Trở thành kẻ bợm rượu trong tiểu thuyểt võ hiệp

Truyện tương tự

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

1 2

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

(Đang ra)

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

新人

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

4 1

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

17 275

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

29 521

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

89 2074

Web novel - Chương 30

Chương 30: Long Phụng Chi Hội – Phần 2

 

 

 

Baek Woo Jin âm thầm than thở trong lòng rằng thời gian trôi nhanh một cách bất ngờ.

Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trước và gom đủ điểm cống hiến, nghỉ ngơi được vài hôm chưa kịp thư giãn gì, vậy mà thoắt cái chỉ còn một ngày nữa là đến Long Phụng Chi Hội.

Chính xác hơn, là lễ khai mạc.

Long Phụng Chi Hội thực chất là một lễ hội. Một dịp ăn mừng nơi vô số cao thủ võ lâm tụ hội để chứng kiến sự ra đời của những nhân tài trong thế hệ mới, những người sẽ định hình thế giới võ lâm sau này.

Lễ khai mạc là màn dạo đầu đầy hào hứng. Không có gì nhiều, chỉ là thời gian để trò chuyện, vui đùa, tuyên bố sự kiện bắt đầu, và công bố lịch thi đấu.

“Giờ mới tính là bắt đầu thật này…”

Đây là phần trong tiểu thuyết mà nhân vật chính lần đầu tiên bộc lộ sức mạnh thật sự.

Với võ công học được từ Kiếm Tiên, nhân vật chính sẽ lần lượt đánh bại những ứng cử viên nặng ký nhất của Long Phụng Chi Hội, rồi cuối cùng đoạt lấy danh hiệu Thần Long.

Thật ra, tới đây vẫn chưa có vấn đề gì.

Dù gì cũng là mô-típ kinh điển: nhân vật chính đột nhiên được buff bẩn khiến thiên hạ há hốc mồm.

“Vấn đề thực sự là những gì xảy ra sau đó…”

Nguyên nhân cho đống vấn đề đó lại nằm ở sự vô trách nhiệm do một kẻ rác rưỡi tự xưng là nhà văn nào đó, hoàn toàn không có chút tài năng nào, đã vô tình tạo ra.

“Từ đoạn này trở đi, những yếu tố như chấp niệm, ám ảnh, tuyệt vọng và hối hận bắt đầu được thêm vào.”

Những người bị cuốn vào, đương nhiên là Shin Ye Hwa, Yoo Ha Yeon, và một nữ chính khác mà nhân vật chính sẽ gặp sau này.

Mỗi lần Baek Woo Jin nghĩ tới Shin Ye Hwa, lòng anh lại nghẹn lại, tựa như có thứ gì đó đè nặng, khiến anh gần như phát điên.

“Trước khi Long Phụng Chi Hội bắt đầu, mình đã từng muốn tác hợp cô ấy với huynh trưởng.”

Anh từng ôm hy vọng, rằng nếu có thể khiến Shin Ye Hwa cùng Baek Moo Hyeok thành đôi từ trước khi các chi tiết chấp niệm, hối tiếc được thêm vào, thì có lẻ cô ấy có thể thoát ly khỏi mạch truyện oan nghiệt ấy. Nhưng kết quả, lần nào cũng thất bại.

Mà nói cho đúng, cũng bởi vì thái độ của Shin Ye Hwa, lúc noà cũng luôn lo lắng và bám lấy nhân vật chính.

“Nó... đã bắt đầu rồi sao?”

Mỗi khi anh lạnh nhạt, cô nàng sẽ hờn dỗi và bỏ đi, nhưng hôm sau lại quay trở lại, vẻ mặt phụng phịu như đang oán trách: “Tôi đang giận đấy!”

Mà chỉ cần đưa cho vài món điểm tâm, cổ liền tươi cười trở lại, ríu rít trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phải chăng, đó chính là điềm báo đầu tiên!?

“Thật phiền toái!”

Baek Woo Jin ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt chất chứa biết bao u sầu khó nói.

Bỗng nhiên, một cảm giác trống rỗng len lỏi vào tâm can.

“Rốt cuộc, thứ mình đang làm là gì…”

Điều gì là động lực khiến con người không ngừng tiến về phía trước?

Nếu có người hỏi, họ sẽ đáp rằng là tiền tài, là tình yêu, là danh vọng, là quyền lực, là sức mạnh—hàng trăm, hàng nghìn lý do có thể kể ra.

Nhưng cuối cùng, tất cả đều quy về một điểm.

Một mục tiêu rõ ràng.

“Baek Woo Jin” đang chiếm lấy thân xác của Baek Woo Jin đã chết—chẳng có mục tiêu nào cả.

“Việc quay về trái đất… giờ nghe chẳng hấp dẫn gì nữa rồi!”

Lúc mới rơi vào thế giới giả tưởng, cậu từng mơ tưởng cảnh chặt đầu Ma Vương, ném nó vào mặt tên tác giả rác rưởi đó, rồi quay về Trái Đất càng sớm càng tốt.

