Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào tường giếng thang máy. Từ xa, tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên. Có lẽ Baek Aeyoung đang bắn, hoặc một người khác.
Lúc đầu, tôi nghĩ Baek Aeyoung có thể trở lại nhanh hơn tôi mong đợi rất nhiều. Với Baek Aeyoung, tôi nghĩ cô ấy sẽ hoàn toàn kiểm soát đảo Daehan chỉ trong 10 phút, nên tôi đã cất túi đựng đồ của Baek Aeyoung vào ba lô, và đứng đó chờ đợi, tay cầm chiếc vòng cổ lapis lazuli trong tay để đề phòng.
30 phút trôi qua, chân tôi bắt đầu đau và tôi ngồi bệt xuống sàn. Tôi đắp một chiếc khăn lên mặt Haoran và tháo khẩu súng trường anh ta đeo, lấy hết đạn ra. Tôi kiểm tra lại tình trạng tay trái của mình và mở túi nilon treo trên cổ tay phải để kiểm tra tình trạng ngón tay bị đứt. Tôi nuốt hai viên thuốc giảm đau trong ba lô mà không cần nước rồi tiếp tục đợi Baek Aeyoung.
Một tiếng trôi qua mà vẫn không thấy ai đến, tôi co người ngồi cách Haoran xa nhất có thể. Tôi có thể nằm xuống, nhưng về mặt cảm xúc, tôi không thể thoải mái bên cạnh một người đã chết. Tôi úp mặt vào đầu gối, cầm chiếc vòng cổ trong tay phải và suy nghĩ.
Không sao đâu. Cô ấy không phải là người thất hứa, nên sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi.
Nỗi lo lắng ngập đến mắt cá chân tôi, tràn vào người như một con sóng. Sẽ ra sao nếu cô ấy không thể đến vì lý do nào đó? Sẽ ra sao nếu Baek Aeyoung, người đã ra đảo Daehan, bị thương nặng và đang hấp hối? Sẽ ra sao nếu không ai có thể giúp đỡ cô ấy? Càng im lặng, càng không ai biết tôi ở đây sao? Có phải bây giờ tôi nên hét lên ra ngoài và cầu cứu không? Những suy nghĩ đó lướt qua đầu tôi.
Cô ấy đã bảo đừng gây tiếng động và giữ im lặng cho dù ai đến. Tôi nhớ lại lời Baek Aeyoung và cố gắng kìm nén mong muốn hét lên "Cứu tôi với! Có người ở đây!" Baek Aeyoung sẽ đến thôi. Hãy tin tưởng và chờ đợi. Đối phương cũng sẽ tin tưởng và chờ đợi tôi mà. Tôi cố gắng nghĩ đến những điều khác để không bị nỗi lo lắng và đau đớn nuốt chửng từng chút một.
Baek Aeyoung đã đi rồi, vậy bây giờ đội kỹ sư Ga đã thoát ra hết, trừ Kim Jaehee? Kim Jaehee cũng đã có thể thoát ra trước đó nhưng cậu ấy tự nguyện ở lại, vậy có phải tất cả các thành viên của đội kỹ sư Ga đều đã có ít nhất một cơ hội trốn thoát không?
Trong khi đang suy nghĩ như vậy, một âm thanh lạo xạo vang lên và một thứ gì đó rơi xuống sàn. Một lát sau, tôi mới nhận ra chiếc vòng cổ lapis lazuli mà tôi đang nắm trong tay phải đã vỡ và rơi xuống đất.
"Hở?"
Cái này... sao lại dễ vỡ thế này? Tôi thậm chí còn không chạm vào nó.
