Trở thành kẻ bợm rượu trong tiểu thuyểt võ hiệp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web novel - Chương 32

Chương 32: Long Phụng Chi Hội – Phần 4

 

 

 

Ngày thứ hai của Hội Võ Long Phụng bắt đầu với bầu không khí rực rỡ và hoàn toàn khác biệt so với hôm trước.

Niềm vui và háo hức, căng thẳng và lo lắng đan xen lẫn nhau

Những người đến chỉ để thưởng thức giải đấu thì vẫn vui cười, trò chuyện như ngày đầu, nhưng đối với các võ sinh trực tiếp tham gia, sự mong đợi và hồi hộp bao trùm lấy họ. Còn các gia đình từ xa đến theo dõi thì tràn ngập nỗi lo âu lẫn hy vọng.

Rất nhiều đồng môn võ lâm, thân quyến, lãnh đạo Võ Lâm Minh và các nhân vật chủ chốt trong giang hồ đều có mặt. Muốn lọt vào mắt xanh của họ, trước hết phải vượt qua vòng loại khốc liệt và tiến đến vòng trong.

Mình không được phép mắc sai lầm!

Tương lai của gia tộc đang đặt trên vai mình!.

Không thể làm mất mặt tông môn được!

Mỗi người mang một lý tưởng khác nhau, nhưng tất cả đều bước lên võ đài với chung một quyết tâm. Kiếm của người này vượt qua ngọn thương của người kia, rồi một quyền pháp khác áp đảo thanh kiếm từng đánh bại cây thương… cứ như vậy…

“Bảng ba, Namgong Soo đã vào vòng trong!”

“Bảng một, Myeong Jin đã vào vòng trong!”

“Bảng bốn, Han Baek đã vào vòng trong!”

Khi các tân sinh viên hàng đầu – những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch – lần lượt giành vé vào vòng trong, các trận chiến giữa những võ sinh tầm trung bắt đầu trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.

“Hiya!”

“Haap!”

Khi các trận đấu liên tục diễn ra và danh sách người đi tiếp dần được xác định…

Baek Woo Jin cuối cùng cũng xuất hiện trước võ đài của bảng ba, với vẻ mặt ung dung không chút lo lắng.

Trên võ đài lúc này, Hwangbo Jun Geol, con trai thứ hai của gia tộc Hwangbo, vừa ném đối thủ thứ hai của mình ra khỏi sàn đấu và giành được chiến thắng thứ hai.

“Hahaha! Đối thủ tiếp theo của ta là ai nào?”

Hắn cao hơn hẳn so với phần lớn các võ sinh. Với khí thế ngạo nghễ như vậy, không ai dám bước lên, ai cũng lảng tránh ánh nhìn của hắn.

Cách đây vài thập kỷ, gia tộc Hwangbo từng là một trong Ngũ Đại Thế Gia của võ lâm. Dù danh tiếng có suy giảm đôi chút, thực lực tiềm ẩn thì chưa từng lung lay.

Môn võ trấn phái của họ, Lôi Vương Quyền, khi tu luyện đến cảnh giới cao, mỗi cú đấm phát ra âm thanh như sấm nổ. Chính điều đó khiến gia tộc này vẫn được giới võ lâm kính nể.

Nếu không có ai bước lên trong một khoảng thời gian nhất định, võ sinh trên võ đài sẽ được chọn đối thủ của mình.

“Lũ nhát gan, hừ!”

Những ứng viên hàng đầu đã lọt vào vòng trong, người còn lại đa phần có trình độ ngang nhau.

Hwangbo Jun Geol tin chắc rằng chẳng ai dám lên đấu với hắn, nên bắt đầu đảo mắt tìm đối thủ thích hợp thì…

“Ư, a ta ta ta…”

Giữa lúc ai cũng nín thở và né ánh mắt hắn, Baek Woo Jin vừa rên rỉ vừa lảo đảo bước lên võ đài.

Ngay lập tức, khán giả, đặc biệt là các cô gái, hét lên đầy phấn khích.

“Anh chàng kia là ai thế?”

“Đẹp trai quá đi! Nhìn sang bên này với!”

“Cố lên, công tử ơi!”

Khi các cô gái hò reo cổ vũ Baek Woo Jin, đám nam sinh cảm thấy ngứa mắt nên bắt đầu cổ vũ ngược lại cho Hwangbo Jun Geol.

“Đập cho hắn một trận đi!”

