó đang phục kích bên ngoài sẽ dí súng vào mình.

Shuran cứ tưởng tàu ngầm chở Summer đã rời đi, nhưng khi thấy nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, cô ấy mới mở ra kiểm tra và phát hiện Summer vẫn đang trốn bên trong. Baek Aeyoung, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng trách nhiệm, lên tiếng đầy hân hoan:

"Summer đã lái tàu ngầm cùng với Shuran rời đi. Thật may là cậu ấy ra ngoài được!"

Trong số những câu chuyện tôi đã nghe gần đây, có lẽ đây là tin vui nhất. Dù không phải người rời đi, Baek Aeyoung vẫn thực sự vui mừng.

"Tốt quá rồi."

Nghe vậy, Zixuan nhăn mặt. Nhưng cô không nói gì với Baek Aeyoung cả.

Seo Jihyuk thì lại thích thú khoe khẩu súng mà mình tịch thu từ Zixuan như một tên cướp biển vừa tìm được kho báu, rồi đưa nó cho Shin Haeryang, người không có súng. Nhìn lại, tôi mới nhận ra lúc này chỉ có Seo Jihyuk và Baek Aeyoung là có vũ trang.

Zixuan nhìn Shin Haeryang đang kiểm tra súng, nói:

"Thả người của bọn tôi ra khỏi khu Baekho đi. Tôi sẽ đưa anh toàn bộ tiền tôi có."

"Nhưng nhóm các người chỉ còn có 1 tỷ thôi mà?"

Seo Jihyuk xen vào, làm Zixuan khựng lại, trừng mắt nhìn anh ấy rồi tiếp tục nói với Shin Haeryang:

"Thật đấy. Kiểm tra tin nhắn của tôi đi. Người của chúng tôi bảo rằng thà đưa tiền cho anh để rời khỏi đó còn hơn là bị nhốt chung với đám Nhật kia."

"Nhưng 1 tỷ là toàn bộ số tiền còn lại đúng không? Bị bọn tà giáo lừa gạt, bị nhốt trong khu Baekho, rồi còn chi tiền mua súng nữa. Một khẩu súng như này, dù mua chợ đen giá cao lắm cũng chỉ tầm 100 đô thôi, thế mà..."

"Anh định nhốt người của đội tôi trong khu Baekho đến bao giờ? Những gì anh làm chẳng khác nào phạm tội cả."

"Ê, Baek Aeyoung. Tôi đã mua thuyền của Zixuan với giá một viên thuốc giảm đau đấy. Ra khỏi đây tôi sẽ cho cô đi thử một vòng. Giờ tôi là người đàn ông có thuyền rồi đấy"

Seo Jihyuk tiếp tục chen vào từng câu nói của Zixuan. Nhưng cô ấy không để tâm mà vẫn cố chấp nói chuyện với Shin Haeryang.

"Hợp tác với đội tôi không có bất lợi gì cho anh cả. Chúng tôi giữ chữ tín."

"Đội trưởng, lúc nãy Zixuan ra giá 1 tỷ để tôi lấy đầu anh đấy. Nhưng tôi từ chối rồi. Vì 1 tỷ rẻ quá. Chỉ riêng tiền trồng răng implant và phục hồi răng của đám người này chắc đã hơn 1 tỷ rồi. Hay là liên hệ với nha sĩ bên Hawaii xem có thể lấy lại một nửa tiền điều trị không?"

Sau câu mách lẻo bất ngờ của Seo Jihyuk, sắc mặt Zixuan – vốn đã trắng bệch vì vết thương do súng bắn – giờ còn trở nên tái nhợt hơn.

"Câm mồm!"

Cuối cùng, cô ấy không nhịn được mà hét lên với Seo Jihyuk. Trông cô ấy hoảng hốt như thể vừa bị cá mập cắn vậy. Baek Aeyoung chứng kiến cảnh này thì bật cười không tin nổi. Tumanako thì thầm hỏi tôi:

"1 tỷ là tiền Hàn Quốc à?"

"Đúng vậy, là tiền won Hàn."

"Thế quy đổi sang đô New Zealand (NZD) thì bao nhiêu? Tôi chưa quen đơn vị tiền tệ lắm."

"Tôi cũng không rõ. Cô biết để làm gì? Cô định tấn công đội trưởng Shin Haeryang à?"

"Không. Chỉ là tò mò thôi. Anh không thấy tò mò à?"

John Doe vẫn đứng quan sát từ xa, như thể chẳng liên quan gì đến vụ hỗn loạn này. Zixuan nghiến răng nhìn Seo Jihyuk, im lặng trong vài giây rồi quay sang hỏi Shin Haeryang:

"Mấy người sợ à?"

Mặc kệ sự khiêu khích, Shin Haeryang nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô cảm, rồi bình thản nói:

"Chúng tôi sẽ đến khu Hyeonmu."

"Vậy à?"

"Trước khi đi, hãy cho tôi một lý do để không giết cô ngay tại đây."

Trong câu này Jihyuk tự xưng oppa. Có thể dịch thành "Giờ oppa là người đàn ông có thuyền rồi". Trẩu =))))))