Hailey nhún vai rồi nhìn tôi nói.
"Tôi không biết anh muốn gì ở tôi."
"Chúng ta cùng đi chung thang máy thì đừng cãi nhau nữa, hãy tập trung vào bọn khủng bố đang chờ ở bên ngoài."
"Tôi đau quá nên chẳng muốn giúp đỡ chút nào cả? Cứ để đám châu Á cầm súng tự giết nhau đi. Tôi sẽ không làm gì cả."
Hailey dường như không có ý định nói chuyện với tôi chút nào. Có lẽ cô ta đã từ bỏ ý định thuyết phục tôi khi những đề nghị về di cư hay chia súng không được chấp nhận.
"…Vậy nếu theo kế hoạch ban đầu, tôi bị rìu chém chết và cướp được súng của Aeyoung thì cô định làm gì?"
"Mày chết rồi thì biết làm gì."
Hailey có vẻ ghét việc nói chuyện với tôi. Baek Aeyoung lắng nghe cuộc trò chuyện hỗn độn này với vẻ mặt lạnh lùng rồi khẽ gật đầu. Sau đó, cô hỏi Jennifer đang rên rỉ.
"Jennifer. Chân cô sao rồi?"
"…Cô hỏi gì vậy? Cô đang đùa à. Cái quái gì thế? Nếu cô muốn biết tôi đau thế nào thì tự bắn vào chân mình đi."
Nghe câu trả lời của Jennifer, Baek Aeyoung nhăn mặt, thở dài, lướt mắt quanh thang máy rồi nói.
"Những người sống ở căn cứ dưới biển này không ai tự nhận lỗi của mình. Mọi việc họ làm đều là chính đáng, còn việc người khác làm đều là bất công. Chết tiệt. Chán thật đấy."
Baek Aeyoung lầm bầm vài câu chửi rủa về căn cứ dưới biển rồi hất cằm về phía chân Jennifer.
"Thật tiếc cho cái chân của cô. Nhưng hãy nhìn những gì cô đã làm đi. Hãy nhìn vào tay của người bên cạnh cô và nói rằng cô không làm gì cả mà lại bị tôi bắn một cách oan uổng. Nếu cô không lao vào thì tôi đã không bắn."
Baek Aeyoung nhìn tôi vài giây rồi lại nhìn Jennifer và nói.
"Cô có muốn hợp tác bắt bọn khủng bố dù đang bị thương không? Hay cô cũng sẽ không làm gì giống như Hailey?"
Jennifer, người đang nghiến răng chịu đựng cơn đau, thở dài với đôi mắt ngấn lệ rồi khịt mũi khinh thường về phía Baek Aeyoung.
"Chừng này… chẳng là gì cả. Cô nghĩ tôi mới bị bắn súng lần này thôi sao? Cô đã bao giờ làm việc ở cửa hàng tiện lợi vào ban đêm chưa?"
"Chưa."
"Mỗi tuần có ba thằng mặc quần lót xuất hiện chĩa súng vào mặt nhân viên chỉ để ăn trộm 30 đô la. Cô nghĩ tôi sẽ sợ à?"
Khi Jennifer vén tóc ra sau, vành tai phải của cô ta lởm chởm. Cứ như thể phần đó bị khoét mất một mẩu bằng nửa ngón tay út. Có lẽ cô ta bị bắn vào tai.
"Cả cô và bọn khủng bố đều vậy. Dù có một xe tải đến tôi cũng không sợ. Thằng nào chĩa súng vào tôi thì tôi sẽ giết hết."
Hailey đang nghe Jennifer nói, khẽ cười khẩy. 'Cô đang khoe khoang về việc bị bắn à? Đồ vô dụng không xử lý nổi một nha sĩ gầy gò yếu ớt có gì đáng tự hào. ' Mắt Jennifer lập tức đỏ ngầu.
Dù đang đau đớn gần chết nhưng Jennifer không thể chịu được những lời lăng mạ mình, cô ta đáp trả Hailey. 'Cô không thể chế ngự nổi một cô gái châu Á nhỏ bé và gầy hơn cả tên nha sĩ kia, còn để tôi bị bắn?'. Khi Hailey hét lên với Jennifer rằng 'Nếu cả người cầm rìu và người tay không đều không có kết quả thì ai mới là người đáng bị chỉ trích?' Jennifer tức giận hét lên. 'Không phải ngay từ đầu cô đã sai khi đề nghị đi cướp súng vì thấy hắn trông yếu ớt sao?'.
…Dù đã thành lập liên minh nhưng có vẻ họ không phải là một đội hay thân thiết gì. Baek Aeyoung dậm chân một cái, cả hai nghiến răng im lặng.