Nhưng đến khi thật sự trở về, niềm vui chỉ thoáng qua.

Bất kể làm gì cũng thấy chán. Bất kể thử điều gì cũng không còn cảm giác hứng thú. Ý chí thép rèn luyện từ thế giới giả tưởng từng là động lực mạnh mẽ, nhưng về sau lại chính là lý do khiến cậu chẳng còn muốn làm gì nữa.

Mọi trải nghiệm ở Trái Đất đều nhạt nhẽo so với những chuyến phiêu lưu đầy mới mẻ kia.

“Chắc mình bị tâm thần rồi.”

Giống như một người lính PTSD sau khi trở về từ chiến trường, không thể thích nghi lại với cuộc sống thường nhật.

Giết người, dù là kẻ thù, nó cũng sẽ bào mòn tâm trí con người.

Bị bào mòn, bào mòn, rồi lại bào mòn…

Tâm hồn cậu như lá phổi của một kẻ nghiện thuốc lâu năm. Nhìn ngoài thì vẫn ổn, nhưng bên trong nó đã mục rữa từ lâu.

Cậu đã xuống tay, và cũng như chứng kiến vô số cái chết.

Có lẽ lý do vị thần hay đúng hơn là tên tác giả chết tiệt đó, cứ liên tục ném cậu vào những thế giới khắc nghiệt, là vì cậu không thể thích nghi với cuộc sống yên bình của trái đất hiện đại.

“Điên thật rồi!”

Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?

“Đang cố biện minh cho tên bắt cóc đó à? Đây vượt cả hội chứng Stockholm rồi đấy.”

Chỉ là mấy suy nghĩ mông lung lúc giữa đêm, dưới bầu trời tĩnh lặng và hơi men đầy xúc cảm thôi...

“Mục tiêu, hử…”

Thứ mà Baek Woo Jin cần nhất bây giờ là một mục tiêu.

Cậu vẫn giữ mục tiêu phá tan cái tiểu thuyết gắn đầy tag thể loại nhưng hoàn toàn sáo rỗng này, nhưng điều đó sẽ tự xảy ra khi cậu tiếp tục sống trong thế giới này. Cậu cần một thứ có thể toàn tâm toàn ý mà theo đuổi.

“Điểm kết thúc của thế giới này vẫn là…”

Cách duy nhất để được tự do khỏi thế giới này là đi đến hồi cuối cùng của tiểu thuyết. Nói cách khác, là chứng kiến cái kết.

Với thế giới giả tưởng, điểm kết thúc rất rõ ràng.

Ma Vương.

Kẻ mang hảo mộng về ngày tận thế cho nhân loại.

Ở đây cũng có một thứ tương tự.

Một giáo phái sử dụng ma khí để khiến con người phát điên, là tập hợp những kẻ cuồng tín.

Ma Giáo.

Và giáo chủ của nơi đó là: Thiên Ma.

Có thể xem hắn là bản sao của Ma Vương trong thế giới này.

“Còn cả một chặng đường dài…”

Từ trước đến nay, cậu mới chỉ giết được đúng một tên ma nhân.

“Trước tiên cứ lấy cho được viên linh đan cái đã… rồi tính sau.”

Với mục tiêu xa vời như vậy, chỉ tập trung chăm chăm vào nó chỉ làm ta sớm kiệt sức mà thôi. Thay vào đó rõ ràng mình nên tập trung vào những thứ thực tế hơn.

Ở lần xuyên không đầu tiên, cậu đã nhiều lần gục ngã vì kiệt sức. Cũng chỉ vì ám ảnh phải chặt đầu tên Quỷ Vương thật nhanh chóng. Cậu đã hành động một cách liều lĩnh mà không có tí kế hoạch nào.

Thứ cậu cần nhất bây giờ, chính là linh đan.

Những thứ cậu đã học được từ thế giới giả tưởng đều là loại tiêu hao nội lực một cách kinh khủng.

Muốn dùng dù chỉ một chiêu, cũng cần đạt đến trình độ nội công của một cao thủ luyện mấy chục năm.

“Mình ghét luyện công.”

Chuẩn bị để chặt đầu Ma Vương còn mệt hơn cả việc chặt đầu hắn. Cậu đã thề sẽ không bao giờ ép bản thân tập luyện quá sức thêm lần nào nữa.

Với Baek Woo Jin, thế giới võ hiệp này là nơi mà sức mạnh định đoạt tất cả. Nếu không có thực lực, thì chẳng thể làm gì cả, lời cậu nói cũng chẳng ai thèm nghe.

Dù chẳng ưa nổi cái thế giới này, nhưng Baek Woo Jin cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vì thế giới nào cũng vậy. Tất cả đều vận hành theo quy tắc của kẻ mạnh, chỉ là hình thức quyền lực khác nhau mà thôi.

Baek Woo Jin đặt bầu rượu đã cầm suốt cả ngày xuống đất.

Và rồi—

Cậu nắm lấy thanh kiếm của mình.

***

Ở Trung Nguyên, hay đúng hơn là thế giới võ hiệp này, có nhiều môn phái hơn những gì người ta tưởng.

