Có phải chỉ mình tôi cảm thấy vậy? Khi bất ngờ gặp một bệnh nhân từng khám ở bệnh viện ở một nơi khác, thường thì không có nhiều chuyện để nói. Hoặc là trở thành một Big Brother giám sát răng miệng của bệnh nhân bằng những câu như "Lâu rồi không gặp, anh vẫn đánh răng tốt chứ?", hoặc là trở thành một kẻ hay cằn nhằn và khó chịu. Vì vậy, khi gặp bệnh nhân ở bên ngoài, tôi thường hỏi về thời tiết trong ngày hoặc bữa ăn, những chủ đề trò chuyện không gây quá nhiều áp lực.
Tôi hiểu rõ lời dặn của Shin Haeryang là đừng nói chuyện với Tamaki và đừng gây chú ý. Sau khi ở căn cứ dưới biển một thời gian, tôi nhận ra rằng việc gây chú ý với một người có vũ khí cũng chẳng mang lại lợi ích gì ngoài việc bị bắn.
Dù biết vậy, tôi vẫn cố tình nói chuyện vì có vẻ như không ai ở đây nói những điều Tamaki muốn nghe. Mọi người đều chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cảng thoát hiểm này, bỏ mặc Tamaki và ba cái xác ở lại. Tôi hiểu cảm giác đó. Thấy những người quen biết bị bắn chết, tôi cũng sợ hãi.
Thực ra, tôi cũng không có nhiều điều để nói với Tamaki. Những điều tôi có thể nói với một bệnh nhân trong quá trình khám bệnh thì tôi đã nói hết ở phòng khám nha khoa rồi.
Nếu tên khốn Sato điên khùng đó không nói những lời vô nghĩa như "Tôi cũng muốn ra ngoài", mà ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi, thì tôi đã không cần phải nói chuyện với Tamaki như thế này. Tôi đã im lặng và trốn vào một góc. Nhưng gã đó đang đổ thêm dầu vào lửa. Tôi không thể dập tắt lửa, nhưng tôi có thể thu hút sự chú ý để dời chỗ dầu ra chỗ khác.
Đối với những người khác, hôm nay là một ngày kỳ lạ ở căn cứ dưới biển bị rò rỉ nước, nhưng tôi đã trải qua quá nhiều ngày giống nhau nên cảm thấy ngày thường trở nên quá xa vời.
Tôi gần như không làm việc trong vài ngày qua, nhưng tôi có cảm giác như mình chưa được nghỉ ngơi một phút nào. Việc khám cho Tamaki cũng có vẻ như đã xảy ra từ rất lâu rồi. Thực tế, đối với Tamaki, có lẽ chỉ mới hai hoặc ba ngày kể từ khi cậu ta đến phòng khám nha khoa.
Một phút trôi qua kể từ khi tôi hỏi thăm, mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt Tamaki. Tamaki nhìn xuống dưới rồi nói gì đó bằng tiếng Nhật.
"Tôi vẫn còn khó chịu."
Shin Haeryang nhanh chóng dịch lại từ bên cạnh. Có vẻ như Shin Haeryang đang có kế hoạch giấu tất cả các thành viên trong đội sau robot khai thác nếu Tamaki chĩa súng về phía này. Trên thực tế, Kim Jaehee, Baek Aeyoung và Jung Sanghyun đang di chuyển từng chút một, gần như không thể nhận ra, về phía bên cạnh robot khai thác.
Không có máy phiên dịch, tôi cảm thấy khó chịu đến phát điên. Cảm giác như mình bị điếc vậy.
"Cậu đã ăn kẹo chưa?"
"...Tôi vẫn chưa ăn."
"Trước khi đến căn cứ dưới biển, kẹo không đường khá phổ biến với trẻ em. Khi nha sĩ cho kẹo, cha mẹ thường không cấm con cái ăn. Một số đứa trẻ còn đòi tôi cho chúng một nắm kẹo thay vì điều trị. Hoặc là hỏi tôi có thể mua sô cô la cho chúng không. Chúng thật ranh ma phải không?... Nhưng khi tôi chia kẹo cho người lớn, họ lại thích hơn cả trẻ con."
Trẻ em không biết những nguy hiểm của cao huyết áp, tiểu đường, béo phì hoặc viêm da. Sự thiếu hiểu biết về nỗi sợ hãi khiến con người trở nên dũng cảm. Nhưng cũng có nhiều người lớn dũng cảm.
Hầu hết đồ ăn vặt ở căn cứ dưới biển đều là hàng Mỹ hoặc Canada, chúng quá ngọt đối với tôi. Tôi cảm thấy sự liều lĩnh của người lớn khi nhìn thấy những người đội khai thác nhai nhồm nhoàm miếng bánh socola brownie ngọt lịm như nhai rơm sau khi điều trị sâu răng và gãy răng ở phòng khám.
"Cảm giác khó chịu sẽ biến mất vào cuối tuần tới."
