Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 254

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2869

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

Vol.2 - Giúp tương lai của nhân vật chính khôi phục - Chương 02 - "Bình tĩnh lại đi, Enrique. Làm ơn, bình tĩnh lại đi"

"—Bình tĩnh lại nào, Enrique. Mọi chuyện đều cần có thời điểm thích hợp, đúng không?"

Tôi nhìn vào mặt Enrique và chậm rãi nói.

Riela lùi lại phía sau một chút và theo dõi cuộc trò chuyện.

Và này Riela, đừng có làm cái vẻ mặt phấn khích như thể đang hóng drama chứ.

"Thời điểm thích hợp à? Tôi nói thế này có thể hơi khó nghe, nhưng dạo gần đây cậu hơi lơ là đấy!"

Enrique nhăn mặt.

Có vẻ anh ta nghĩ rằng tôi đã bắt đầu lơ là sau khi thành công trong vụ lần trước.

Tôi trả lời Enrique rằng, "Không, điều quan trọng là thời điểm."

…Ừ thì, nghe có hơi màu mè thật, nhưng điều tôi muốn truyền đạt lúc này chỉ có một.

"Thời điểm."

Nói cách khác, tôi không định để Enrique tiếp tục dính vào những cuộc hành động rầm rộ nữa.

Thế mà, sau khi nghe tôi nói vậy, Enrique lại lẩm bẩm.

"Thời điểm, à…", rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Nhìn Enrique như thế, tôi chỉ có thể nghĩ thầm.

'Làm ơn đấy, xin hãy hiểu cho…'

Phải thừa nhận, việc tôi tự ý dựa dẫm vào anh ta, và dẫn anh ta đi lòng vòng suốt đêm là không đúng.

Enrique chỉ là một mạo hiểm giả cấp F bình thường, bị cuốn vào tình huống đặc biệt, rồi sa đà cũng là chuyện dễ hiểu.

Tôi hiểu mà, cái cảm giác đó chắc cả đời mới có một lần.

Nhưng mà, hiện tại thì, làm ơn hãy ngoan ngoãn một chút.

"Thôi, cứ suy nghĩ kỹ đi."

Tôi quyết định tiếp tục thuyết phục anh ta.

Tôi có cơ sở để tin rằng mình sẽ thành công.

Enrique vốn là kiểu người thích chiến đấu. Tuy không mạnh cho lắm, chỉ ngang ngửa tôi lúc chưa vào học viện, nhưng vậy cũng đủ rồi.

Chính vì vậy, nếu tôi đánh thẳng vào bản năng chiến binh, anh ta hẳn sẽ hiểu được phần nào.

"Trong chiến đấu cũng vậy thôi, không phải cứ tấn công là hay. Đôi khi cũng cần phải rút lui và phòng thủ, làm rối loạn nhịp thở của đối thủ cũng rất quan trọng. Và tất cả đều là vấn đề thời điểm."

"Ừ thì… cũng có lý…"

Thú thật, bản thân tôi cũng bắt đầu không hiểu mình đang nói cái gì nữa rồi. 

Nhưng tôi vẫn đứng thẳng đối diện với Enrique.

—Ánh mắt của Enrique và tôi giao nhau.

Dù chỉ là cựu mạo hiểm giả cấp F, nhưng ánh mắt của anh ta (tôi cảm thấy) khá sắc bén.

"Không sao đâu, Enrique."

Tôi mỉm cười tao nhã với Enrique.

"Rồi sẽ có lúc, tôi chuẩn bị cho ông một sân khấu hoành tráng nhất."

Có lẽ phải chờ đến 20 năm nữa, khi thế giới này đã thoát khỏi bàn tay của boss cuối, tôi sẽ cùng anh chơi trò 'Chuunibyou'.

"……Ồ?"

“………”

Im lặng. Không lời.

Enrique nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.

Mà nhìn nhau kiểu này với một thằng đàn ông cũng… khiến tôi thấy hơi buồn.

Tương lai, Sieg sẽ được làm nam chính trong game 18+, có gái đẹp vây quanh. Còn tôi thì sao, phải ngồi đây đối mặt với một tên đáng ngờ như thế này.

…Thấy hơi khó xử, tôi liếc trộm tách trà trên bàn.

Nhân tiện, loại trà "sản xuất ở Gradior" này cũng là một vật phẩm trong game.