Thanh Thiên Tông là một trong số đó.

Ẩn mình nơi núi sâu rừng thẳm, họ tồn tại vì một mục đích duy nhất:

Tiên đoán sự xuất hiện của anh hùng và ghi lại toàn bộ hành trình của người ấy.

Thanh Thiên Tông từng có đến hàng trăm đệ tử, nhưng giờ đây chỉ còn là cái tên. Hiện tại tông môn chỉ còn đúng một hậu nhân.

Lý do là bởi trong suốt hàng trăm năm qua, không một anh hùng nào ra đời cả.

Bọn họ chỉ thực sự tồn tại khi có một anh hùng xuất hiện và tô điểm cuộc sống người đó bằng ánh hào quang rực rỡ.

Những đệ tử trẻ không muốn phí hoài tuổi xuân trong chốn núi rừng cô quạnh. Thế là từng người rời đi, để rồi chỉ còn một người duy nhất như hiện tại.

Nữ tư tế, lại có một đêm nữa ngồi ngắm những ngôi sao nhợt nhạt trên bầu trời đêm.

“Liệu… anh hùng có thật sự tồn tại…?”

Hai năm trước, vị môn chủ đời thứ 38 của Thanh Thiên Tông, một người tựa như người mẹ đối với cô, đã qua đời.

Giờ đây, với tư cách là môn chủ đời thứ 39, cô vẫn kiên trì thực hiện giáo lý của Thanh Thiên Tông, nhưng trong lòng đầy rẫy nghi ngờ.

Ngôi sao anh hùng đã không còn rực sáng suốt bao thế kỷ.

Có lẽ anh hùng… không còn nữa. Có thật sự tồn tại một con người có thể thay đổi vận mệnh của cả thế giới sao?

Sự hoài nghi cứ mãi lởn vởn trong tâm trí nàng.

Dù cô nàng hiền hậu, đức hạnh và thông tuệ, nhưng tuổi đời còn quá trẻ. Cô không thể dứt bỏ khát khao hướng về thế giới bên ngoài và mong ước được khám phá thế giới đó.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh mình già đi cô độc giữa núi sâu là lòng cô đã nhói lên một nỗi buồn khó mà chịu nổi...

“Haaah…”

Chính lúc đó.

Ánh sáng từ ngôi sao anh hung, thứ đã mờ nhạt suốt hàng trăm năm, bắt đầu rực sáng.

Cô không tin vào mắt mình. Nghĩ rằng chắc do bản thân quá mỏi mệt nên sinh ra ảo giác.

Nhưng đó không phải là ảo giác, cũng không phải ảo ảnh.

“Ngôi sao…!”

Ngôi sao từng mờ đến mức tưởng như có thể biến mất bất cứ lúc nào—giờ lại bắt đầu tỏa sáng rực rỡ và lấp lánh từng nhịp sống động như trái tim.

“Ah… a…”

Nàng đã ngắm nhìn bao lâu?

Đã sống trong chờ đợi đến bao năm?

Đã có bao nhiêu đệ tử nằm xuống trong hi vọng được chứng kiến ngày anh hùng ra đời?

Nữ tư tế ấy, người cuối cùng còn sót lại, nay đã thực sự tận mắt thấy một anh hùng mới đã được khai sinh.

Tiếng nức nở vang lên, cô bật khóc như một đứa trẻ.

“Sư phụ ơi…!”

Hình ảnh khuôn mặt đầy nếp nhăn của sư phụ hiện về—người đã dành cả đời sống trong núi sâu, tận tụy vì giáo lý Thanh Thiên Tông, rồi lặng lẽ ra đi.

Nàng nhớ rõ những giọt nước mắt lăn theo vết nhăn sâu hoắm đó.

Lời trăn trối sau cùng, như lời dặn dò của một người mẹ vẫn còn vang vọng bên tai:

—“Đừng lãng phí tuổi trẻ nơi núi rừng này nữa. Có lẽ… anh hùng chẳng còn cần thiết nữa đâu.”

“Ah… sư phụ…”

Nàng vừa vui mừng, những cũng vừa cảm thấy buồn.

Bởi vì việc một anh hùng giáng thế cũng có nghĩa là một đại kiếp đang đến gần.

Nhưng cũng có nghĩa là nàng không còn phải cô đơn già đi trong thung lũng lạnh lẽo này nữa.

Sau khi khóc trong sự day dứt và niềm vui khôn tả, cô gượng đứng dậy.

Rồi bước vào căn phòng xưa cũ của sư phụ, nơi giờ đã nhuốm màu thời gian. Cô lấy ra một quyển sách bọc da, một cây bút lông đã cũ sờn, và một nghiên mực.

Gói ghém tất cả trong một túi hành lý nhỏ. Trước khi rời đi, cô đến bên phần mộ sư phụ để cúi đầu bái lạy.

Xin người hãy đợi tôi, hỡi vị anh hùng vĩ đại.

Tôi sẽ đến và giúp đỡ ngài.