Trở thành kẻ bợm rượu trong tiểu thuyểt võ hiệp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

6 19

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

The Author's POV

(Đang ra)

The Author's POV

Entrail_JI

Sau này tôi sẽ hối hận những lời này…

4 12

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

5 8

Web novel - Chương 28

Chương 28: Bạch xà trại – Phần 7

 

 

 

Baek Woo Jin kéo Wang Jong Gu đến chỗ Baek Mo Sa.

Baek Mo Sa trừng mắt nhìn Baek Woo Jin với ánh mắt căm phẫn.

"Tại sao… tại sao ngươi lại làm vậy?"

Giọng hắn tràn đầy sự giận dữ và sát ý bị.

"Ta đã hứa cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, vậy tại sao ngươi lại phản bội? Tại sao chứ!"

Sao cả hai tên này đều vô liêm sỉ thế nhỉ?

Baek Woo Jin nhấp thêm một ngụm rượu như để đồng điệu với tiếng than vãn của đối phương, rồi nhếch mép đáp:

"Hôm qua ta hơi say, đầu óc không tỉnh táo lắm."

"Không tỉnh táo…?"

"Đúng. Nói cho dễ hiểu hơn—"

Baek Woo Jin giơ ngón giữa về phía Baek Mo Sa.

Một cử chỉ đầy khinh thường mà chỉ hắn mới hiểu được ý nghĩa.

"Đừng tin lời của một kẻ say chứ! Đồ ngốc!"

Dù có nói gì đi nữa thì cũng không nên tin.

“Ngươi nghĩ một kẻ say sẽ nhớ được những gì hắn nói vào hôm sau à?”

"Ngươi, ngươi…!"

Baek Mo Sa tức đến nỗi huyết áp tăng vọt, đầu óc choáng váng, còn Baek Woo Jin thì bật cười.

Đúng lúc đó, cánh cổng đóng kín của tổng đàn Bạch Xà bang bị đập vỡ, một đám quan binh bất ngờ tràn vào.

Khi hàng chục binh sĩ vây quanh những tên đạo tặc đang rên rỉ vì trọng thương, một vị quan trung niên bước vào.

Khi Baek Mo Sa nhìn thấy khuôn mặt của vị quan qua đôi mắt mờ mịt, sắc mặt hắn tái nhợt.

"H-Huyện lệnh đại nhân… sao ngài lại ở đây…"

Một tia hy vọng le lói dấy lên trong lòng hắn.

Tên huyện lệnh này vốn là một kẻ tham ô, từng nhận không ít hối lộ từ bọn họ. Đã quen hưởng lạc, sa hoa , Baek Mo Sa nghĩ chắc chắn ông ta sẽ không dễ gì cắt đứt “nguồn cung” béo bở này, có khi còn đến để cứu họ.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng.

Tên huyện lệnh đó chỉ liếc nhìn hắn một cái, nghiến răng như đang đối mặt kẻ thù và hét lớn với đám binh lính:

"Bọn chúng chính là lũ ác tặc, hút máu dân lành! Bắt hết lại cho ta!"

"Rõ!"

Ông ta không đến để cứu, mà để giáng đòn chí tử.

"Khụ…!"

Baek Mo Sa như bị một nhát chí mạng. Không chịu nổi áp lực, hắn gục ngã và bất tỉnh.

***

Vài giờ trước…

Trong khi Shin Ye Hwa đang tìm sổ sách, và Baek Woo Jin đang càn quét đám lâu la Bạch Xà trại,

Jegal Yeon Ji đã đến nha môn của huyện lệnh Wonyeong để “trò chuyện” với huyện lệnh nơi đây.

"Không biết con gió nào đã đưa tiểu thư Jegal đến gặp một quan huyện nhỏ bé như ta?"

"Tôi đến để nhờ ngài giúp một việc."

"Xin mạn phép hỏi? Không biết chuyện gì lại khiến một tiểu thư thế gia tìm đến quan phủ thế này đây …?"

