Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2793

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 3

Vol.1 - Sự thức tỉnh của tên cặn bã - Epilogue (Fake) – Last Oblige

"Yo, sao rồi?"

"…Cũng… chẳng ra sao cả."

Tôi trèo ra khỏi cửa sổ phòng thị trưởng, nơi đã bị biến thành một mớ hỗn độn không còn nhận ra được nữa, rồi đến chỗ hẹn với Enrique trong một con hẻm nhỏ gần đó.

"Ể, đàm phán thất bại à?"

"Không, chỉ là… hắn ta hét lên tên bang hội của mình rồi ngất xỉu thôi."

Ngay khi nghe xong, mặt Enrique trở nên hết sức kỳ quặc.

"Đéo gì vậy trời…"

"Đừng có hỏi tôi."

Suy nghĩ của kẻ điên vốn không phải thứ mà người bình thường có thể hiểu.

Tôi trả lời với vẻ mặt bất lực.

"Tôi chịu."

Và cứ thế.

Tôi và Enrique quay trở về dinh thự của gia tộc Randall ở Lyon.

Thành thật mà nói thì… lúc về tới nơi thì trời đã sáng.

Mệt mỏi rã rời. Tôi chỉ muốn đi ngủ càng sớm càng tốt.

"Nhưng mà, vậy là xong hết rồi đúng không?"

"Ừ. Ít nhất là hiện tại, "Đêm Sáng" đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sẽ mất rất nhiều thời gian nếu chúng muốn hoạt động trở lại."

"Hiểu rồi. Mà cũng phải thôi, ai lại đi muốn công bố với toàn dân thiên hạ là hội của mình bị một thằng nhóc phá tan chứ."

Đúng thế.

Hiện tại, tôi và tên thị trưởng khốn nạn đó đang ở thế giằng co.

Dù muốn hay không thì cả tôi và hắn đều có vị trí khá cao trong xã hội.

"Nếu hắn ta lại có động thái kỳ lạ thì tôi chỉ việc làm lại chuyện cũ thôi."

Nói tóm lại, chỉ cần không để tổ chức của hắn ta phát triển là xong. 

Chắc chắn tôi và Gregorio sẽ cứ giữ khoảng cách nửa vời như thế này mãi, tiếp tục đề phòng lẫn nhau.

"Uy tín của cha mẹ cậu cũng giữ được rồi nhỉ."

"Ừ. Mấy tên quý tộc ngu ngốc thì chắc vẫn đang ngủ trong phòng tiệc. Coi như một bài học tốt cho họ. May là cha mẹ tôi được đưa về dinh thự sớm nên không bị liên lụy gì."

"Vậy thì, bên Kỵ sĩ đoàn cũng không có vấn đề gì, phải không?"

"Đúng vậy."

Tôi gật đầu.

Chắc Kỵ sĩ đoàn sẽ nhanh chóng bắt giữ Bald, người đã tự thú, và thế là xong.

Còn về làng Haven, nơi đã trở thành sân khấu bi kịch của… ừm, thôi, cứ để đó vậy. Dù gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ đến đó nữa.

Chúng tôi tiếp tục đi, đến khi thấy một dinh thự lớn hiện ra phía trước.

Dinh thự của nhà Randall.

"Ultos-sama~!!"

Một tiếng gọi từ trên cao vọng xuống.

Ngước lên, tôi thấy Riela đang thò đầu ra nhìn từ cửa sổ tầng ba.

"Ồ, cô hầu gái đó vẫn còn thức à."

Enrique nhìn cảnh đó rồi nói với giọng đầy cảm khái, "Cô bé đó cũng kiên cường thật."

"Vậy tôi về nhà trước đây. Buồn ngủ chết đi được."

"Tôi thì lâu lắm rồi mới được ra phố, phải đi uống rượu thôi."

"Thế nhé."

Tôi quay lưng lại vẫy tay chào tạm biệt Enrique.

"À mà này."

Enrique gọi tôi lại từ phía sau.

"Từ giờ trở đi cậu sẽ làm gì, cậu chủ?"

"À–"

Từ giờ trở đi à…

Tôi hồi tưởng lại cốt truyện gốc..

Nhân vật chính Sieg sẽ đứng dậy sau thất bại, bắt đầu luyện tập chuẩn bị cho đợt nhập học học viện sắp tới.

Iris cũng sẽ dần tích lũy sức mạnh.