Theo mô tả trong game thì nó "hồi một chút thể lực và làm dịu tinh thần. Cũng dùng để uống~" đại khái là vậy, và có vẻ nó thực sự có tác dụng xoa dịu tâm trí trong thế giới này.

Riela từng nói "Các chiến binh rất thích loại trà này đó ạ!" rồi mua cho tôi.

Dù có hơi đắt một chút, nhưng nói thẳng ra, tôi đã uống đến mức nghiện vì đang trốn tránh thực tại suốt 2 tuần nay.

Thế rồi đột nhiên—

"Ra vậy, loại trà đó—Gradior sao?"

"…? À, ừ."

“Ra vậy, ra vậy. Ra là vậy…! Kakaka, hahaha!!!"

Vừa lẩm bẩm "ra là vậy", Enrique đột nhiên cười lớn.

…Tôi không hiểu gì cả.

"Trà thì sao chứ?"

"Không không, tôi hiểu rồi, cậu chủ."

Vừa nói, Enrique vừa gật đầu, thở dốc như thể vừa chạy marathon.

"Được rồi, tôi đồng ý sẽ ngoan ngoãn một thời gian. Tôi sẽ đến hội mạo hiểm giả để thu thập thông tin vậy."

"Ồ…!"

Thật cảm động.

Không còn từ nào để diễn tả.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu.

Enrique thực sự đã đồng ý sẽ không làm những chuyện kỳ quặc nữa.

Hơn thế nữa—

"Thu thập thông tin à. Như vậy cũng tốt."

Enrique bảo sẽ đến hội mạo hiểm giả để thu thập thông tin.

Mà nghĩ lại, anh ta từng bị hội đó đuổi vì những lời nói và hành động kỳ quặc thì phải...

…Thôi kệ đi.

Nghe nói hội mạo hiểm giả toàn người lập dị, nên chắc chắn họ có kinh nghiệm đối phó với Chuunibyou.

Biết đâu lần này họ sẽ tử tế với Enrique thì sao.

Ít ra thì, còn đỡ hơn việc bị Enrique suốt ngày bám theo và gào thét "Hãy bắt đầu lễ hội tối thượng nào!!"

Mới tuần trước, anh ta đã xông tới với giọng điệu đó từ 8 giờ sáng.

Tôi thì chỉ muốn ăn sáng bình thường thôi, lễ hội cái của nợ gì.

Vì vậy—

"Hiểu rồi. Đã làm phiền rồi—cậu chủ. Và cả cô hầu gái nữa."

"Ừ ừ, hẹn gặp lại~"

Tôi đáp lại.

Rồi nhìn theo bóng lưng Enrique rời đi như một cơn lốc.

"Nhưng mà… thế này thì…"

Riela dõi theo bóng lưng của Enrique, khẽ nói.

"Nếu anh Enrique ra ngoài thu thập thông tin một thời gian… ngài Ultos chắc cũng sẽ cảm thấy hơi buồn đúng không?"

…Riela.

"Ta nói trước nhé—"

Tôi quay lại nhìn Riela, người vừa nói những điều viển vông đó, rồi mỉm cười dịu dàng.

"Có cái nịt."

—Nhưng mà.

Có lẽ vì quá yên tâm khi thuyết phục được Enrique, nên tôi đã không nghe thấy.

Ngay khi rời khỏi phòng, Enrique đã cười rất tươi và nói.

"Gì mà 'lơ là' chứ. Nanh vuốt của cậu vẫn còn nguyên đấy thôi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Main: Cố gắng ngăn chặn "đoàn tàu tốc hành Chuunibyou" mang tên Enrique. Trông có vẻ như đã thành công, nhưng…?

Enrique: Nghĩ rằng Ultos đang lơ là sau vụ Lyon nên chất vấn. Cuối cùng có vẻ đã hiểu ra điều gì đó, và quyết định quay lại hội mạo hiểm giả, nơi anh từng bị đuổi, để thu thập thông tin.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

※ Lần trước tôi có nói "hình như tôi vừa đạt được giải gì đó" bằng một bài viết cực kỳ ngớ ngẩn mà dân đi làm không nên viết. Cụ thể hơn, là giải thưởng kép: Giải thưởng Comic Walker và Giải thưởng Đặc biệt.