Vị huyện lệnh tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Jegal Yeon Ji chỉ mỉm cười dịu dàng rồi đáp:

"Ngài có biết bọn đạo tặc xưng là Bạch Xà trại đang hoạt động tại thôn Suyang chứ?"

Sắc mặt huyện lệnh hơi biến đổi, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Hừm… Bạch Xà trại à, hình như ta có nghe qua."

"Đã vậy thì chuyện này sẽ đơn giản. Bọn tôi dự định tiêu diệt Bạch Xà trại. Mong ngài hỗ trợ."

Huyện lệnh lập tức xua tay như thể chuyện đó chẳng đáng để bận tâm.

"Tiểu thư chắc không biết, quan lại và võ lâm có nguyên tắc là không can thiệp lẫn nhau.”

“Chuyện này e rằng…”

"Tôi biết."

"Thế sao tiểu thư vẫn đến nhờ ta?"

Việc Jegal Yeon Ji – một người của thế gia võ lâm – đích thân muốn diệt Bạch Xà trại tức là mâu thuẫn giữa các phe phái võ lâm. Nếu không ảnh hưởng lớn đến dân chúng, quan phủ không có lý do hay cơ sở để can thiệp.

"Nhưng chẳng phải Bạch Xà trại có quan hệ mật thiết với ngài đấy sao?"

Lời lẽ nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Jegal Yeon Ji lại sắc như dao, nhìn chằm chằm vào huyện lệnh như thể cô đã biết rõ mọi chuyện.

Huyện lệnh như con thú bị thương gầm lên:

"Ngươi dám vu khống ta với lũ côn đồ hạ cấp đó sao, ngươi…!"

"Ngày mồng 1 tháng 7, tại kỹ viện ở thôn Suyang, 300 lượng bạc đã được dâng lên huyện lệnh huyện Wonyeong."

Miệng huyện lệnh đang chuẩn bị quát tháo bỗng khựng lại.

"Ngày rằm tháng 8, bên hồ gần thôn Suyang, 350 lượng bạc lại được đưa đến tay ngài."

Sắc mặt ông ta dần trở nên trắng bệch.

Jegal Yeon Ji đang đọc chính xác ngày tháng, địa điểm và số tiền hối lộ mà Bạch Xà bang đã đưa.

Làm sao cô ta biết được những chuyện này…!?

Những chi tiết mà chỉ Baek Mo Sa, Wang Jong Gu và bản thân ông ta biết.

"Tôi chỉ đọc sơ qua sổ sách của Bạch Xà trại thôi mà!"

Dù thật ra cô chỉ nhận được vài chi tiết từ Baek Mo Sa để có cớ gây áp lực, nhưng nhiêu đó đã đủ để khiến huyện lệnh sợ hãi.

"Lũ khốn kiếp đó…!"

Huyện lệnh tức đến mức nghiến răng.

Ông ta tin có thể bọn chúng sẽ lưu lại sổ sách như vậy, nhưng không thể tưởng tượng được nó lại rơi vào tay người ngoài.

Kết cục đã rõ ràng.

Ông ta chấp nhận thất bại.

Huyện lệnh thở dài, gục xuống.

"Hah… Cô muốn gì?"

Cuối cùng Jegal Yeon Ji đạt được mục đích, mỉm cười nói:

"Tôi cần ngài điều động ít binh lính giúp."

Vì thiếu gia Baek của chúng tôi.

***

Bên trong tổng đàn Bạch Xà bang nhanh chóng được dọn dẹp.

Sau khi trận chiến kết thúc, huyện lệnh đến và cho bắt toàn bộ tặc binh bị thương.

Wang Jong Gu mở mắt đúng lúc những tên đồng bọn cuối cùng bị áp giải ra ngoài.

"T-Tại sao quan binh lại đến đây…?"

Giữa đám quan binh đang tất bật, Wang Jong Gu thấy một gương mặt quen thuộc, liền hét lên:

"Huyện lệnh đại nhân!"

Wang Jong Gu bị trói chặt tay chân bằng dây thừng. Hắn bò lồm cồm như con sâu hướng về phía huyện lệnh.

"Đại nhân! Chuyện này là sao!?"

