"Đây là..."
Thứ vừa được đưa ra trước mắt tôi chính là món trang sức do thiên tài pháp sư Carla Orland chế tạo.
Tôi muốn nó. Tôi cực kỳ muốn nó.
Nhìn sơ qua, trông nó chẳng khác gì một chiếc vòng cổ bình thường. Nhưng tôi biết rõ khả năng của nó.
"Sư phụ."
Tôi lấy hết dũng khí hỏi.
"Vật này đã được phù phép rồi, đúng không ạ?"
"Ồ, phải! Em nhận ra luôn sao? Đúng vậy đó. Ta tự tay làm đấy."
Khuôn mặt của Carla-sensei chợt sáng bừng lên.
Quả không sai. Giống hệt như trong game.
Nghĩa là, chiếc vòng cổ này là một món trang sức mạnh mẽ, sở hữu vô vàn hiệu ứng ma thuật.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy trên tay của Carla-sensei có quấn ít băng gạc.
"À, không, cái này..."
Nhận ra ánh mắt tôi, Carla-sensei vội giấu tay đi.
"Sư phụ..."
Vốn dĩ, Carla-sensei cực kỳ vụng về trong các công việc tỉ mỉ.
Trong nguyên tác, khi nấu ăn, cô toàn làm ra những thứ chẳng thể nào gọi là đồ ăn. Dù là một trong những pháp sư mạnh nhất truyện, nhưng trong những trận chiến quan trọng cô toàn bị đánh thuốc ngủ.
Cái tính hậu đậu này của cô khiến người ta phải thốt lên rằng: "Từ nửa sau truyện, Carla-sensei cứ như biến thành người khác ấy nhỉ?"
Một món trang sức được Carla-sensei tự tay làm ra.
Không có gì phải chê về khả năng của nó, có lẽ sư phụ đã rất cố gắng.
Lòng tôi chợt thấy ấm áp.
—Nhưng, mà.
Là một người có kiến thức về game, tôi lại không khỏi băn khoăn.
Đúng vậy. Ai có thể tưởng tượng được chứ.
Rằng món trang sức nhìn trông có vẻ ấm áp này, thực chất lại là hung khí kéo không biết bao nhân vật xuống tận đáy của bất hạnh.
"Đệ tử của ta...!"
Tôi khẽ thở dài, cố giấu đi để không bị đôi mắt lấp lánh của sư phụ nhận ra.
Nói thật, Carla Orland là một thiên tài.
Trong game, phần lớn thời gian cô thường xuất hiện với dáng vẻ cẩu thả, hầu như không bao giờ phát huy hết thực lực. Nhưng một khi đã bước vào trạng thái chiến đấu, cô sẽ thi triển những ma pháp có sức mạnh kinh hoàng.
Mạnh đến mức nào ư?
Đủ để luôn có mặt trong danh sách top những nhân vật mạnh nhất. Dù có ít cơ hội chiến đấu, nhưng ma pháp hệ [Băng] của cô hoàn toàn không phải hạng xoàng.
Khi nghiêm túc, cô là một trong những thế lực mạnh nhất thế giới này.
Thế nhưng đồng thời, Carla-sensei lại mang trong mình cái gọi là "thuộc tính bất hạnh".
Carla sinh ra trong một gia tộc ma pháp danh giá ở vương quốc, và có một người anh trai hơn cô một tuổi.
Người anh này vốn kiêu ngạo, luôn khoe khoang tài năng của mình. Nhưng rồi một ngày, Carla vốn đã bộc lộ thiên phú từ nhỏ, trong lần đầu tiên sử dụng ma pháp, lại vô tình tạo ra một ma pháp cao cấp hơn cả anh trai.
Dĩ nhiên, ông anh kia không đời nào chịu thừa nhận em gái mình giỏi hơn.
Trong bầu không khí gượng gạo ấy, Carla-sensei đã làm một chiếc vòng cổ được yểm ma pháp và đem tặng cho anh trai.
