Trở Thành Hậu Thuẫn Của Kẻ Phản Diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

EP 1 - Chương 23

Vùng phương bắc lạnh giá.

Nơi đây, ngay cả sinh vật cũng không thể tồn tại trước cái lạnh thấu xương.

Gió lạnh thổi không ngừng nghỉ, nhuộm cả vùng đất thành một màu xám tro u ám. Giữa khung cảnh ấy, một người đàn ông đang nằm thoi thóp.

Cánh tay phải của gã đã biến mất, chỉ còn lại một mỏm cụt bê bết máu, xương trắng lòi ra tua tủa.

Hốc mắt trái trống rỗng, không còn tròng đen. Gã một trong Tám Đại Tộc Trưởng của tộc người Man Di, Kaghan vĩ đại, đang hấp hối chờ chết sau khi bị đánh bại bởi lũ kỵ sĩ hèn nhát của Caliburn.

Dù cận kề cái chết, đôi mắt gã vẫn ánh lên lửa giận ngùn ngụt.

"Lũ chó má, không biết đến danh dự...", Kaghan nghiến răng.

Cơn thịnh nộ của Kaghan không phải vì bản thân bị đánh bại.

Đối với tộc người Man Di, những kẻ tôn thờ chiến đấu, chết trên chiến trường là một vinh quang.

Điều khiến Kaghan căm phẫn là cái chết nhục nhã mà gã phải nhận lấy.

Gã đã bị lũ kỵ sĩ kia lừa gạt, bị tấn công bất ngờ trong một trận đấu tay đôi.

"Khụ... khụ..."

Kaghan ho ra một ngụm máu.

Bất chấp cơn thịnh nộ của gã, thế giới xung quanh dần chìm vào bóng tối.

Bất chấp nỗi đau đớn, tai gã ù đi, chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Bất chấp sự tuyệt vọng, tâm trí gã dần chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Và rồi, ngay khi mọi thứ sắp chìm vào hư vô...

"Ôi, Ultullus vĩ đại..."

Kaghan thều thào gọi tên vị thần tối cao của mình.

Ngay lập tức.

Mọi thứ như ngừng lại.

Tầm nhìn mờ mịt bỗng sáng trở lại.

 m thanh cuồng nộ của gió phương bắc ùa vào tai.

Tâm trí đang chìm dần bỗng dưng bừng tỉnh.

Và rồi...

[Hỡi dòng máu của ta.]

[Hãy gọi tên ta.]

[Hãy gọi tên ta, đấng vĩ đại.]

[Hãy gọi tên ta, vị thần mà ngươi tôn thờ.]

[Ta sẽ ban cho ngươi điều ước.]

Theo lời dẫn dắt đầy uy lực ấy...

Kaghan như bị thôi miên, lẩm bẩm:

"Ultullus vĩ đại..."

Và rồi, vị Ngoại Thần mỉm cười.

####

"Mình có làm gì đâu mà sao ai cũng làm quá lên thế nhỉ?"

Nghe thấy tiếng xì xầm xung quanh, Alon vội vàng khép miệng lại, cố gắng che giấu sự bối rối.

Vị ngọt ngào của món bánh trứng vừa nếm thử bỗng chốc tan biến.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Vô số dấu chấm hỏi lởn vởn trong đầu Alon.

Cậu không thể hiểu nổi tại sao lại có tin đồn nhảm nhí như vậy.

Nếu Alon thân thiết với Công tước Altia hay Bá tước Zenonia những kẻ đang muốn lập một phe phái mới thì tin đồn này còn có chút hợp lý.

Vấn đề là Alon chưa từng gặp mặt hai người họ bao giờ.

Cậu chỉ gặp Loria khi cô ta còn là Tiểu thư Altia tại vũ hội, và cũng chưa từng gặp Bá tước Zenonia.

Nói cách khác, tin đồn này thật quá vô lý, chẳng có chút căn cứ nào.

Alon lắc đầu ngán ngẩm, cho rằng đây chỉ là lời đồn thổi nhảm nhí.

Ngay từ đầu, nếu đã chẳng có chút liên quan nào thì làm sao mà nghi ngờ được chứ?

Alon thản nhiên với tay lấy một chiếc bánh quy cạnh đĩa bánh trứng.

Bỗng...

"Bá tước Palladio."

"Hửm?"

Alon quay sang, nhìn người vừa gọi mình.

Đó là một người đàn ông ăn mặc sang trọng, trên mặt lộ rõ vẻ chế giễu.

"Gã này là ai nhỉ?"

Alon quan sát người đàn ông.

Bộ tóc xoăn được vuốt keo bóng bẩy sang một bên, toát lên vẻ kiêu ngạo, hoàn toàn đối lập với Alon.

Tuy nhiên, cậu chẳng thể nhớ nổi mình đã từng gặp gã ta ở đâu.

"Ồ, ta quên giới thiệu. Ta là Carmine, con trai thứ ba của Công tước Comallan, thuộc vương quốc Ashtallion."

Nhận ra Alon không nhận ra hắn, Carmine khựng lại một chút rồi tự giới thiệu.