Huyện lệnh, ý thức được ánh mắt mọi người xung quanh, quay mặt đi. Ông ta lãng tránh ánh nhìn của Wang Jong Gu.

"Ngài…!"

Tức giận trước sự thờ ơ đó, Wang Jong Gu gồng hết nội lực còn lại, bứt đứt dây trói.

"Khục!"

Hắn ho ra máu vì gắng sức quá mức, rồi lẩn tránh đám quan binh đang lao tới, chạy thẳng về phòng mình.

"Ta không thể để mọi thứ kết thúc thế này!"

Hắn dự định sẽ lấy lại cuốn sổ đen được giấu trong két sắt dưới giường để đe dọa viên quan huyện và xoay chuyển tình thế. Với ánh mắt đầy điên loạn, Wang Jong Gu đẩy giường sang một bên và lật tung các tấm ván sàn. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ thấy một khoảng trống nơi két sắt từng đặt, và ngã ngửa ra sau vì sốc.

“K-Két sắt... đâu mất rồi?”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hắn lảo đảo bước ra ngoài, ánh mắt đảo quanh điên cuồng tìm kiếm Baek Woo Jin.

Hắn ta đang ngồi cách viên quan một đoạn, ngay phía trên chính chiếc két sắt lẽ ra phải nằm trong phòng hắn, thong thả uống rượu.

“Ah, ah…”

Lúc nào không hay, Shin Ye Hwa và Jegal Yeon Ji cũng đã đứng quanh hắn.

“Ta thật sự đã chịu thua ê chề trước chỉ ba đứa nhóc…”

Wang Jong Gu không còn sức lực nào để chịu đựng thêm, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại, rồi hộc máu mà ngã xuống.

Khi mọi chuyện đã phần nào được giải quyết, việc đầu tiên Baek Woo Jin làm là mượn quân lính từ huyện lệnh để tịch thu toàn bộ tài sản giấu trong sào huyệt và nhà của bọn Bạch Xà.

“Ô…tất cả chổ này đáng giá bao nhiêu chứ?”

Đống bạc và các loại châu báu chất đầy trên xe tỏa sáng dưới ánh nắng.

Nghĩ đến việc tất cả những thứ này đều được vơ vét từ dân làng, Shin Ye Hwa và Jegal Yeon Ji không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

“Lũ cặn bã kinh tởm!”

“Rác rưởi…”

Nghe thấy lời chửi rủa sắc bén của họ, Baek Woo Jin chỉ mỉm cười. Rồi anh quay sang nói với đám binh lính đã mệt nhoài sau một ngày dài:

“Được rồi, gom hết lại, tập trung ở giữa làng!”

Lũ lính bắt đầu lục đục đứng dậy, kéo từng xe một, miệng cười nói rôm rả.

Baek Woo Jin thì trói Wang Jong Gu và Baek Mo Sa – đang đứng ngơ ngác một góc – rồi lôi đi.

“Nếu không đi đàng hoàng, ta sẽ bẻ gãy chân hai ngươi đấy.”

Giọng nói đáng sợ khiến cả hai run lên. Chúng lảo đảo đi theo Baek Woo Jin.

Khi họ tiến từ vùng ven vào trung tâm làng, dân làng bắt đầu nhận ra hai tên bị trói:

“Không phải bọn Bạch Xà sao?”

“Sao lại thế này…?”

Tò mò, dân làng lần lượt đi theo Baek Woo Jin như bị thôi miên.

Đến trung tâm làng, anh bắt Wang Jong Gu và Baek Mo Sa quỳ trước đống xe chở châu báu. Anh giơ cuốn sổ đen từng dùng để uy hiếp viên quan lên và hô lớn:

“Chú ý, tất cả chỉ ý. Chúng tôi xin thông báo, từ hôm nay, Bạch Xà trại chuyên hoành hành ở làng Suyang đã thảo phạt!”

Giọng anh vang vọng giữa đám đông đang xì xào bàn tán. Và những lời đó tạo nên một cú sốc lớn.

“Tôi… tôi nghe có nhầm không?”

“B- Bạch Xà bị thảo phạt?”