“Đừng thua tên đẹp mã đó!”

Trong lúc khán giả chia làm hai phe đấu khẩu dữ dội, Hwangbo Jun Geol thì không thể tin vào mắt mình.

“Ngươi là… Baek Woo Jin?”

Hắn vốn coi thường kẻ yếu, nên càng dễ áp đảo họ. Và tuy không quan tâm đến đa số kẻ dưới cơ, nhưng hắn nhớ rất rõ cái tên này.

Long Diện. Một tên ngốc nổi tiếng vì khuôn mặt đẹp trai quá mức nhưng lại có kỹ năng kém đến thảm hại – trò cười của thiên hạ.

Dạo gần đây có vài lời đồn cải thiện danh tiếng hắn một chút, nhưng với Hwangbo Jun Geol, Baek Woo Jin vẫn chỉ là một con sâu vô dụng không đáng bận tâm.

“Ờ, là ta đây.”

“…”

Với một câu trả lời dửng dưng và ánh mắt lơ đãng, Baek Woo Jin trông hoàn toàn không giống một người chuẩn bị lên đấu võ. Điều đó khiến Hwangbo Jun Geol nghẹn lời.

“Ngươi thật sự bước lên đây để đấu với ta à?”

Hwangbo Jun Geol, sau khi lấy lại bình tĩnh, hỏi với vẻ nghi ngờ, và Baek Woo Jin gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên.

“Chứ không thì ta lên đây làm gì?”

Lên biểu diễn ảo thuật à?

Giọng nói giễu cợt khiến mặt Hwangbo Jun Geol hơi đỏ lên.

“Cẩn thận cái miệng của ngươi!”

Hắn tỏa ra sát khí nhằm áp chế đối thủ, nhưng Baek Woo Jin vẫn bình thản.

“Với ngươi…thì không cần cẩn thận cũng được!”

Hwangbo hiểu được ý ngầm trong câu nói ấy – “Ta sẽ khiến ngươi thua thật nhục nhã!!” Hắn siết chặt nắm đấm như thể sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

“Ngươi đã nói thế, thì số phận ngươi coi đã định.”

Dù vốn không thích đùa dai với kẻ yếu, nhưng lần này hắn quyết tâm cho đối thủ nếm mùi thất bại ê chề, khắc cốt ghi tâm.

Trọng tài chịu trách nhiệm bảng đấu bước lên võ đài và gọi hai người vào giữa.

“Nếu bất tỉnh hoặc đầu hang sẽ bị xử thua. Rời khỏi sàn đấu cũng tính là thua. Nếu sử dụng chiêu thức gây sát thương chí mạng sẽ bị loại ngay, xin hãy chú ý.”

Truyền đạt xong quy định, trọng tài lùi về góc võ đài.

“Trận đấu giữa Hwangbo Jun Geol và Baek Woo Jin – bắt đầu!”

Hwangbo Jun Geol vào thế thủ, tay phải đưa ra phía trước. Trong khi đó, Baek Woo Jin chỉ đứng nhìn trống rỗng, thậm chí không rút kiếm.

Vận nội lực vào tay, Hwangbo Jun Geol lao tới với toàn bộ sức mạnh.

“Ngươi đừng hòng thoát!”

Hắn định sẽ đánh hắn cho nhừ đòn rồi ném thẳng Baek Woo Jin khỏi võ đài. Để làm vậy, hắn còn kiểm soát lực để đối thủ không ngất ngay từ đòn đầu.

“Chah!”

Nhưng điều không tưởng đã xảy ra.

Baek Woo Jin, người vừa ở ngay trước mắt hắn, bỗng biến mất. Ngay sau đó, cậu xuất hiện sát ngay bên cạnh Hwangbo, nắm lấy cánh tay đang vung ra và cổ áo hắn.

“C-Cái gì…!”

Tất cả diễn ra trong chớp mắt.

Tận dụng chính lực đạo từ cú đấm của Hwangbo Jun Geol, Baek Woo Jin dễ dàng ném hắn khỏi võ đài.

“Uwaa!?”

Cơ thể to lớn của Hwangbo Jun Geol bay vèo qua không trung, kêu lên một tiếng thảm hại mất hết phong thái.

Baek Woo Jin khẽ vẫy tay về phía khán giả theo hướng mà Hwangbo vừa… bay đi.

"Cẩn thận! Hắn rơi xuống kìa!"

"Aaaaah!"

