Trong mười chương sau, sau khi phản diện Chi Xiaocheng rời khỏi sân khấu, một kẻ phản diện mới đương nhiên sẽ xuất hiện để tiếp tục thu hút sự căm ghét của độc giả.
Người đó chính là Chen Qian — một trong những người bạn thân hiện tại của Su Tao!
Cô ta là phản diện mới được giới thiệu ở những chương sau.
Chen Qian quen biết Su Tao sau khi cả hai vào đại học, luôn thể hiện bản thân như một “trà xanh” hoàn hảo.
Trước mặt Su Tao, cô ta đóng vai một người bạn tri kỷ, sẵn sàng chia sẻ mọi thứ.
Nhưng sau lưng Su Tao, cô ta là một con ác quỷ đầy ghen tị.
Trước khi vào đại học, Chen Qian từng học cùng trường cấp ba với Ye Liang. Dù xuất thân chỉ ở mức trung bình, cô ta luôn nuôi tham vọng "cá chép hóa rồng", từ lâu đã nhắm Ye Liang làm bạn trai tương lai.
Thế nhưng, chỉ mới vào đại học được hai tháng, Ye Liang đã hoàn toàn si mê Su Tao.
Chen Qian căm ghét điều đó. Tại sao Su Tao – một đứa cô nhi từ vùng quê – lại xứng đáng nhận được tình cảm của Ye Liang?
Trong nguyên tác, hai ngày sau sẽ diễn ra một trận bóng rổ liên trường.
Dongfang Yang và Ye Liang sẽ đối đầu với nhau trên sân.
Su Tao, dù khuôn mặt vừa bị Chi Xiaocheng rạch nát, vẫn kiên quyết xuất hiện để cổ vũ cho cả hai người.
Chen Qian tin rằng, với khuôn mặt bị hủy hoại và vẻ đẹp không còn như xưa, Ye Liang sẽ chẳng bao giờ thích Su Tao nữa.
Vì vậy, cô ta lên kế hoạch: trước tiên làm nhục Su Tao ngay tại trận đấu bóng rổ, rồi sau đó sẽ đẩy cô ấy xuống cầu thang — giáng thêm một đòn đau vào nữ chính vốn đã bị tổn thương.
“Đứa 'bạn thân' này đúng là người mình có thể lợi dụng!”
Chi Xiaocheng siết chặt nắm tay, một nụ cười nham hiểm dần hiện lên trên gương mặt.
“Trong cốt truyện, cô ta là bạn cùng phòng ký túc xá với Su Tao. Mình sẽ đến ký túc của Su Tao tìm cô ta. Nếu nữ chính có mặt, mình còn có thể gây áp lực để kiếm thêm điểm cảm xúc.”
Nói là làm. Chi Xiaocheng lập tức quay người, đi thẳng về phía khu ký túc xá nữ.
Tianheyuan , toà nhà số 4.
Ký túc xá của cô cũng nằm trong tòa này, chỉ là cách phòng Su Tao hơi xa một chút—cô ở phòng 513, còn Su Tao ở phòng 801.
Vì nhà ở khá gần trường, Chi Xiaocheng đã đăng ký sống ngoài ký túc và chỉ thỉnh thoảng mới ở lại.
Cô bước vào thang máy và đi thẳng lên phòng 801. Khi đến nơi, Chi Xiaocheng nhận thấy cánh cửa không đóng hẳn. Nhìn qua khe hở, cô vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.
Một cô gái đang đổ thứ bột màu trắng nào đó vào cốc nước!
Chiếc cốc dán đầy hình dán quả đào nhỏ—không nghi ngờ gì nữa, đó là cốc của Su Tao.
Mà kẻ đang làm chuyện đó? Không ai khác ngoài Chen Qian!
Chi Xiaocheng lặng lẽ rút điện thoại ra.
“Tách—”
Tiếng động khiến Chen Qian giật mình quay lại. “Ai đó?!”
Thấy cô gái nhỏ nhắn với mái tóc buộc hai bên đứng ngoài cửa, Chen Qian lập tức giấu chiếc cốc ra sau lưng, giọng gắt gỏng: “Cô là ai? Chụp ảnh tôi làm gì?!”