Sau khi lầm bầm những lời chửi thề bằng tiếng Anh với nhau, Jennifer hổn hển nắm chặt chân, lông mày nhíu lại vì đau đớn. Nha sĩ gầy gò yếu ớt, giờ còn thiếu cả ngón tay, hỏi Jennifer.
"Nếu khách hàng chĩa súng vào nhân viên cửa hàng tiện lợi như vậy, cô không gọi cảnh sát sao?"
Tôi hỏi câu đó vì thấy Jennifer trả lời Baek Aeyoung như thể cô ta tự giải quyết vấn đề hơn là gọi cảnh sát. Nếu là ở Hàn Quốc thì chắc chắn đã báo cảnh sát ngay. Jennifer nhìn tôi với vẻ mặt u ám, nhưng ngạc nhiên thay, cô ta vẫn trả lời.
"Anh đúng là không biết gì cả. Anh nghĩ gọi cảnh sát thì họ sẽ nhanh chóng đến và giải quyết mọi thứ một cách thần kỳ sao? Cảnh sát sẽ không đến trừ khi tôi bắn chết ai đó, hoặc tôi bị bắn chết. Khi anh gọi, họ sẽ hỏi xem có ai bị thương hay không trước. Để gọi họ đến vì những vụ trộm vặt vãnh trong cửa hàng thì anh phải gọi ba lần một ngày. Và nếu anh làm phiền cảnh sát như vậy, thì sau này khi tôi thực sự gặp nguy cấp mà gọi, họ sẽ đến sau 1 giờ. Hầu hết mọi việc đều phải tự đối phó! Và nếu tôi sợ người có súng thì cửa hàng tiện lợi sẽ bị cướp mỗi ngày! Nếu chuyện đó đồn ra thì cả khu phố sẽ đến kiếm tiền tiêu vặt. Thế thì không kinh doanh được."
Mỗi lời Jennifer nói ra đều khiến tôi ngạc nhiên về văn hóa Mỹ. Khi tôi rên rỉ, nắm chặt tay trái bằng tay phải vì cơn đau dồn dập, Jennifer nhìn chiếc túi nhựa buộc ở cổ tay tôi và nói với vẻ ngượng ngùng.
"Tay anh tệ đến mức nào?"
"Không khác gì chân cô, Jennifer."
Rồi một sự im lặng khó xử bao trùm giữa tôi và Jennifer. Những người khác dường như cũng đang nhìn chúng tôi.
"Cô không cảm thấy có lỗi với tôi sao?"
Ngay khi tôi nói câu đó, thang máy im lặng như tờ. Hailey ở đằng xa trông có vẻ muốn nói nhiều điều về câu nói của tôi, nhưng Baek Aeyoung hành động như thể sẽ bắn vào chân Hailey nếu cô ta hé môi nói một lời nào. Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng Dana đảo mắt đến tận đây.
Nhìn vẻ mặt Jennifer, cô ta có vẻ thà nhìn thấy xác chết của tôi còn hơn là có kiểu trò chuyện này với người mà mình đã gây tổn thương. Sau nhiều lần do dự, Jennifer cuối cùng cũng trả lời.
"…Chúa sẽ gắn lại ngón tay cho anh."
Tôi đã cố gắng ép cô ta xin lỗi nhưng cô ta thà chết chứ không muốn xin lỗi. Hoặc đó là một lời xin lỗi gián tiếp đặc trưng của những người theo đạo, kiểu như Chúa sẽ lo liệu mọi việc thay vì tôi. Nếu Chúa có suy nghĩ thì chắc đã không cắt đứt ngón tay của nha sĩ như thế này. Đầu tôi chế giễu một cách hoài nghi.
Đột nhiên tôi nhớ đến Carter, người đã cướp túi mà không xin lỗi, và Benjamin, người đã ném con mèo mà không cảm thấy tội lỗi. Đồng thời, tất cả những người đã không đối xử với người khác như con người ở căn cứ dưới biển đều lướt qua đầu tôi. Tôi cũng nhớ đến cái chân của Kim Jaehee mà tôi đã đâm.
Đôi lúc tôi tự hỏi liệu mọi nỗ lực của mình có thực sự vô nghĩa không. Thế giới tràn ngập ác ý và mọi người đều muốn xâu xé lẫn nhau, có lẽ lòng tốt hay thiện ý cũng chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất.
"Ngay khi ngón tay tôi bị cắt, tôi đã rất buồn và tức giận đến nỗi muốn làm y hệt như vậy với tay cô, Jennifer. À. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là nếu tôi không kiếm được tiền thì gia đình tôi sẽ chết đói sao? Ngón tay tôi bị hỏng rồi mà ngón tay người kia vẫn lành lặn? Tôi cũng nghĩ như vậy."