Khi bóng của Hwangbo Jun Geol phủ xuống đám đông, những khán giả gần đó hoảng loạn tản ra.

Rầm!

Cùng lúc đó, cơ thể hắn, sau khi lơ lửng một chút trong không trung, rơi mạnh xuống đất, vang lên một tiếng động khá lớn.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm khu vực xung quanh võ đài.

Hỗn loạn, kỳ dị — còn từ nào có thể miêu tả được tình huống lúc này?

Dù Hwangbo Jun Geol không bị thương nghiêm trọng nhờ thân thể rắn chắc, nhưng bên trong tâm trí hắn thì hoàn toàn khác.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?

Bóng dáng của Baek Woo Jin biến mất chỉ trong chớp mắt, và rồi... hắn thấy mình đang bay. Sau đó là cú tiếp đất ê chề này.

Rơi khỏi võ đài đồng nghĩa với thất bại.

Mình thua rồi sao?

Và thua dễ dàng đến vậy, trước tên Long Diện mà ai cũng chế nhạo sao?

Không thể nào… đây chắc là mơ. Phải rồi, là mơ.

Trong khi Hwangbo Jun Geol còn đang cố phủ nhận hiện thực, Baek Woo Jin vẫy tay về phía trọng tài — người vẫn chưa tuyên bố kết quả, dù trận đấu đã rõ ràng.

Lúc đó trọng tài mới sực tỉnh, với vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng hét lên:

"Ba-Baek Woo Jin thắng!"

Ngay lập tức, tiếng reo hò bùng nổ từ khán giả phía dưới.

"Kyaaaa!"

"Anh ấy ngầu quá!!"

Đối mặt với điều đó, Hwangbo Jun Geol không còn cách nào khác ngoài thừa nhận thất bại.

Baek Woo Jin ngồi xổm ở mép võ đài, cúi đầu nhìn Hwangbo Jun Geol và nói:

"Này, nếu ngươi chủ quan, kết cục sẽ nhục nhã như thế đấy. Từ giờ nhớ mà cảnh giác hơn đi!"

Dù những lời đó như xát muối vào lòng, Hwangbo Jun Geol cũng không thể nổi điên như trước được nữa.

Phải rồi, mình đã chủ quan.

Dù biết rõ rằng sự tự mãn là liều thuốc độc với võ nhân, hắn vẫn đã đánh giá thấp đối thủ.

Chịu đựng ánh nhìn từ đám đông, Hwangbo Jun Geol đứng dậy và nhìn thẳng vào Baek Woo Jin.

Ánh mắt hắn giờ đã tràn đầy chiến ý.

Hắn vẫn còn cơ hội. Chỉ cần thắng thêm một trận nữa mà không thua trận nào, hắn vẫn có khả năng vào được vòng chung kết.

"Lần sau, ta sẽ không thua!"

Sự kiêu ngạo và tự mãn trong mắt hắn đã biến mất, thay vào đó là ánh nhìn tôn trọng…

***

Đó là tình cờ.

Cô tình cờ thấy Baek Woo Jin đang đứng trên võ đài.

Còn việc dõi theo cậu… là sự lựa chọn của chính cô. Cô quyết định quan sát người con trai vừa thách đấu với Hwangbo Jun Geol, một trong những võ sinh mạnh nhất.

Trận đấu đã kết thúc theo cách không ai ngờ tới.

"Ba-Baek Woo Jin thắng!"

Đứng trên mép võ đài, Baek Woo Jin nhẹ nhàng trao lời khuyên cho Hwangbo Jun Geol. Người từng tự phụ ngạo mạn ấy dường như đã lắng nghe, và hứa sẽ không để thua một lần nữa.

Không thể nào...

Thật khó tin.

Chỉ một biến cố, một thử thách, lại có thể khiến một con người thay đổi đến vậy.

Baek Woo Jin đứng đó, vững vàng, rồi bắt đầu vẫy tay rạng rỡ về phía khán giả đang hô vang tên cậu.

…nụ cười ấy.

Nụ cười mà trước giờ luôn dành riêng cho cô, giờ đây lại dành cho mọi người, trừ cô.

Sự thật ấy khiến trái tim cô như rơi xuống vực thẳm.

Khó chịu.

Thật khó chịu.

Nó khiến tôi cảm thấy như phát điên…

Đôi mắt cô, khi nhìn về phía Baek Woo Jin, người cuối cùng đã bắt đầu tỏa sáng bằng chính sức mình, dần dần trở nên mờ đục.