Trừ khi có chuyện gì bất thường xảy ra, thông thường, viêm miệng sẽ khỏi trong khoảng mười ngày. Một trong những bộ phận cơ thể có tốc độ chữa lành nhanh nhất là miệng. Tế bào niêm mạc miệng có tốc độ trao đổi chất cao, vết thương được giữ ẩm, và các thành phần trong nước bọt thúc đẩy quá trình chữa lành.
Đó là lý do tại sao chúng ta thường quên mất những vết thương do bỏng môi hoặc miệng do canh nóng chỉ sau vài ngày. Đó là nơi liên tục bị thương nhưng cũng lành rất nhanh. Tamaki trả lời tôi:
"Tôi sẽ không sống đến tuần sau."
Tôi muốn hỏi Shin Haeryang xem cậu ấy có dịch đúng không. Đồng thời, tôi bắt đầu hiểu được sự căng thẳng mà tôi cảm thấy từ khi nhìn thấy Tamaki cầm súng. Liệu một người tuyệt vọng không muốn trốn thoát còn có thể nghe thấy tiếng nói của những người khác muốn ra đi? Có vẻ như Tamaki không quan tâm việc những người ở đây có chết hay không.
"Cậu không định rời khỏi căn cứ dưới đáy biển sao?"
"Tôi không có ý định rời khỏi căn cứ dưới biển. Và đội của tôi cũng không thể rời khỏi đây."
Ngay khi nghe thấy điều đó, Takahashi đã hét lên điều gì đó với Tamaki. Shin Haeryang nhíu mày nhưng không dịch lại cho tôi. Cậu ấy quay đầu sang một bên và chạm mắt với Kim Jaehee.
"Tại sao tôi không thể rời đi vì cậu? Nếu cậu muốn chết thì hãy chết một mình đi."
Có lẽ Sato đã ngăn cản nên Takahashi và Yamashita không nói gì nhiều với Tamaki. Bắt đầu với lời nói của Takahashi, Yamashita cũng tức giận và hét lớn điều gì đó với Tamaki.
Kim Jaehee cười toe toét khi nghe Yamashita nói, nhưng không dịch lại cho tôi. Yamashita vung nắm đấm trong không khí và hét lên với Tamaki bằng giọng tức giận, Shin Haeryang lắc đầu nhẹ khi nghe thấy điều đó.
"Người đó đang nói gì vậy?"
"Anh ta nói vì không dùng nắm đấm được nên cậu ta mới dùng súng. Hãy bỏ súng xuống và chiến đấu bằng nắm đấm một cách công bằng."
Baek Aeyoung đưa chiếc khăn tay cho Jung Sanghyun và thì thầm rằng cô ấy sẽ giết cậu ta nếu cậu ta mở miệng ra lần nữa, rồi nói với Shin Haeryang.
"Anh ta không phải là đồ ngốc, nhưng sao anh ta dám nói vậy với người cầm súng?"
Shin Haeryang có vẻ như nghĩ rằng những lời tiếng Nhật mà Yamashita nói không đáng để dịch lại, nên cậu ấy đã ngừng dịch từ đó trở đi.
Giọng nói tức giận của Yamashita tiếp tục vang lên. Tuy nhiên, khi Yamashita tiếp tục nói, các kỹ sư đội Mỹ bắt đầu im lặng. Sau 3 phút trôi qua mà Yamashita vẫn chưa nói xong, tôi không thể kiềm chế sự tò mò và hỏi Shin Haeryang. Shin Haeryang nhíu mày và dịch lại những gì Yamashita đang nói.
"Nếu cậu không muốn làm việc thì nói thẳng ra đi! Cậu đã nói rằng cậu có thể làm việc chăm chỉ mà?! Làm sao cậu có thể thay đổi lời nói rằng cậu không thể làm việc sau chưa đầy 8 tháng sau? Chúng tôi đã giao cho cậu tất cả các công việc mà cậu muốn! Anh ta nói như vậy. Theo ý kiến cá nhân của tôi, tôi nghĩ rằng cậu ta có thể ghi âm lại điều này và báo cáo cho Bộ Lao động."
Có vẻ như Tamaki đã chọn bắn chết đội của mình bằng súng thay vì báo cáo và trải qua các thủ tục xác minh phức tạp tiếp theo.
Tamaki, người không trả lời một lời nào với những người đồng đội đang hét vào mặt mình, đã bắn một phát súng cảnh cáo xuống sàn nơi đội kỹ sư Na đang đứng. Miệng của Yamashita ngay lập tức im bặt. Tamaki nói một cách yếu ớt.
"Tôi không muốn nói chuyện với các người. Tôi chỉ muốn các người chết một cách đau đớn."
Giọng nói chán ghét sự quấy rối của đồng nghiệp vang lên một cách trầm thấp và khàn khàn. Tamaki nhìn những người trong cảng thoát hiểm với ánh mắt đã từ bỏ mọi hy vọng trên thế giới.