Bầu không khí ngượng ngùng lập tức trở nên kỳ lạ. Hailey và Jennifer đều có vẻ mặt như thể chưa từng nghĩ đến việc người sống sót sau chấn thương sẽ có ý định trả thù họ.
"Nhưng tôi sẽ không làm như vậy."
"…"
"Jennifer, nếu tôi cắt ngón tay cô để trả thù, thì tôi nghĩ thời gian cô phải điều trị sau đó và thời gian tôi phải phẫu thuật ngón tay sẽ tăng gấp đôi. Và làm như vậy cũng không khiến những ngón tay bị cắt của tôi gắn lại, cũng không khiến sức khỏe tinh thần tồi tệ của tôi tốt hơn."
Tôi nhớ đến Jennifer, người đã nhận ra tôi sợ hãi ngay trước khi tôi chạy đến phòng triển lãm. Jennifer, người đang quằn quại trên sàn nhà trong tư thế bị trói, di chuyển đầu và tình cờ chạm mắt với tôi vào khoảnh khắc đó. Cô ta có thể đã báo cho bọn khủng bố biết tôi đang ở đó, nhưng Jennifer đã không làm vậy. Chúng tôi hoàn toàn xa lạ.
"Tôi nghĩ cô đã đưa ra lựa chọn này vì cô sợ hãi. Có lẽ nếu chúng ta gặp nhau ở một nơi khác với một lý do khác, chúng ta đã có thể hoà hợp hơn."
Nghĩ đến việc mình tự ôm lấy một ảo ảnh mà đối phương thậm chí còn không nhớ, tôi thấy hơi buồn nhưng không thể làm gì khác.
"Nếu cô cảm thấy có lỗi với tôi một chút thôi, thì hãy giúp chúng tôi chiến đấu với bọn khủng bố và thoát khỏi đây. Hãy hợp tác để tôi có thể đến bệnh viện phẫu thuật nhanh nhất có thể."
Tôi phải tự mình nỗ lực trước. Để một thế giới không chỉ tràn ngập ác ý. Khoảnh khắc đó, một sự im lặng khó xử bao trùm. Mọi người đều nhìn tôi rồi nhìn Jennifer. Jennifer né tránh ánh mắt, thở dài vì khó chịu rồi nói.
"Tôi cũng nghĩ là hơi quá đáng."
Baek Aeyoung gật đầu khi nhìn Jennifer như vậy.
Thang máy dường như chậm lại đột ngột, tôi quay đầu lại và thấy thang máy trung tâm đã đến căn cứ dưới biển số 2 và đang từ từ dừng lại. Cửa thang máy không mở mà vẫn giữ nguyên trạng thái dừng. Có vẻ ai đó đã nhấn nút bên ngoài nên nó dừng lại nhưng cửa không mở. Không ai nói gì. Bên trong thang máy yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ.
Baek Aeyoung phá vỡ sự im lặng và hỏi Dana.
"Dana. Còn cô? Cô là nhân viên an ninh của căn cứ dưới biển mà. Cô sẽ làm gì?"
Có nhân viên an ninh ở căn cứ dưới biển sao? Tôi ngẩn người nhìn người làm một công việc mà tôi nghĩ là hoàn toàn không tồn tại ở đây. Dana nhìn tôi và Baek Aeyoung với ánh mắt nghi ngờ và nói.
"Tôi sẽ ở yên đây. Nếu muốn đánh nhau thì tự đánh đi. Là nhân viên an ninh thì sao chứ? Cô muốn tôi chiến đấu với bọn khủng bố à? Nếu tôi chết thì các người sẽ chịu trách nhiệm sao?"
Baek Aeyoung nhìn ba người rồi gật đầu.
"Được rồi. Tôi hiểu ý kiến của các người. Tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện đủ trong khoảng thời gian eo hẹp này. Tôi nghĩ bây giờ là lúc phải đòi lại giá trị."
Tôi nhìn Baek Aeyoung mà không hiểu ý cô ấy là gì, Baek Aeyoung đứng một mình dựa vào tường thang máy và nói.
"Tôi và anh Moohyun có thể lờ ba người và đi thang máy. Thật lòng mà nói, tôi đã đề nghị bỏ lại các người rồi. Tôi cho rằng việc đưa các người vào nơi chật hẹp này quá nguy hiểm. Nhưng anh Moohyun lại nói là hãy đưa đi. Thực ra có thể có một hoặc hai tên khủng bố đang ẩn náu, nhưng dù sao tôi và anh Moohyun vẫn chấp nhận các người. Nhưng chúng tôi nhận được gì?"