Đó là sự quan tâm từ tận đáy lòng, chẳng có chút mỉa mai nào.
Nhưng nó lại đánh đúng vào điểm tự ti của ông anh, khiến ổng nổi giận, rồi vì mù quáng theo đuổi sức mạnh mà lạc lối.
Và cuối cùng, ổng vứt bỏ chiếc vòng cổ và phản bội gia tộc.
Thằng anh phản bội ấy sau này còn xuất hiện trong cốt truyện chính với tư cách là một boss lớn nữa.
Thôi thì, cũng là motip quen thuộc.
Nhưng bi kịch về chiếc vòng cổ của Carla-sensei không dừng lại ở đó.
Nhiều năm sau, khi câu chuyện bắt đầu, Carla-sensei đã trở thành giảng viên của học viện.
Nếu đi theo route của cô với nhân vật chính – Sieg, và đạt được độ thiện cảm nhất định, người chơi sẽ có lựa chọn nhận hoặc không nhận chiếc vòng cổ này.
Và―điều kinh hoàng là.
Nếu nhận chiếc vòng cổ, khả năng rất cao một trong hai người, Sieg hoặc Carla, sẽ rơi vào route Hắc Hóa.
...Đúng vậy.
Không hiểu vì sao, nhưng game thiết lặp thế.
Chỉ cần bị bắt gặp khi đang "thân mật" với một cô gái khác, Carla-sensei sẽ lập tức sụp đổ tinh thần, kéo mối quan hệ vốn đẹp đẽ tụt dốc không phanh.
Rồi cuối cùng, ông anh trai đã hắc hoá kia cũng xen vào, khiến mọi thứ còn rối tung hơn.
Điều kinh khủng là, trong tất cả những bi kịch này, bản thân Carla-sensei lại hoàn toàn không có ác ý gì.
Cô chỉ đơn thuần muốn tặng chiếc vòng cổ tự tay chế tác cho người quan trọng với mình.
Và thế là, anh trai thì hắc hoá, nhân vật chính thì suýt hắc hoá, đến cả bản thân cô cũng có nguy cơ hắc hoá.
Thậm chí, sau khi hắc hoá, sức mạnh thật sự của Carla-sensei mới lộ ra, vượt xa cái thời còn là đồng minh.
Những người chơi từng trải qua route này đều thốt lên.
"Giá mà lúc làm đồng minh cô chịu nghiêm túc như vậy ngay từ đầu..."
Thêm nữa, sau khi LastAca trở nên nổi tiếng, bên phát hành từng thông báo: "Sắp bán chiếc vòng cổ của Carla-sensei ở ngoài đời thực!"
Kết quả là công ty nhận trách nhiệm sản xuất vòng cổ bất ngờ phá sản.
Thế là đủ hiểu—đây đích thị là chú vật đặc cấp của LastAca: "Carla-sensei và chiếc vòng cổ bị nguyền rủa".
Tôi thật không biết phải làm sao.
Thực tế, nếu bỏ qua route hắc hóa, chiếc vòng cổ của Carla-sensei lại cực kỳ mạnh, khả năng của nó vượt xa tiêu chuẩn ở giai đoạn đầu game.
"Vậy thì..."
Cuối cùng, sau khi đắn đo, tôi đã chọn—
♦♦♦♦
"Cảm ơn sư phụ nhé. Vậy chúc sư phụ lên đường vui vẻ. Khi cô đến vương đô, em sẽ gửi thư cho cô."
Thế là tôi cầm chiếc vòng cổ trong tay, vẫy chào Carla-sensei.
Túp lều nhỏ dần khuất khỏi tầm mắt.
...Ừm.
Tôi liếc xuống chiếc vòng cổ đang nắm trong tay.
Không còn nghi ngờ gì, nó rất nguy hiểm.
Trong game, Carla vốn được giới thiệu là "Pháp sư điều khiển nguyên tố [Băng]". Nhưng không ít người chơi lại mỉa mai rằng.
"Chẳng thà đổi nghề sang thợ chế tạo chú vật đi cho rồi"
Hoặc.