Tôi quá bàng hoàng đến nỗi tay trái không còn cảm thấy đau nữa. Tôi dùng tay phải nhặt từng mảnh đá lapis lazuli dưới chân. Những mảnh đá quý vỡ vụn nhỏ đến nỗi tôi khó có thể cầm được bằng đầu ngón tay. Tôi trải khăn ra và gom dây chuyền cùng những mảnh đá quý vỡ lên đó. Biết đâu tôi có thể sửa chữa nó nếu mang đến tiệm vàng. Có thể dán lại bằng keo không?... Baek Aeyoung sẽ nói gì nếu nhìn thấy cảnh này? Shin Haeryang có thể dễ dàng chấp nhận việc vòng cổ của mình bị vỡ không?
Trong lúc tôi đang luống cuống thu dọn chiếc vòng cổ bị vỡ, thang máy phát ra tiếng lạch cạch. Tôi vội vàng nhét khăn vào ba lô và vụng về dùng tay phải kéo khóa lại. Thang máy lại phát ra tiếng lạch cạch, rồi lắc lư như một con quái vật không thoải mái khi ngủ.
Giống như thang máy đang phàn nàn vì bị dừng lại giữa chừng ở một nơi như thế này. Sau nhiều lần cố gắng đi lên nhưng không thể vì bị mắc kẹt ở đâu đó, thang máy bắt đầu cố gắng đi xuống. Tôi có cảm giác như một luồng gió lạnh lướt qua gáy mình. Tôi phải đợi ở đây! Nếu đi xuống thì sao!
"Khoan đã! Không được! Đợi đã! Không được đi xuống! Aeyoung đã bảo đợi ở đây! Đừng di chuyển!"
Tôi giật mình và vô thức hét lên. Thang máy cố gắng đi xuống như thể điều hiển nhiên nếu bị hỏng, nó sẽ đến tầng gần nhất. Trong lúc tôi đang bối rối dậm chân trên trần nhà, không biết phải làm gì, thì có tiếng ai đó gọi tôi từ xa.
"Anh Moohyun!"
Baek Aeyoung, người dính đầy máu, đang gọi tôi từ phía trên. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Baek Aeyoung, nước mắt tôi trào ra. Tôi cứ ngỡ Baek Aeyoung là một thiên thần không cánh. Tôi mừng đến nỗi không nói nên lời. Tôi cố gắng lắm mới không bật khóc và hét lên.
"Tôi đã đợi cô!"
Tôi đứng dậy, vội vàng vẫy một tay. Trong lòng tôi tràn ngập biết ơn và ngưỡng mộ sự trung thành của Baek Aeyoung vì đã không bỏ rơi tôi. Baek Aeyoung, không như tôi đang sụt sùi, dường như không có thời gian để chìm đắm trong cảm xúc. Ngay lập tức, cô ấy ném xuống cho tôi một con rắn thân dài màu vàng.
Khi tôi đến gần và chạm vào thứ Baek Aeyoung ném xuống, đó là một chiếc vòi màu vàng dùng để tưới nước. Nó dài đến nỗi khi Baek Aeyoung ném nó từ vị trí của mình, dây vòi còn thừa đủ để phủ kín trần thang máy. Tôi có cảm giác như mình đang bị một con rắn vàng khổng lồ quấn quanh người.
"Cầm lấy!"
Tôi không đủ sức để bám vào vòi chỉ bằng tay phải. Vậy nên tôi nắm lấy đầu vòi dài và quấn nó quanh tay vịn ba lô, thắt lưng và hai chân trước. Tôi nghĩ chiếc vòi áp lực cao màu vàng rất dài, nhưng khi thang máy đi xuống, phần vòi còn lại bên cạnh tôi bỗng căng ra thẳng đứng, đến khi tôi sực tỉnh thì hai chân tôi đã lơ lửng giữa không trung.
Thang máy tôi đi đã xuống khá sâu, giữa Baek Aeyoung và tôi đã có một khoảng cách đáng kể. Chiếc vòi dài ít nhất khoảng 30 mét. Vậy là tôi và Baek Aeyoung cách nhau khoảng 10 tầng thang máy sao?
