Trong khi thang máy đang đi lên căn cứ dưới biển số 1, tiếng "tích tích tích tích" kỳ lạ liên tục phát ra từ cửa. Có lẽ có thứ gì đó đang liên tục va chạm vào vị trí mà Baek Aeyoung đã bắn. Có phải viên đạn đã chạm vào một bộ phận nào đó không?
Khi tôi hỏi kỹ sư thì chỉ nhận được câu trả lời là sẽ không sao. Phải, sẽ không sao đâu. Baek Aeyoung nhìn bàn tay trái đầy máu của tôi và bó áo phông quấn quanh nó, rồi nha sĩ trả lời là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, kỹ sư lại không tin lời của nha sĩ.
"Dù nghĩ thế nào tôi cũng không nên cho ba người đó lên thang máy. Lẽ ra tôi nên đuổi họ đi ngay từ đầu."
"Là tôi đã đề nghị đưa ba người đó lên thang máy."
"Tôi đã đồng ý. Tôi đã quá liều lĩnh khi dễ dàng đồng ý với một hành động nguy hiểm của một dân thường không biết gì cả. Vì là ba người phụ nữ nên tôi đã lơ là."
Dù nghĩ thế nào thì tôi mới là người liều lĩnh hơn. Vẻ mặt của Baek Aeyoung vừa buồn bã vừa tức giận. Dường như cô ấy đang trải qua cả hai cảm xúc đó cùng lúc, và có vẻ như cô ấy rất không hài lòng khi một chuyện như vậy lại xảy ra dù có một người chuyên nghiệp như cô ấy ở bên cạnh. Baek Aeyoung nhìn quanh thang máy trống rỗng rồi nói.
"Điều khiến tôi tức giận là nếu đội trưởng của tôi hay Seo Jihyuk ở đây thay tôi, thì có lẽ ngón tay của anh Moohyun đã không sao. Ai mà dám thử tấn công chứ? Hai người đó có thể thu phục tốt ba người đó mà không làm ai bị thương và đoàn kết họ lại."
Baek Aeyoung nói trong khi ôm chặt khẩu súng trường.
"Tôi tức giận vì tôi không giỏi làm những việc đó. Tôi đã hoàn toàn thất bại."
Có lẽ Baek Aeyoung rất khắt khe với bản thân mình.
"...Cái rìu đã bị vung loạn xạ trong bóng tối, nhưng Aeyoung đã xử lý rất tốt nên không ai trong số năm người chết cả. Và nếu chúng ta không cho họ lên, có lẽ đội Na từ khu Hyeonmu đã giết ba người đó rồi. Nếu nghĩ rằng họ đã đến căn cứ dưới biển số 2 an toàn thì đó không phải là thất bại."
Baek Aeyoung nhìn tôi với ánh mắt u sầu rồi im lặng. Tiếng "cạch cạch" nghe giống như cô ấy đang lăn hoặc nghiền kẹo bằng răng. Baek Aeyoung đang ngồi bệt xuống sàn, dường như càng tức giận. Có lẽ có nhiều chuyện cô ấy không thể nói hết khi tôi còn ở trước mặt, cô ấy đột nhiên đứng bật dậy và hét lớn.
"Ôi. Thật sự quá mất mặt! Đáng lẽ ra chúng nên dùng rìu tấn công tôi chứ! Những kẻ không có mắt này! Chúng thích bọn khủng bố hơn tôi? Đùa à? Chúng sẽ không biết tôi sẽ đối xử tốt với chúng đến mức nào nếu chúng theo tôi! Chúng nói với tôi cả một xô lời phàn nàn nhưng lại không dám hó hé một lời nào với bọn khủng bố khốn kiếp!"
"Bình tĩnh nào! Aeyoung!"
Tôi cố gắng hết sức tìm những lời an ủi cho Baek Aeyoung. Không biết có phải mất ngón tay mà mất luôn một phần não không, mà tôi không nghĩ ra được bất kỳ ý tưởng hay ho nào. Ngón tay đau nhức cứ thôi thúc tôi nghĩ đến những điều bi quan. Những suy nghĩ như "Giờ mày sống bằng gì đây?" và "Chẳng lẽ lại chết đói?" cứ đồng thời xuất hiện rồi biến mất, và sự bất an đang cố gắng lấp đầy khoảng trống đó. Tôi cố gắng duy trì sự tích cực trong thang máy và nói.
"Tôi có thể ra ngoài và phẫu thuật. Bây giờ phẫu thuật nối chi gần như là phép thuật nên sẽ ổn thôi! Nếu không thể nối được thì có cánh tay giả cơ khí cũng tốt lắm. Và vốn dĩ nha khoa không phải là nơi nha sĩ làm việc một mình. Sẽ có những người làm việc cùng tôi, và trong thời gian phục hồi chức năng thì tay phải sẽ bận rộn gấp đôi, gấp ba là được. Nghe nói robot AI cũng sẽ xuất hiện trong ngành của tôi, có lẽ robot sẽ giúp tôi. Dù tôi đã nói quá lên với Jennifer, nhưng đây không phải là vấn đề lớn đâu."