Chi Xiaocheng đẩy cửa bước vào, nụ cười nhàn nhã nở trên môi. “Thật ra tôi đến tìm Su Tao, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một cảnh hay ho như vậy. Chị gái à, bỏ thuốc vào nước của người ta có hơi quá đáng rồi đấy, phải không?”
“B-Bỏ thuốc cái gì chứ?!”
Chen Qian vội vàng phủ nhận, đồng thời lén nhét gói bột trắng vào túi quần sau.
Chen Qian trợn mắt nhìn Chi Xiaocheng, cố gắng dùng ánh mắt dữ dằn để dọa nạt.
Nhưng Chi Xiaocheng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, giơ điện thoại lên lắc lắc. “Tôi có bằng chứng đấy nhé~”
“Cô—!”
Nhớ lại tiếng chụp ảnh vừa rồi, sắc mặt Chen Qian lập tức trắng bệch. Cô ta cẩn thận quan sát gương mặt đối phương, rồi như sực nhớ ra điều gì, kinh hãi thốt lên: “Cô là Chi Xiaocheng?!”
“Việc tôi là ai không quan trọng.” Chi Xiaocheng lạnh lùng đáp. “Quan trọng là, nếu tấm ảnh này đến tay Ye Liang, anh ta sẽ phản ứng thế nào, nhỉ?”
“À đúng rồi!” Chi Xiaocheng liếc nhìn về phía giường của Su Tao. “Ở đây có nhiều đồ của con trai quá nhỉ. Chẳng lẽ có ai đó định chụp ảnh rồi tung tin đồn rằng Su Tao lăng nhăng?”
“Ôi chao~ Nếu Ye Liang mà biết thì chắc tức lắm luôn đó~”
“Rồi thì, ai kia sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, đúng không?”
Chi Xiaocheng nhìn chằm chằm vào Chen Qian, giọng nói đe dọa ngấm ngầm: “Và đừng có ngu ngốc mà định giật điện thoại của tôi. Tôi mà hét lên một tiếng, thì cả tòa ký túc xá này sẽ ùa ra xem trò hay đấy. Tin không?”
Sắc mặt Chen Qian tối sầm lại. Cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao Chi Xiaocheng lại biết được chuyện mình thích Ye Liang.
Nhưng từng lời của Chi Xiaocheng đều đánh trúng vào điểm yếu chí mạng của cô.
Không còn lựa chọn nào khác, Chen Qian nghiến răng: “Cô muốn gì? Tiền à?”
“Đừng căng thẳng. Chúng ta cùng phe cả mà~"
Chi Xiaocheng ung dung kéo ghế ngồi xuống, tiện tay khóa cửa ký túc lại. Bình thản nói:
“Cũng giống như cô, tôi ghét cay ghét đắng Su Tao. Cô muốn gài bẫy cô ta, phá hủy danh tiếng, rồi chiếm lấy tình cảm của Ye Liang, đúng không?”
“Thì sao nào?”
“Tôi có thể giúp cô!” Chi Xiaocheng nhe răng cười, để lộ chiếc răng nanh sắc bén cùng nụ cười gian xảo đặc trưng của vai phản diện. “Cô biết tên tôi, chắc cũng biết ‘quá khứ lẫy lừng’ của tôi rồi chứ? Tôi và Su Tao chưa bao giờ đội trời chung. Tôi chỉ mong cô ta chết quách đi cho rồi!”
“Nhưng cô cũng thích Ye Liang mà, đúng không?” Chen Qian vẫn dè chừng. “Cô là tình địch của tôi!”
Chi Xiaocheng thở dài: “Nhưng Ye Liang chỉ có mắt nhìn Su Tao. Chỉ khi cô ta bị loại khỏi cuộc chơi, chúng ta mới có thể cạnh tranh công bằng, đúng không?”
Sau đó, tặc lưỡi một cái, cô nói thêm: “À mà thôi, nói nhiều làm gì cho mệt. Dù gì cô cũng đâu còn lựa chọn nào khác.”
Chi Xiaocheng lại lắc chiếc điện thoại trên tay, nụ cười vẫn không rời khóe môi.