Còn Gregorio thì… thôi kệ hắn. Hắn giỏi thì cứ việc làm chính trị, miễn đừng ảnh hưởng gì đến tôi là được.

Và rồi khi Sieg vào học viện, số phận bắt đầu thay đổi.

Sieg sẽ nỗ lực cùng với những cô gái dễ thương, đối mặt với những kẻ địch hùng mạnh, từng bước một trưởng thành.

Phải công nhận, câu chuyện học đường lãng mạn của Sieg thật sự rất thú vị.

—Nhưng mà, tôi không hề có ý định đấm nhau với lũ quái vật sẽ xuất hiện sau này.

Một thế giới điên rồ, nơi những kẻ mạnh như những mạo hiểm giả cấp S mọc lên như nấm.

Kỵ sĩ đoàn thì tổ chức chính còn mạnh hơn nữa, giới quý tộc trung ương tại vương đô thì toàn là lũ ác quỷ…

Rồi nào là rồng huyền thoại, hay ma thần bị phong ấn cách đây 20.000 năm…

Tại sao mấy con quái vật cùng với các thuật thức nguy hiểm lại cùng bị phong ấn dưới lòng đất của một trường học chứ...?

Mấy giáo viên ở đây có bị điên không???

Hay là họ không biết chữ "an toàn" viết như thế nào???

Thật sự, tôi không thể hiểu nổi nữa.

Càng nghĩ thì càng thấy khó hiểu, Sieg, một dân làng bình thường lại có thể đấm tất cả tụi đó...

Thôi, nghĩ gì đó tích cực nào.

"Giờ thì tôi không còn bất kỳ nghĩa vụ nào nữa."

Tôi nói với Enrique.

Thật tốt quá.

Tôi đã vượt qua sự kiện ở Lyon. Không còn death flag, không còn việc xấu cần phải sửa chữa.

Tôi giờ đây không còn bất kỳ nghĩa vụ nào nữa.

Đúng vậy.

Cuối cùng thì tôi cũng—

"Được trở về cuộc sống bình thường."

Ngay khoảnh khắc đó.

"Ahahahaha!"

Một tràng cười vang lên từ phía sau.

Là Enrique, đang cười phá lên vì quá vui.

"Không không, cậu chủ. Không thể nào đâu. Cậu sẽ mãi mãi như vậy thôi."

Tôi bước qua cánh cổng dinh thự.

"Không, ông cứ chờ xem."

Tôi trả lời mà không quay đầu lại.

"Từ giờ tôi sẽ sống một cuộc đời nhàn nhã của một nhân vật quần chúng."

Đúng vậy. 

Kế hoạch "Nghĩa Vụ Không Cặn Bã" của tôi đã thành công.

Giờ chỉ cần sống nhàn nhã, lười biếng, đứng bên cạnh nhân vật chính và nói mấy điều vô nghĩa như, "Cố lên Sieg!", "Tôi luôn tin cậu sẽ làm được!", trong khi đang nhâm nhi tách trà—

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang trong dinh thự.

Riela dường như đang cố gắng chạy nhanh để ra cửa đón tôi.

Ánh mặt trời cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ.

Tôi cảm nhận được tương lai tươi sáng về cuộc đời làm mob đang chờ mình phía trước―

―hoặc chí ít là tôi tưởng thế, nhưng đời nó éo như mơ.

Phải đúng ba ngày sau vào một buổi chiều nắng đẹp, tôi mới nhận ra rằng kế hoạch "Kuzulesse Oblige" không chỉ không tiến triển được chút nào, mà còn bị đẩy lùi khoảng 4 bước…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kuzulesse Oblige: Một kế hoạch lỏng lẻo đến mức như trẻ con lớp 3 mỗi năm đều nói "Năm nay mình sẽ làm xong bài tập hè sớm!".

Enrique: "... (Cậu đùa đúng không?)"

Riela: Cô hầu gái xinh đẹp chờ đợi một cách đáng thương. Khả năng vận động kém.

Last Arcanum: Vừa có thể ve vãn gái đẹp, vừa có thể cày cuốc chiến đấu. Tranh đoạt quyền thế cũng có. Nhưng càng về sau, độ khó càng tăng lên đến mức phi nhân tính.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

※Hy vọng tôi có thể đăng nốt phần cuối trong hôm nay… (mắt trắng dã).

Gửi đến quý độc giả: Xin lỗi. Do tăng ca nên tôi đã "chết lâm sàng", nên sẽ đăng vào khoảng 12 giờ trưa mai (03/02/2023 – 22:32).