Tôi vừa thuyết phục Baek Aeyoung vừa cố gắng thuyết phục chính mình. Không sao đâu. Không phải vấn đề lớn đâu. Đã có nhiều chuyện đáng sợ và khó khăn hơn thế này nhiều mà. Tôi giơ bàn tay trái đang quấn băng lên nói nhưng rồi dừng lại vì cơn đau ập đến. Baek Aeyoung thở dài rồi nói với giọng rầu rĩ.
"...Vấn đề lớn nhất của đội ứng biến này là tôi bị người ta xem thường. Dù tôi cầm quả thông hay lựu đạn thì người ta cũng đối xử với tôi như nhau. Cho đến khi tôi ném ra. Để bù đắp những thiếu sót của mình, tôi đã vội vàng hóa trang anh Moohyun thành một tay súng điên rồ nhưng thất bại."
"Cái đó... Đó là một chiến dịch dễ thất bại. Là do kỹ năng diễn xuất của tôi tệ quá. Và không biết có an ủi được không, nhưng tôi không hề xem thường Aeyoung đâu."
"..."
Tôi nói thật lòng nhưng Baek Aeyoung dường như không tin lắm.
"Cô có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
"...Có."
"Trước khi nghe tên cô, tôi đã nghĩ cô là Shin Haeryang. À. Tôi đã nghĩ rằng cú đấm đó đủ mạnh để dễ dàng đưa những người đàn ông trưởng thành đến nha khoa. Và tôi cũng nghĩ rằng không thể có đến hai người dùng nắm đấm như vậy ở căn cứ dưới biển này."
Một nửa là sự thật, một nửa là lời nói dối. Nhưng vậy thì sao chứ? Đạo đức giả cũng tốt mà. Lời nói dối cũng có thể an ủi được. Baek Aeyoung, người nghe tôi nói, dụi nước mũi bằng mu bàn tay. Và có vẻ vui hơn một chút, khóe môi cô ấy hơi nhếch lên.
"Jennifer với tính cách đó có lẽ sẽ dám đối đầu với đội trưởng Shin. Và làm sao mà biết trước được chuyện này sẽ xảy ra? Cả Chúa cũng không biết được đâu."
Baek Aeyoung nhìn cửa thang máy rồi thở dài một hơi và nói.
"Cảm ơn anh vì những lời này. Tôi nghĩ may mắn là anh Moohyun bình tĩnh. Ngay cả khi một móng tay bị gãy, người ta cũng khóc lóc ầm ĩ và mất bình tĩnh. Và... mọi người có xu hướng chạy theo số đông, nên khi thấy ba người đó ra ngoài như vậy, họ cũng sẽ đi theo. Đó là một quyết định sai lầm nhưng cũng là bản năng sinh tồn... Tại sao anh không đi mà ở lại đây?"
Khi cuộc sống khó khăn hoặc bị dồn vào đường cùng, người ta thường tìm đến những kẻ yếu thế trong nhóm để trút giận. Nghe những cuộc nói chuyện của họ, có vẻ như họ đã chọn Baek Aeyoung làm mục tiêu. Trong mắt tôi, Baek Aeyoung là một người rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng trong mắt họ, cô ấy lại là một bao cát. Tôi không thể hiểu được. Vậy những người đó có phải là những kẻ độc ác và xấu xa vô cùng không?
Tôi không thật sự quen biết ai trong căn cứ dưới biển này. Mỗi ngày ký ức của mọi người đều biến mất, và những người tôi quen chỉ tồn tại trong quá khứ chứ không phải hiện thực. Hơn nữa, đa số những người tôi gặp chỉ trong vòng nửa ngày là cùng, làm sao có thể đánh giá toàn bộ con người họ được. Một người mà tôi thấy rất tốt có thể lại là một kẻ kinh khủng đối với người khác. Và một kẻ kinh khủng đối với tôi có thể lại là người tuyệt vời nhất đối với người khác.
Điều tôi có thể làm chỉ là đứng bên cạnh kẻ yếu mà tôi gặp hôm nay. Ngoài việc giúp họ nhanh chóng thoát khỏi địa ngục này, tôi còn có thể làm gì được nữa?
"Có lẽ nếu tôi là kỹ sư hoặc là người muốn di cư sang Canada thì Hailey có lẽ là đội trưởng giỏi nhất. Cũng sẽ có những người thích Jennifer hay Dana. Nhưng hôm nay, ít nhất phải có một người đứng về phía Aeyoung chứ."
Baek Aeyoung đang ôm khẩu súng trường không nói gì. Sau vài giây im lặng, Baek Aeyoung đột nhiên nói sẽ dạy tôi cách sử dụng súng trường. Rồi cô ấy bắt đầu dạy tôi cách ngắm bắn và khai hỏa ngay tại chỗ.
Baek Aeyoung chỉ vào một vị trí trên cửa thang máy rồi bảo tôi dùng một tay nhấc khẩu súng trường lên ngang ngực và nhắm mục tiêu. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng khẩu súng quá nặng, không thể dùng một tay được.