Sau đó, cô ném cho Chen Qian một chai nước suối mà mình mua trên đường tới — là một chai nước khoáng Nongfu Spring.
Chen Qian cau mày, cầm lấy chai nước.
“Làm gì đây?”
Chi Xiaocheng mỉm cười nhạt: “Cô uống trước đi.”
Dù không rõ ý định của Chi Xiaocheng là gì, Chen Qian cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo.
Thế nhưng ngay khi nước vừa chạm đến môi, cô ta liền khựng lại, sắc mặt tái mét.
“Sao nước này đắng thế?!”
Chen Qian trợn tròn mắt đầy kinh ngạc rồi vội vàng nhìn lại nhãn chai.
Là nước khoáng Nongfu Spring thật!
Và nắp chai còn chưa hề bị mở ra. Chẳng lẽ là hàng hết hạn?
Tất nhiên, cô ta không hề biết rằng Chi Xiaocheng đã dùng kĩ năng để làm cho vị của chai nước trở nên khác đi trước khi trao cho cô chai nước đấy.
"Đây là loại thuốc độc đặc chế mà tôi vốn chuẩn bị để dành cho Su Tao. Nhưng giờ thì... tôi sẽ dùng nó để quản cô trước đã."
"Thuốc độc?!"
"Đúng vậy." Chi Xiaocheng gật đầu.
"Mỗi tuần cô sẽ phải uống thuốc giải một lần. Nếu không, da mặt cô sẽ bắt đầu thối rữa."
Vừa dứt lời—
Chen Qian lập tức ném phăng chai nước sang một bên.
Chen Qian ôm cổ họng, hoảng loạn cố móc họng để nôn ra.
Chi Xiaocheng thản nhiên nhặt lại chai nước đã uống dở. "Tôi biết cô cũng muốn xử lý Su Tao, nhưng đừng vội. Trước mắt cứ giữ hình tượng ‘bạn thân’ cho tốt. Sau này, tôi sẽ có cách khiến cô ta phải tự rời khỏi Ye Liang."
"Còn thuốc giải..." Chi Xiaocheng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên như hoa hồng đỏ nở rộ. "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đưa cho cô~"
Nói rồi, cô lại vẫy vẫy điện thoại.
"Từ giờ trở đi, cô phải bám sát Su Tao, báo cáo toàn bộ hành tung của cô ta cho tôi. Tôi sẽ dùng tài khoản phụ để kết bạn WeChat với cô sau."
"Và đừng có mơ đến chuyện chống đối."
"Cô không muốn vừa để mặt mình thối rữa, vừa bị cả trường biết hết bí mật bẩn thỉu, đúng không?"
Chen Qian nhìn theo bóng lưng Chi Xiaocheng đang rời đi, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng dâng cao.
Cô gái này… là ác quỷ!
Hoảng loạn, cô vội vàng dọn dẹp toàn bộ chứng cứ của âm mưu.
Nhưng rồi, như nhớ ra điều gì đó, cô lập tức lao ra cửa.
“Bệnh viện! Mình phải đến bệnh viện…!”
Nhưng ngay khi bước ra ngoài, cô sững người.
Chi Xiaocheng đang tựa vào lan can hành lang, mái tóc bị gió thổi khẽ tung lên.
Ánh mắt liếc qua lạnh lùng và thờ ơ của cô như đang nói: “Đến bệnh viện cũng vô ích thôi.”
Chân Chen Qian mềm nhũn, cô phải bám lấy lan can để đứng vững.
Lần theo ánh nhìn của Chi Xiaocheng, cô quay về phía lối vào ký túc xá.
Một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt thanh tú đang chậm rãi bước về phía toà nhà.
Su Tao.
Cô ấy đã về rồi sao?
Chen Qian sững người.
Khi quay lại nhìn Chi Xiaocheng, cô gái nhỏ nhắn kia đang chăm chú nhìn Su Tao, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh như dã thú vừa khóa chặt con mồi của mình.
Chỉ những cô gái bên ngoài giả vờ ngây thơ trong sáng nhưng bên trong thì giả tạo, hai mặt, lợi dụng đàn ông để đạt được mục đích riêng. (Đ*ếm ấy) Có vẻ là tên đường