Như để chứng minh, anh lôi Wang Jong Gu và Baek Mo Sa bị trói ra ngay trước mắt họ.

Chúng từng có nước da bóng bẩy vì ăn ngon mặc đẹp, giờ đây chỉ còn là hai kẻ hốc hác, suy sụp.

“Có thật là bọn Bạch Xà bị tiêu diệt rồi không?”

Một người vẫn chưa tin nổi hỏi, và tất cả đều chờ đợi câu trả lời.

Baek Woo Jin lên tiếng một lần nữa:

“Đúng vậy, toàn bộ bọn Bạch Xà đã bị bắt. Từ nay các người không còn bị chúng bóc lột nữa.”

Nghe vậy, những người dân từng bị đàn áp bấy lâu như được mở khóa nỗi lòng, đồng loạt bộc phát.

“Uwaaaaah!”

“Cuối cùng lũ khốn kiếp cũng bị bắt!”

“Hahahaha! Khụ, khụ!”

Họ cười đến khi kiệt sức, rồi bật khóc vì sung sướng.

Baek Woo Jin thấy được những tháng ngày tủi nhục của họ qua những giọt nước mắt ấy.

Một người dân không kìm được phẫn nộ, nhặt đá ném về phía Wang Jong Gu.

Bịch.

“Ugh!”

Wang Jong Gu rên lên vì đau. Sau đó, dân làng bắt đầu đồng loạt nhặt đá ném vào bọn chúng.

“Lũ khốn tụi bây đáng chết!”

“Chết đi lũ khốn!”

Khi số lượng đá bay ngày càng nhiều, Baek Woo Jin bước ra ngăn lại.

“Được rồi mọi người.”

Ánh mắt giận dữ chuyển hướng về anh.

“Lũ này còn rất nhiều tài sản chưa tịch thu. Đừng giết, cứ nhắm tay chân mà ném.”

“Waaaaah!”

Ngay khi Baek Woo Jin lùi ra, cơn mưa đá lại tiếp tục. Lần này, những cú ném chính xác chỉ nhắm vào các bộ phận không chí mạng.

Sau một hồi hả giận, dân làng thở dốc bước tới gần Baek Woo Jin.

“Đa tạ thiếu hiệp!”

“Anh là cứu tinh của làng chúng tôi!”

“Đa tạ thiếu hiệp! Đa tạ thiếu hiệp!..”

Baek Woo Jin mỉm cười trước những lời tung hô vang dội.

Thấy vậy, Shin Ye Hwa – vui mừng như thể đây là công lao của chính mình – bỗng nhảy lên và hô lớn:

“Đa tạ Baek Woo Jin thiếu hiệp!”

Dân làng liền đồng thanh hô vang tên anh.

Cảm thấy hơi quá, anh giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng.

“Được rồi mọi người, thế là đủ rồi.”

Khi tất cả lặng im trở lại lại, Baek Woo Jin nói tiếp:

“Tất cả số tài sản trên xe thuộc về dân làng, sẽ được chia đều cho mọi người.”

Không ai phàn nàn tại sao chia đều trong khi thiệt hại mỗi người khác nhau. Họ chỉ biết vui mừng vì được giải thoát khỏi bọn Bạch Xà.

“Cảm ơn anh!”

Dân làng xếp hàng nhận bạc.

Baek Woo Jin nhận ra một gương mặt quen trong đám đông – cậu bé phục vụ quán trọ từng giúp anh nhiều thông tin khi mới đến làng.

“Này, nhóc tiểu nhị.”

“Ô! Công t-, Thiếu hiệp!”

Cậu nhóc đang cầm một nắm bạc, chạy lại chỗ anh.

Baek Woo Jin hỏi:

“Giờ thì sao? Có phải là một võ lâm nhân thực thụ đã đến làng rồi chứ?”

Nhớ lại cuộc trò chuyện vài hôm trước ở quán trọ, mặt cậu bé sáng rỡ lên và hét lớn:

“Phải ạ!”

____

Act Bạch Xà trại tới đây là hết r, act sau hơi bị dài đấy ae chờ đi