Dù cầm súng bằng hai tay cũng đã nặng rồi, nhưng khi cầm bằng một tay thì nó nặng gấp hai ba lần. Làm sao có thể nhấc súng lên bằng một tay được chứ? Tôi dồn hết sức vào cánh tay phải, cố gắng lắm mới nhấc lên được và nhắm mục tiêu, nhưng không chịu nổi sức nặng của súng, nòng súng vẽ một đường cong và chúc xuống.
Baek Aeyoung nhìn cảnh tôi loay hoay rồi gật đầu hai lần. Rồi cô ấy bắt đầu dạy tôi cách sử dụng súng trường cho người bị thương tay trái. Khi làm theo những gì cô ấy dạy, tôi dùng mu bàn tay trái làm giá đỡ cho khẩu súng trường.
Ban đầu, Baek Aeyoung định dạy tôi từ lý thuyết cơ bản. Nhưng khi tôi hỏi những câu như "Buồng đạn là gì?", "Khẩu súng này có chốt khóa nòng?", "Tôi... chỉ biết băng đạn và cò súng thôi.", Baek Aeyoung đã bỏ qua lý thuyết trong 20 giây và cố gắng nhồi nhét thực hành vào đầu tôi.
"Đừng bắn trúng đồng đội đang chiến đấu phía trước. Lỗi đó thường xuyên xảy ra. Cứ nghĩ là anh chỉ cần nhắm súng tránh tôi thôi."
"Vâng."
"Thấy cái gì di chuyển thì cứ bắn thẳng. Giết chết tất cả cũng được!"
"Cái đó... có vẻ không đúng lắm."
Khi thang máy sắp đến căn cứ dưới biển số 1, Baek Aeyoung, người đang dạy tôi, bất ngờ gầm lên như thể cơn giận dâng trào.
"Đồ vô ơn! Dám bỏ tôi mà đi trước sao?!"
Tôi giật mình vì giọng nói của Baek Aeyoung, suýt nữa làm rơi khẩu súng đang cầm. May mà khẩu súng được đeo qua vai bằng dây. Nếu không thì đã rơi xuống và làm gãy ngón chân rồi. Baek Aeyoung nhai kẹo rào rào và lẩm bẩm.
"Seo Jihyuk. Tên khốn này! Cứ chờ đấy."
Nghe câu đó, dù chỉ là một sự tò mò ở mức độ thấp, nhưng tôi không thể không hỏi.
"Còn đội trưởng Shin thì sao?"
Baek Aeyoung nghiến răng nghiến lợi nhai và nuốt viên kẹo, rồi thở hổn hển một lúc lâu mới trả lời.
"...Có lẽ có lý do chiến lược nào đó chăng."
"Jihyuk cũng có lý do nào đó chăng."
Tôi mở miệng định biện hộ cho Seo Jihyuk nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu nên đành bỏ cuộc. Có lẽ Seo Jihyuk sẽ tự biện hộ tốt hơn tôi. Thang máy đã dừng lại ở căn cứ dưới biển số 1 nhưng cửa không hề mở ra một chút nào. Độ dày của cánh cửa không phải chuyện đùa đâu.
"Cửa thang máy có mở được không?"
"Nó không mở nữa đâu."
Kỹ sư sửa chữa thang máy, người đã tự tin phá hỏng cả thang máy cho biết.
"Trước đây đã có lần bộ phận đóng mở bị hỏng nên cửa thang máy chỉ mở được khoảng một phần tư. Mọi người đều phải đi ngang như cua để ra ngoài. Những người to con thì không thể ra được và bị nhốt trong đó cả ngày. Tôi nhớ là mọi người đã trêu chọc họ bằng cách gọi bằng số tù nhân bất kỳ hoặc ném cho họ những thanh socola dở tệ làm lương thực, nên tôi đã phá hỏng nó y như vậy. Nhưng thang máy thì không khác gì mấy so với lúc tôi mới vào làm ở đây."
Thang máy đang dừng đã bắt đầu đi lên hướng về đảo Daehan. Từ lúc lên thang máy đến giờ, tôi đã giải thích về Anna Garcia và nói với Baek Aeyoung rằng phải cẩn thận với cô ta khoảng hai mươi lần rồi.
Ai đó cứ chọc vào sườn tôi là tôi lại theo phản xạ hét lên bảo cẩn thận Anna. Lúc đầu Baek Aeyoung còn nói đừng lo lắng hoặc là sẽ gặp một lần xem sao, nhưng giờ thì cô ấy không thèm gật đầu nữa.
.
.
.
lu: tình trạng ShinSeoBaek
Aeyoung với Shin: con gái ngoan của papa. Papa đi trước là có việc, lý do chiến lược
Aeyoung với Jihyuk: anh em trong nhà. Thằng này đi trc chắc chắn là trốn trc, phải chửi chít
Trước Jihyuk cũng bình phẩm kiểu nếu Shin định nấu canh tương đậu nành với xi măng thì Aeyoung cũng đi kiếm nguyên liệu =)))))))))
Cái bộ ba này cưng muốn xỉuuuuuu