Alon gật đầu, thản nhiên đón nhận thông tin.

Cậu từng nghe nói, Đại Hội Giao Lưu là nơi quy tụ phần lớn quý tộc Astheria, thỉnh thoảng cũng có cả quý tộc nước ngoài tham dự.

"Ta là Bá tước Palladio."

Alon đáp lễ.

"Tên tuổi của ngươi, ta đã nghe nhiều rồi. Nghe nói ngươi được phong Bá tước nhờ vận may?"

"..."

Alon nhíu mày khó hiểu.

Cậu biết ngay từ đầu, với vẻ ngoài khinh khỉnh kia, gã ta chắc chắn không có ý tốt đẹp gì.

Nhưng Alon không ngờ gã ta lại thô lỗ đến mức buông lời chế giễu ngay trước mặt bao người như vậy.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khác vang lên.

"Ngươi đang nói năng cái gì vậy?"

Alon quay sang, và lần này, cậu nhận ra người vừa lên tiếng.

"Hầu tước... Mardonio?"

Không chỉ bởi dung mạo, mà còn bởi biểu tượng trên áo choàng và phong thái uy nghiêm của một người đàn ông trung niên, Alon dễ dàng nhận ra vị Hầu tước quyền lực.

"Ngươi đang sỉ nhục quý tộc Astheria chúng ta đấy à?"

"Hả?"

Carmine ngơ ngác trước sự xuất hiện đột ngột của Mardonio.

Hôm nay tâm trạng của Carmine, con trai thứ ba của Công tước Comallan, vương quốc Ashtallion, không được tốt cho lắm.

Có rất nhiều lý do, nhưng nguyên nhân chính là chuyến đi xa xôi đến đây của hắn đã trở nên vô nghĩa khi cuộc hôn nhân chính trị với con gái thứ năm của Công tước Rotegre đổ bể.

Tất nhiên, lý do thất bại là do chính bản thân Carmine. Hắn đã cư xử như một tên nhóc choai choai chưa hiểu sự đời, hay nói đúng hơn là một tên công tử bột hư hỏng.

Hắn đã ngu ngốc so sánh nhan sắc của cô con gái thứ năm với những người chị em khác ngay trước mặt nàng.

Và đúng như mong đợi từ một tên công tử bột được nuông chiều, thay vì nhận lỗi, Carmine lại tức giận khi nghe nàng ta nói cần suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này.

Nếu đây không phải là Astheria đồng minh của Ashtallion hay đúng hơn là gia tộc Rotegre những kẻ đang bí mật cấu kết với cha hắn thì Carmine đã cho người san bằng nơi này rồi.

...Tất nhiên, Carmine không hề nhận ra rằng chính nhờ mối quan hệ mờ ám giữa cha hắn và Công tước Rotegre mà những hành động ngông cuồng của hắn mới được bỏ qua.

Quay lại hiện tại, để giải khuây, Carmine quyết định tham dự vũ hội. Và rồi hắn nhìn thấy Alon, mục tiêu hoàn hảo để trút giận.

Lý do rất đơn giản:

Hắn muốn trút giận lên ai đó.

Xung quanh Carmine không thiếu những kẻ hầu người hạ, nhưng hắn không thích bắt nạt họ.

Không phải vì hắn tốt bụng, mà bởi vì hành hạ những kẻ thấp kém hơn mình chẳng mang lại chút vui thú nào.

Đối với những kẻ như Carmine, thường dân chỉ là đồ chơi, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Và Alon, trong mắt Carmine, là một bao cát hoàn hảo.

Theo những gì hắn nghe được, Alon chỉ là một tên ngốc nghếch được phong Bá tước nhờ may mắn, lại chẳng có chút thế lực nào.

Dù là kẻ ngông cuồng, Carmine cũng đủ thông minh để nhận thức rằng đây không phải là lãnh địa của mình.

Vì vậy, hắn đã "tinh tế" lựa chọn Alon kẻ mà hắn có thể tùy ý nhạo báng mà không sợ gặp rắc rối.

Và thế là Carmine buông lời khiêu khích ngay khi vừa gặp mặt.

Nhưng...

"... Ngươi có biết sỉ nhục một quý tộc Astheria là tội rất nặng không?"

"Không, ý ta không phải..."

"Ashtallion và Astheria là đồng minh lâu năm, nhưng đó là dựa trên lòng tin và sự tôn trọng lẫn nhau. Hay chăng Ashtallion đã không còn coi trọng điều đó nữa?"

"Không, không phải vậy..."

"Hay là Công tước Comallan trụ cột của Ashtallion cũng có cùng suy nghĩ với ngươi?"

"Không, tuyệt đối không phải..."

"Vậy tại sao ngươi, kẻ còn chưa chính thức kế thừa tước vị, lại dám buông lời hỗn xược với một vị Bá tước?"

"Ta... Ta..."

Carmine bối rối.

Khác với những gì hắn tưởng tượng, ngay khi Carmine vừa lên tiếng, các quý tộc khác đồng loạt lên án hắn, thay vì làm ngơ cho Alon bị bắt nạt.

