Chương 31: Long Phụng Chi Hội – Phần 3
Cổng Tĩnh Võ Viện, vốn chỉ mở cho số ít người được chọn, giờ đây đã rộng mở hoàn toàn.
Từ sáng sớm, những thương nhân kéo xe chất đầy hàng hóa đã bắt đầu bày biện quầy hàng tại những gian được phân sẵn. Đám võ sinh, những người đã quá mải mê tu luyện đến mức quên mất cách tận hưởng cuộc sống đang đổ ra ngoài như ong vỡ tổ, rồi tản đi khắp nơi.
Việc duy nhất còn lại là chờ bốc thăm vị trí thi đấu trong Lễ Hội Tiền Khai Mạc sẽ bắt đầu vào lúc chạng vạng tối.
“Thiếu gia Baek.”
Baek Woo Jin, người đã dành cả đêm để luyện tập và uống rư- tu luyện Tuý Tiên Công, lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu lại được đánh thức bởi giọng nói u uất của Jegal Yeon Ji vang lên dưới cửa sổ phòng.
“Ah…”
Mặt trời thậm chí còn chưa lên đến đỉnh đầu. Vẫn còn khá sớm.
Cậu chắc chỉ mới chợp mắt được một, hai tiếng.
Nhìn vào gương treo trên tường ký túc xá, cậu thấy đôi mắt mình đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
“Th-Thiếu gia Baek…!”
Nghe giọng nói như đang cố gắng lắm mới bật ra được ấy, Baek Woo Jin khẽ bật cười rồi mở cửa sổ nhìn xuống.
“Chào buổi sáng…”
Khi thấy gương mặt cô khẽ mỉm cười, một cảm giác muốn trêu chọc bỗng nổi lên trong lòng cậu.
“Chào gì nữa, cô đánh thức tôi dậy mà.”
“Ah… cái đó là…”
Bị ánh mắt sắc bén của cậu nhìn thẳng, cô nàng giật mình và bắt đầu lúng túng.
Trêu chọc cô ấy phải đúng lúc.
Nếu kéo dài quá, cổ sẽ lại khóc mất. Nên phải biết dừng lại trước khi vượt giới hạn.
“Đùa thôi.”
“Uwaa…”
Mặt Yeon Ji đỏ ửng, má phồng lên trông như một chú chim non đang giận dỗi.
“Chờ tôi một chút, tôi xuống ngay.”
“V-Vâng…”
Để lại sau lưng ánh mắt có phần hờn dỗi ấy, cậu nhanh chóng rửa mặt, chỉnh trang, và bước ra khỏi ký túc xá. Nhưng trước đó, cậu không quên súc miệng …bằng một ít rượu.
Vừa bước ra ngoài, cậu đã sững người trước khung cảnh đông đúc trước mắt.
“Đông đúc thật đấy!”
Cậu biết Lễ Hội Tiền Khai Mạc cũng rầm rộ chẳng kém gì Long Phụng Chi Hội, nhưng không ngờ lại đông đến mức này.
“Chắc nghẹt mất…”
Hàng người nối dài tới tận ngoài cổng, không có vẻ gì là giảm bớt.
Cậu tiến về phía Jegal Yeon Ji, người đang đứng dưới một gốc cây to, cố gắng tránh khỏi ánh mắt của đám đông.
“Sớm thế này, gọi tôi ra đây chi thế?”
“À.ừm… t-tôi muốn đi dạo cùng thiếu gia Baek…”
Baek Woo Jin bắt đầu thấy nàng như một sinh vật nguy hiểm.
Cứ thế này… mình sẽ thật sự nghiện mà bị cuốn vào mất!
Dù cậu đã cố tạo một bức tường đề phòng, cô nàng này lại cứ thản nhiên bước qua nó, khiến cậu tự hỏi liệu cô có ẩn giấu mặt nào khác không.
Nhưng… thì sao chứ!
Miễn là cô ấy ngon…không, đáng yêu thì thế nào cũng được.
Có lẽ vì ở cạnh nhau quá lâu, cậu dần nhận ra được cảm xúc của cô nàng chỉ qua biểu cảm, dù hơn nửa khuôn mặt đã bị tóc mái che phủ.
Cô ấy có vẻ cực kỳ háo hức với Long Phụng Võ Hội lần này.
“Vậy, cậu muốn đi đâu nào?”
“Đ-Đi đâu cũng được…”
Thấy nàng bảo sao cũng được, cậu bắt đầu dạo quanh vô định.
Có quá nhiều trò để ngắm, đến mức chỉ cần đi bộ cũng thấy thú vị.
Khi bụng đói, cả hai dừng lại ở một quầy hàng ven đường mua vài món ăn vặt. Cậu muốn vừa nhắm chúng vừa uống tí rượu, nhưng ánh mắt lo lắng của cô nàng khiến cậu chỉ nhấp được một ngụm.