"Tôi muốn các người phải chịu đau khổ vĩnh viễn ở căn cứ dưới biển này."
Shin Haeryang dịch lại một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng tôi cảm thấy hơi rùng mình khi nghe những lời của Tamaki... Tamaki có thể không nhớ, nhưng điều cậu ta muốn đã thành hiện thực. Theo như tôi biết, không một ai trong đội kỹ sư Na trốn thoát khỏi Căn cứ dưới biển số 4.
Ngay cả khi họ chết bây giờ, họ sẽ sống lại và thức dậy trong bóng tối dưới đáy biển này như trước đây. Họ sẽ tin rằng họ có thể sống sót vì có tàu thoát hiểm, họ sẽ thoải mái giết chết những người họ gặp bằng súng, và khi họ đến Hyeonmu, họ sẽ chết vì sự phản bội của Tamaki và thức dậy lại một lần nữa.
Phải trả thù bao nhiêu lần mới có thể gọi là đã trả thù?
Một lần có đủ không? Có cần phải hồi sinh và giết đối phương khoảng 5 lần để gọi là trả thù thực sự không?
Vĩnh cửu là đến bao giờ? Ai đó đã nói rằng việc sống vô hạn là không thể, ngay cả Trái đất cũng có tuổi thọ. Có phải là Yoo Geum đã nói vậy không?
"Cậu Tamaki, tôi định nghỉ việc ở căn cứ dưới biển này."
Có vẻ như tất cả mọi người trong cảng thoát hiểm đều đang nhìn tôi. Nha sĩ duy nhất ở căn cứ dưới đáy biển này vừa nói rằng anh ta sẽ bỏ việc.
"Tôi đã ở đây 5 ngày, và tôi nhận ra rằng việc sống ở căn cứ dưới biển khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi là một nhân viên đặc biệt và làm việc một mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tôi không thể làm việc ở đây lâu hơn nữa. Có lẽ có những người phù hợp để làm việc ở một nơi như thế này."
Có vẻ như chỉ có những người thích sự kích thích và hồi hộp hàng ngày, có tính tự cao nên không dễ bị lay chuyển bởi nỗi đau hoặc hành động của người khác, và có quan điểm cá nhân vững chắc mới có thể sống sót ở đây. Và bạn phải mặc thêm khoảng 20kg cơ bắp như quần áo và có đạo đức ở mức thấp nhất để sống tốt ở đây.
Tôi đang phàn nàn đây, nhưng thành thật mà nói, việc đưa một nha sĩ vào một phòng khám nha khoa trống rỗng và tin rằng phòng khám nha khoa sẽ hoạt động tốt rõ ràng là bảo tôi từ chức. Ít nhất phải có thêm hai người nữa. Thật may đây là một phòng khám miễn phí, nếu tôi phải làm công việc hành chính như đăng ký và thanh toán, tôi có thể đã bắt chuyến trực thăng quay trở lại ngay khi vừa xuống sân bay trực thăng.
Hả? Bây giờ nghĩ lại, có lẽ làm vậy còn tốt hơn.
"Có phải tôi là người yếu đuối và thiếu kiên nhẫn nhất ở căn cứ dưới biển này nên tôi không thể chịu đựng được không? Hay là chỉ có tôi là kỳ lạ trong khi những người khác đều chịu đựng và làm việc? Tôi đã suy nghĩ nhiều lần, nhưng... tôi không thể đưa ra kết luận. Nhưng tôi biết tôi không hợp với căn cứ dưới biển."
Làm việc trong phòng khám nha khoa không có vấn đề gì. Tôi muốn bỏ việc ở đây không phải vì công việc.
"Công việc thì ổn. Tôi không ghét công việc này. Công việc cũng không phải là không phù hợp với tôi. Nhưng những thứ khác ngoài công việc khiến tôi không thể chịu đựng được ở đây. Tôi chỉ mới ở đây 5 ngày mà tôi đã muốn nghỉ việc đến mức này, tôi không biết những người khác chịu đựng như thế nào. Tôi không biết Tamaki đã sống ở căn cứ dưới biển này như thế nào. Nhưng nếu cậu không hài lòng với căn cứ dưới biển hoặc những người ở căn cứ, thì..."
Tôi ngập ngừng rồi hỏi Tamaki.
"Cậu có muốn nghỉ việc cùng tôi không?"
Nói ra điều đó nghe có vẻ rất vô trách nhiệm. Con đường phía trước của tôi cũng còn rất dài. Nhưng còn tốt hơn là tiếp tục chết trong căn cứ dưới biển này.
"Tôi không thể giúp cậu tìm việc làm mới, nhưng tôi có thể mua cho cậu vài tách cà phê rồi chúng ta cùng trò chuyện nhé."
.
.
.
lu: tui chỉ muốn nói là tui iu Moohyun rất nhìu thuiiiiiiiii