Hắn bối rối nhìn sang Alon, nhưng Alon cũng đang mang vẻ mặt ngơ ngác không kém, ẩn sau lớp mặt nạ thờ ơ thường trực.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Alon nhìn ba vị quý tộc đang đứng chắn trước mặt mình.

Một người là Hầu tước Mardonio.

Một người là Công tước Rotegre.

Và người còn lại là Bá tước Palran.

Alon dễ dàng nhận ra họ không chỉ nhờ trang phục, mà còn bởi danh tiếng của họ trong giới quý tộc Astheria.

Hầu tước Mardonio là một trong những nhân vật quyền lực nhất phái ủng hộ Hoàng Gia.

Công tước Rotegre là người đứng đầu phe Quý tộc.

Còn Bá tước Palran, tuy giữ vị trí trung lập trong các cuộc đấu đá chính trị, nhưng lại là kẻ nắm giữ quyền lực ngầm đáng gờm.

Dù không mấy quan tâm đến chính trị hay các mối quan hệ trong giới quý tộc, Alon cũng không thể nào không biết đến ba cái tên sừng sỏ này.

"Hay là Công tước Comallan đang coi thường chúng ta?"

"Không, không phải vậy."

"Vậy thì tại sao ngươi lại dám buông lời hỗn xược với Bá tước Palladio?"

"Ta... Ta... Ta xin lỗi..."

Carmine cúi đầu, lúng túng xin lỗi. Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa trước sức ép từ những vị quý tộc quyền lực.

Ngay khi Carmine vừa bỏ đi, các quý tộc lập tức vây quanh Alon, niềm nở bắt chuyện.

"Bá tước Palladio, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, nhưng..."

Alon bối rối nhìn ba vị quý tộc trước mặt.

Tại sao họ lại đối xử tốt với cậu như vậy?

"Ra là vậy, xem ra tin đồn là sự thật."

"Chắc chắn là thật rồi. Ngay cả những nhân vật tầm cỡ này cũng phải ra mặt bảo vệ cậu ta."

"Công tước Altia và Bá tước Zenonia đều là những kẻ lắm chiêu trò. Chuyện này chắc chắn sẽ gây chấn động lớn. Nhìn kìa, các quý tộc khác đều đang hoang mang. Cậu cũng nên cẩn thận đấy."

"... Các ngươi nghe ai nói vậy?"

Nhờ ma lực tăng cường thính giác, Alon nghe rõ mồn một lời bàn tán của những quý tộc ban nãy.

Giờ thì cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, và không khỏi cảm thấy hoang mang.

"Đã lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện nhỉ? Ta biết cậu bận rộn nên thông cảm."

Hầu tước Mardonio cười ha hả, vỗ vai Alon như một người bạn lâu năm.

Ba vị quý tộc lần lượt tiếp cận, tỏ ra thân thiết với Alon một cách khó hiểu.

Alon băn khoăn không biết có nên đính chính tin đồn thất thiệt này hay không.

Cậu lo lắng mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nếu cứ để im như vậy.

Nhưng nếu đính chính ngay lúc này, e là sẽ rất khó xử.

Alon còn đang phân vân thì...

"Nghe nói cậu đang nghiên cứu ma thuật phải không?"

"Ừm, đúng vậy."

"Vậy thì ta có món quà nhỏ muốn tặng cậu. Lần trước đi săn lũ Orc, ta có thu được một bảo vật có khả năng tích trữ ma lực. Cậu thấy sao?"

"A, ta cũng có một món quà muốn tặng cậu..."

Nghe những lời đường mật từ ba vị quý tộc, Alon im lặng.

Và thế là, Alon bỗng dưng nhận được hai bảo vật ma thuật và năm lọ thuốc hồi phục ma lực từ ba vị quý tộc quyền lực.

Trong khi đó, các quý tộc khác chứng kiến cảnh tượng này đều mang vẻ mặt hoang mang, khó hiểu.

"Chết tiệt... Ta đã lỡ tay động vào người không nên động rồi..."

"Lần này thì tiêu đời thật rồi..."

Cả Crild và Edoron đều tái mặt, nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Bốn ngày sau khi vũ hội bắt đầu.

Alon liên tục nhận được những món quà giá trị từ các quý tộc khác.

"... Ngươi nói Ngoại Thần đã giáng thế ở phương Bắc?"

"Vâng, theo thông tin mà tôi thu thập được. Hình như những viên pha lê màu tím cũng có liên quan đến Ngoại Thần... Nhưng họ cũng chỉ biết được thông tin này từ những ghi chép cổ xưa, nên không rõ chi tiết."

"..."

"Nghe nói Caliburn đang náo

loạn vì chuyện này."

Nghe Evan báo cáo tình hình sau khi trở về từ Hội Thông Tin, Alon trầm ngâm suy tư. Chỉ còn hai ngày nữa là Đại Hội Giao Lưu kết thúc.

Cuối cùng...

"Evan."

"Vâng, thưa cậu chủ."

"Sau khi Đại Hội kết thúc, thu xếp hành lý, chúng ta sẽ đến Caliburn."

Alon ra lệnh, không chút do dự.