Baek Aeyoung hét lên gì đó về phía này nhưng giọng cô ấy bị vang vọng lớn nên tôi không nghe rõ. Có vẻ như cô ấy nói sẽ kéo tôi bằng ô tô. Baek Aeyoung trông như đang bận rộn dọn dẹp những người đã chết xung quanh cửa thang máy.
Chẳng mấy chốc, hình bóng của Baek Aeyoung biến mất và tôi nghe thấy tiếng động cơ ô tô vọng lại từ xa. Có vẻ Baek Aeyoung đã đấu súng với những kẻ khủng bố trên mặt đất trong hơn một giờ, sau đó đánh cắp một chiếc vòi áp lực cao dài và trộm một chiếc ô tô đỗ ở đảo Daehan để quay lại.
Thật là đáng nể. Nếu là tôi thì cũng khó để làm nổi một trong những việc Baek Aeyoung đã làm. Khi tôi cúi đầu xuống, tôi thấy xác của Haoran đang từ từ đi xuống cùng thang máy.
Có vẻ Baek Aeyoung đang lái xe và cô ấy đã buộc vòi vào ô tô. Cơ thể tôi được treo lơ lửng trên vòi, từ từ đi lên cùng với tốc độ di chuyển của ô tô. Và rồi tiếng súng lại vang lên.
Khi được kéo lên bằng chiếc vòi, tôi nhận ra một vấn đề chết người của chiếc dây cứu sinh bằng vòi tự chế này. Khoảng 30cm trên đầu tôi, có một đoạn dài khoảng một gang tay được dán tạm bợ bằng băng dính điện màu đen. Màu sắc này hoàn toàn không ăn nhập với chiếc vòi màu vàng. Khi chiếc xe từ từ di chuyển để kéo tôi lên, tôi có thể thấy bằng mắt thường băng dính đang từ từ bong ra do sức nặng đè lên chỗ được dán bằng băng dính điện màu đen.
Làm ơn đi.
Khi băng dính điện quấn quanh vòi gần như bung ra, tôi mới có thể xác nhận cách chủ nhân chiếc vòi áp lực cao này đã vá lỗ hổng. Có lẽ chủ nhân chiếc vòi áp lực cao này đã dùng bật lửa hơ nóng chỗ bị thủng và quấn nhiều vòng băng dính điện để ngăn nước rò rỉ. Khi sức nặng của một người đàn ông trưởng thành và trọng lượng của chính chiếc vòi bắt đầu đè lên phần yếu nhất của chiếc vòi áp lực cao được vá tạm, phần đó bắt đầu giãn ra rất dài. Dù có cố gắng suy nghĩ tích cực đến mấy, tôi vẫn cảm thấy chiếc vòi sẽ đứt giữa chừng.
Tôi cúi đầu xuống để ước tính vị trí của Haoran và trần thang máy mà tôi sẽ phải gặp nếu rơi xuống từ đây. Và tôi giật mình ngẩng đầu lên. Thang máy đã ở cách tôi rất xa. Nó đã nhanh chóng bỏ chạy như thể không muốn chở tôi nữa. Và nếu tôi rơi xuống đó bây giờ, nó sẽ gần như là một vụ rơi tự do. Ngay cả khi may mắn sống sót, tôi cũng sẽ bị dập nát nhiều chỗ trên cơ thể như Haoran. Chắc chắn chân tôi sẽ gãy.
Làm ơn. Làm ơn. Hãy đợi cho đến khi tôi lên được đảo Daehan.
Tôi cố gắng hết sức không di chuyển, vừa lẩm bẩm những lời như "mày có thể làm được" về phía chiếc vòi áp lực cao bị thủng. Chiếc vòi màu vàng ngày càng giãn ra, giờ trông gần giống như túi ni lông trong suốt. Chiếc xe vẫn di chuyển chậm rãi và đều đặn, và tôi vẫn tiếp tục được kéo lên với tốc độ ổn định. Đó là phần tích cực nhất trong tình huống này.