"Chỉ cần để Carla-sensei chế tạo vòng cổ, rồi đưa cho kẻ địch, thì có khi thống trị cả thế giới ấy nhỉ??"
Mức độ nguy hiểm đến mức đó đó.
Nhưng tôi lại nhìn ra một tia hy vọng.
Những người bất hạnh vì chiếc vòng cổ của Carla-sensei, gồm nhân vật chính Sieg, chính bản thân Carla, và người anh đã hắc hóa.
Nghĩ kỹ thì―ngoài tôi ra, tất cả đều là những người quan trọng với Carla-sensei.
Vậy nên, tôi chợt nghĩ.
Khoan đã, vậy nếu chỉ là "người quen bình thường" thì sao?
Trong game, tình huống ấy chưa từng được kiểm chứng.
Xét tình hình hiện tại, tôi không giống Kuzutos nguyên bản, không hề phát ngôn quấy rối hay gì gì đó, nên cũng không bị cô ghét.
Nhưng chắc chắn cũng chẳng thể nói là được cô đặc biệt yêu thích.
Đối với Carla-sensei, tôi chắc chỉ là "cậu học trò phụ đạo tạm thời trước khi đến vương đô, tặng cho cậu ta vòng cổ cũng chẳng sao" thôi.
Nói thẳng ra, quan hệ "sư phụ và đệ tử" này có khi chẳng kéo dài bao lâu.
Đến lúc câu chuyện bắt đầu, Carla-sensei sẽ dần gắn bó với Sieg như trong nguyên tác..
Lúc đó, tôi tất nhiên bị gạt sang một bên.
Là đệ tử từng dạy kèm một thời, có khi cô còn chẳng nhớ tới nữa là.
Cũng giống như bạn bè cấp hai, cấp ba, từng khá thân, nhưng lâu ngày gặp lại thì chẳng còn chuyện gì để nói.
"Nghe chính mình nói mà thấy buồn ghê..."
Nhưng cũng chẳng sao cả. Chuyện thường thôi.
Con người trưởng thành bằng cách vượt qua những khoảnh khắc như thế này.
Chắc thế.
Hơn nữa, tôi còn cảm thấy Carla-sensei vốn có xu hướng bị thu hút bởi những người khó hiểu.
Thế nên, khả năng tôi bị lãng quên là rất cao.
Suy luận của tôi… thật bơ phệch.
Cũng có khi, khác với trong game, Carla-sensei thường tặng dây chuyền cho những đệ tử mà cô từng được dạy kèm, chứ không riêng gì những người quan trọng như trong game.
Kiểu như "Làm tốt lắm, phần thưởng đây", rồi tặng quà.
Ừ, khả năng rất cao.
Như kiểu thưởng sau khi làm bài tập về nhà vậy.
Mà gần đây cũng đâu có tin đồn gì như "Có nhiều gia đình quý tộc gặp vận xui bất thường" đâu.
Vậy thì, với một kẻ chỉ ở mức quen biết như tôi, năng lực bất hạnh của Carla-sensei sẽ không thể phát huy tác dụng.
Chiếc vòng cổ này chỉ đơn thuần là một món trang sức mạnh mẽ.
Dù vậy―
"Cứ mang về dinh thự đã… chắc mình sẽ đem nó đi ướp muối vài ngày cho chắc ăn."
Cẩn thận thì cứ để yên trong ba ngày.
Nghĩ vậy, tôi vừa lo sợ năng lực bất hạnh của Carla-sensei, vừa vội vã chạy về nhà.
Nhưng rồi, sau này tôi mới biết—
Vòng cổ của Carla-sensei.
Đây thực sự là một thứ… tuyệt đối không nên đụng vào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở chương trước tôi đã viết một cách tùy hứng là vòng cổ, nhưng bây giờ tôi lại đang đấu tranh tư tưởng là "sao không viết thành nhẫn cho rồi nhỉ????"
Viết mà không có cốt truyện thì đành chịu thôi (mắt cá chết)