… haizz...
Tầm trưa, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Baek Woo Jin.
“Woo Jin-ah!”
Là Shin Ye Hwa.
Ngay lập tức, cậu thấy đau đầu. Ngày vui cũng không yên với cô ấy sao?
“Đại ca đâu, sao không tìm huynh ấy mà tìm tôi thế?”
“Tôi mới là người muốn hỏi đấy. Sao cậu lại ở đây?”
Baek Woo Jin khẽ cau mày khi cô ta đáp câu hỏi bằng một câu hỏi khác.
“Cậu nói gì vậy?”
“Bạch gia chủ đang ở đây. Cậu không đi chào à?”
Ngày ấy đã tới.
Ngày cậu phải gặp lại gia đình của “Baek Woo Jin”.
Họ không phải những người cậu muốn gặp lại. Từ đầu, họ chẳng đối xử tốt gì với cậu, và cậu cũng chẳng thấy lý do gì để tự đi tìm họ.
Dù sao thì họ cũng chỉ cho mình chút đồng bạc lẻ...
Số tiền được chuyển cho cậu mỗi tháng chỉ đủ sống đạm bạc qua ngày.
Tình cảm gì dành cho một gia đình khiến mình nghèo đến mức ăn vặt cũng chẳng đủ tiền chứ?
“Nếu họ muốn gặp, thì họ sẽ gọi tôi đến.”
Cậu không có nghĩa vụ phải tự đi chào hỏi trước.
Cậu là kiểu người chỉ thấy thỏa mãn khi trả lại hết những gì mình từng chịu đựng.
“Ra là vậy…”
Khi cô còn đang đắn đo liệu có nên khuyên cậu chào hỏi người thân hay không, thì Baek Woo Jin đã quay bước đi, buộc cô phải vội vã đuổi theo.
Shin Ye Hwa, thấy ánh mắt hơi lạnh lẽo từ Jegal Yeon Ji ở bên kia, liền nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu thư Jegal à, sao cô lại nhìn tôi như thế chứ?”
“Kh-Không… không có gì…”
Jegal Yeon Ji không thể nói ra lý do, vì Baek Woo Jin đang đứng đó. Thế nên cô chỉ đành lặng lẽ né ánh nhìn đi.
Cuộc dạo chơi tiếp diễn. Họ tiếp tục tản bộ, Baek Woo Jin len lén nhấp một ngụm rượu, tận hưởng những niềm vui nho nhỏ.
Nhưng… niềm vui ấy nhanh chóng kết thúc.
Một giọng nói mà cậu không hề muốn nghe đã phá tan bầu không khí yên bình.
“Ô kìa, chẳng phải là Long Diện đây sao?”
Namgong Soo cùng đám tùy tùng xuất hiện.
Vừa nghe từ “Long Diện”, ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía Baek Woo Jin.
“Đẹp trai thật…”
“Không biết là người của gia tộc nào nhỉ?”
Thấy gương mặt mà mình không muốn gặp khiến tâm trạng của cậu tụt dốc thảm hại.
Baek Woo Jin vẫy tay chào một cách tươi rói về phía kẻ vừa đến.
“Xin chào, Gong Soo-ah!”
Gương mặt đang cười tươi kia lập tức nhăn nhó lại.
Vì họ Namgong là niềm kiêu hãnh, là sự tự tôn của hắn. Đụng vào nó chẳng khác nào động vào vảy ngược.
“Nếu không muốn chết thì cẩn thận cái miệng của ngươi!”
Dù giọng nói của đối phương đầy giận dữ, Baek Woo Jin vẫn không ngừng chế giễu.
“Ngươi đến đây để gây chuyện à, hay chỉ đơn giản là muốn nổi điên?”
Namgong Soo nghẹn họng.
Hắn vốn định đến để chọc tức Baek Woo Jin, cuối cùng lại là kẻ bị chọc cho phát cáu.
Biết rằng mình không thể thắng bằng lời nói, Namgong Soo nghiến răng, giọng đầy tức giận.
“Cầu nguyện đi, để đừng rơi vào cùng một bảng đấu với ta!”
Hắn ghé sát mặt vào, ánh mắt đầy dữ tợn.
“Nếu ngươi dám bước lên võ đài với ta, thì đừng mong lành lặng mà bước xuống!”
Đó là một lời tuyên chiến.
Nói xong, hắn quay người bỏ đi. Baek Woo Jin chỉ lắc đầu, cười khinh bỉ.
“Nhớ đấy, Gong Soo-ah! Gặp nhau trên võ đài nhé!”
Tao tuyệt đối sẽ không để mày yên đâu!
Namgong Soo liếc lạnh một cái rồi rời đi.
Bầu không khí nặng nề dần được xua tan.
Shin Ye Hwa, người đã đứng xem màn đối đầu ấy với vẻ mặt hoang mang, lên tiếng lo lắng:
“Có ổn không khi khiêu khích Namgong Soo như thế?”