Ngay cả khi tiếng súng vang vọng khắp nơi, tốc độ của chiếc xe vẫn không đổi. Nếu Baek Aeyoung tăng tốc độ xe lên một chút nữa, phần vòi bị giãn ra có thể đứt ngay lập tức. Hoặc cơ thể tôi sẽ va vào tường giếng thang máy, lắc lư và bị hất tung.
Tôi nín thở, cố gắng chịu đựng tình huống căng thẳng này. Cuối cùng, tôi nhìn thấy cánh cửa thang máy đảo Daehan đang mở. Ngay khi phần yếu nhất của chiếc vòi áp lực cao cọ xát không thương tiếc vào phần kim loại cứng xung quanh cửa thang máy, nó phát ra một âm thanh kinh khủng, giãn dài ra rồi đứt lìa.
Tôi liều mình nhảy vọt, dùng tay phải nắm lấy phần vòi bị đứt và treo lơ lửng. Mặt, cánh tay và ngực tôi cọ xát vào cạnh cửa thang máy khi tôi được kéo lên. Tôi nắm chặt chiếc vòi như thể đó là mạng sống của mình, và cơ thể tôi bị kéo ra khỏi thang máy. Baek Aeyoung từ xa đang hét lên gì đó về việc cúi đầu. Nếu Baek Aeyoung ở đây, vậy ai đang ở trong xe?
Tôi nhìn về phía trước, vẫn nắm chặt chiếc vòi trong tay. Chiếc xe mà Baek Aeyoung đã trộm là một chiếc xe cấp cứu, và không biết cô ấy đã làm gì với nó mà nó tự động lăn xuống dốc với tốc độ ổn định. Baek Aeyoung đang chờ đợi những kẻ khủng bố bắn về phía ghế lái của chiếc xe cấp cứu để bắn trả quanh thang máy đảo Daehan.
Tôi buông khỏi chiếc vòi màu vàng mà tôi đã nắm chặt đến mức tay phải trắng bệch. Chiếc vòi màu vàng lắc lư qua lại như thể nó là đuôi của chiếc xe cấp cứu, tiến về phía trước từ xa.
Tay phải của tôi gần như không còn cảm giác. Tôi vừa khát vừa đói. Nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy bầu trời xanh, mọi suy nghĩ về những viên đạn bay lượn, ngón tay bị đứt, và tay chân đau nhức đều tan biến.
Nơi tôi đang đứng khác hẳn với căn cứ dưới biển, ngay cả không khí cũng khác. Mỗi khi tôi hít thở, không khí đi vào phổi tôi đều nóng và ấm áp. Hoàn toàn khác với căn cứ dưới biển ẩm ướt và mát mẻ.
Bầu trời ban ngày ở đảo Daehan trong xanh và nắng ấm, thời tiết tốt đến mức những đám mây trắng cũng hiếm khi bay qua. Biển đảo Daehan nhìn từ xa lấp lánh ánh sáng phản chiếu, khiến tôi gần như lóa mắt. Nước mắt vẫn cứ thế chảy dài trên má. Chỉ cần ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn biển phản chiếu ánh nắng, nước mắt đã tuôn trào.
Tôi giống như một sinh vật đã sống lâu năm dưới biển sâu, vỡ oà khi đối mặt với ánh nắng mặt trời.
.
.
.
lu: sau 325 chương, cuối cùng Moohyun đã lên đến mặt đất, nhìn thấy ánh sáng mặt trời thực sự. Cùng chúc mừng anh ấy nào. Nhưng mà đoạn cuối nghe ảnh mta cảm xúc xót ảnh điên TOT
.
talia: trời ơi, ánh sáng mặt trời đây rồi huhuhuhu đọc mà nhẹ nhõm lắm luôn á CHÚC MỪNG MOOHYUN!!!!!!!!