Cô biết rõ rằng Baek Woo Jin đã thay đổi. Sau khi chứng kiến cậu càn quét Bạch Xà trại một cách điềm tĩnh và dứt khoát và sau khi tìm thấy két sắt dưới giường tên thủ lĩnh, Ye Hwa đã thật sự sốc.
Không sai, Woo Jin giờ đã trở nên cực kì mạnh.
Mạnh đến mức cô chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ của cậu trước kia. Nhưng đối thủ lần này là Namgong Soo.
Hắn là người thừa kế của Nam Cung, một trong Ngũ Đại Thế Gia. Nhưng sức mạnh và vị thế của hắn không chỉ đến từ huyết thống.
Là con trai trưởng của gia chủ không có nghĩa là hắn sẽ có tất cả. Nhưng hắn đã chứng minh vị thế của mình bằng những thành tích. Và điều đó đủ để đảm bảo cho vị trí gia chủ tương lai cho hắn.
Dù lý do là gì, rõ ràng Namgong Soo rất ghét Baek Woo Jin. Và Ye Hwa vô cùng lo sợ hắn sẽ nhân cơ hội này mà thật sự ra tay.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, Baek Woo Jin nhăn mặt, rồi nhẹ nhàng búng tay vào chóp mũi cô.
“Á!”
“Đừng lo mấy chuyện linh tinh nữa.”
“Đau đấy!”
“Đi ăn xiên gà nướng không?”
“Ơ, mình cũng muốn ăn!”
“...Tớ cũng vậy…”
Cổ đúng là yếu lòng mỗi khi nhắc đến đồ ăn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, đèn lồng được treo khắp dãy quầy hàng trên phố.
Lễ Hội Tiền Khai Mạc sắp bắt đầu. Từng đám người tản mác khắp học viện giờ tụ tập lại quanh Đại Võ Đài.
Khi bầu trời ngả đỏ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên võ đài trung tâm.
Đó là Eon Jin Seop, Phó Viện Trưởng của Học viện Jeongmu.
“Thay mặt Viện Trưởng đang vắng mặt, ta, Eon Jin Seop, xin kính chào các vị.”
Khi ông ta chắp tay hành lễ, toàn thể khán giả cũng cúi người đáp lễ.
Giọng nói ông vang dội khắp nơi nhờ nội lực thâm hậu, vang vọng đến tận góc xa nhất của quảng trường.
Baek Woo Jin nhìn ông ta với vẻ điềm tĩnh nhưng chẳng có chút thiện cảm.
Một kẻ giả tạo.
Bên ngoài thì lịch thiệp, bên trong thì lạnh lùng tàn nhẫn.
Cậu không bao giờ quên được ánh mắt mà người này đã dành cho mình trong lần đầu gặp mặt.
Đó không phải là ánh nhìn của người với người, mà như thể đang nhìn một hòn sỏi vương vãi bên đường. Một ánh mắt khiến cả Baek Woo Jin, người từng đối diện với vô vàn ánh mắt hiểm độc, cũng phải bất ngờ.
Cậu hiểu rõ kiểu người đó – những kẻ có quyền lực luôn xem thường kẻ không vừa ý mình, chỉ coi trọng những gì phù hợp với tiêu chuẩn của họ.
“Giờ, như mong chờ của tất cả, ta sẽ công bố danh sách thi đấu của Long Phụng Võ Hội.”
Ngay khi dứt lời, một tấm biểu lớn được thả xuống sau lưng ông.
Tấm vải bay phần phật, lấp đầy bằng tên của vô số võ sinh.
Bảng 1, Bảng 2, Bảng 3, Bảng 4.
Tổng cộng có 200 người tham gia, trong đó 192 người được phân vào bốn bảng, mỗi bảng 48 người. Tám người còn lại không thể thi đấu do bị thương hoặc lý do khác.
“Chúng tôi đã dựng bốn võ đài phụ xung quanh Đại Võ Đài ở bốn phía đông, tây, nam, và bắc.”
48 võ sinh mỗi bảng sẽ thi đấu ở đó. Bất kỳ ai trong cùng bảng đều có thể là đối thủ. Người đầu tiên thắng ba trận sẽ lọt vào vòng trong. Mỗi bảng sẽ chọn ra 16 người vào vòng sau.
“Tất cả võ sinh nên nhớ rằng: Quan trọng không phải là kết quả, mà là quá trình các em luyện võ và những giác ngộ từ quá trình đó. Và vì vậy—”
“—Đừng để lòng tham nhất thời khiến bạn hối hận cả đời.”
“WAAAAAH!!”
Dứt lời, Eon Jin Seop rời khỏi võ đài giữa tiếng reo hò vang dội.
Long Phụng Võ Hội – chính thức bắt đầu.