Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

8 34

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

5 77

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

53 613

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

126 598

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

13 42

Web Novel - Chương 15– Bước đầu của kế hoạch trở thành Yandere

"Su Tao, cậu có vẻ mất tập trung sau bữa tối. Có chuyện gì đang khiến cậu bận tâm sao?"

Vào lúc 8 giờ tối, những hạt mưa to đang lộp độp rơi xuống, dội xuống cả thành phố đang chìm trong hoàng hôn mờ ảo, mang theo mùi đất ẩm phảng phất trong không khí.

Su Tao và Ye Liang đứng trước một cửa hàng dưới bầu trời đen nặng trĩu.

Vừa ăn tối xong, khi sự kiện lúc 9 giờ vẫn chưa bắt đầu, hai người quyết định đi dạo một chút cho thư giãn.

Nhưng cơn mưa ập đến mà không hề báo trước.

Giữa âm thanh rì rào của cơn mưa, Ye Liang tinh ý nhận ra rằng tâm trạng của Su Tao dường như cũng trầm xuống.

Cô mặc một chiếc váy dạ hội trắng đơn giản với những đường thêu tinh tế, cúi đầu, mũi giày nhỏ nhắn khẽ chạm mặt đất, trông như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Ye Liang nhìn cô một lúc, rồi nhẹ nhàng chạm vào vai cô. "Cậu đang nghĩ gì vậy? Trông cứ như đang ở nơi nào xa lắm."

"À… ồ, xin lỗi." Su Tao gượng cười. "Không có gì đâu. Mình chỉ đang nghĩ về Xiao Cheng thôi."

Nghe đến cái tên đó, Ye Liang khẽ nhíu mày. "Sao lại nghĩ đến cô ta? Cô ta không phải kiểu người phù hợp với cậu đâu, Su Tao. Cậu nên cắt đứt với cô ta càng sớm càng tốt. Sao cứ phải bênh vực cho cô ta làm gì?"

Su Tao hé môi, định nói ra những điều cô đang giữ trong lòng, nhưng ký ức về chuyện đã xảy ra trong tầng hầm bất chợt hiện về, khiến lời nói nghẹn lại.

Cuối cùng, cô chậm rãi hỏi: "Ye Liang, trong mắt cậu… Xiao Cheng là người như thế nào?"

"Kinh tởm."

Ye Liang trả lời không chút do dự.

Su Tao cười nhạt. "Bỏ qua những thành kiến sau này của cậu đi, lúc mới gặp mình và Xiao Cheng, cậu nghĩ sao?"

Ye Liang nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Thế nhưng tâm trí anh lại hồi tưởng về buổi gặp đầu tiên vài tháng trước, vào kỳ nghỉ hè.

Anh lần đầu gặp Su Tao trong một cửa hàng quần áo.

Khi đó, để trốn một cô gái do gia đình khác sắp xếp xem mắt, anh đã lẻn vào phòng thử đồ, ai ngờ Su Tao lại bất ngờ bước ra từ bên trong.

Lúc đó, cô ấy mặc một chiếc váy trắng giản dị mà cô ấy vừa mơis mua.

Mọi người xung quanh đó đều bị ngoại hình của cô thu hút vì lúc đó cô nhìn như một nàng tiên áo trắng bước ra từ một câu chuyện nào đó.

Sau lần chạm mặt tình cờ đó, người phụ nữ đến xem mắt cũng chạy tới đối chất với anh. Anh vội ra lệnh cho Su Tao đừng tiết lộ chỗ mình đang trốn, hứa sẽ trả 100.000 tệ nếu cô giữ im lặng.

Dù Su Tao cố gắng che giấu giúp, anh vẫn bị phát hiện. Đối mặt với những lời chất vấn gay gắt, anh buộc phải viện cớ rằng Su Tao là bạn gái của mình.

Không ngờ, Su Tao không chỉ phối hợp diễn tròn vai mà còn tự tin đối đầu với người phụ nữ mặt dày kia. Lần đầu tiên trong đời, vị thiếu gia vốn quen ra lệnh lại thấy mình được một cô gái che chở.

Nụ cười dịu dàng ấy, ánh nhìn trấn an ấy nhưng đã làm Ye Liang nhận ra rằng: Cô ấy đã bảo vệ anh.

Sau đó, vì thấy có lỗi vì đã trì hoãn cô, Ye Liang muốn trả cô 1 triệu tệ như là tiền bồi thường.

Hầu hết mọi người chắc hẳn sẽ mừng rỡ đến nghẹn lời trước một số tiền như vậy.

Nhưng Su Tao lại từ chối một cách điềm tĩnh.

Cô nhẹ nhàng trấn an anh, nói rằng đó chỉ là “chuyện nhỏ thôi mà.”

Có lẽ là hào quang nữ chính phát huy tác dụng, qua nhiều lần bị từ chối, Ye Liang dần không thể không cảm thấy hứng thú với Su Tao.

Dĩ nhiên, ngoại hình của cô cũng đóng vai trò không nhỏ.

Và cứ thế, câu chuyện giữa họ bắt đầu.

Còn với Chi Xiaocheng...

Ye Liang xoa cằm, cố lục lại ký ức trước khi mơ hồ nhớ ra bóng dáng nhỏ bé, gần như chẳng ai để ý, đứng bên cạnh Su Tao.

“Hồi đó, lớp trang điểm của cô ta không lố như bây giờ. Hình như chỉ là vài nét nhẹ thôi?” Ye Liang lẩm bẩm, trầm ngâm suy nghĩ. “Nếu phải miêu tả thì… chắc tôi sẽ nói cô ta trông hơi… chậm chạp.”

Su Tao khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. “Thật ra, Xiao Cheng lúc đầu không phải như thế này. Cô ấy… sa vào một đám người xấu rôif thay đổi.”

Vừa nói, Su Tao vừa nhớ lại những ngày đầu cấp ba của họ, không kìm được mà bật cười. “Xiao Cheng lúc đó ngây thơ lắm. Khi không trang điểm gì, cô ấy vẫn khá dễ thương.”

Ye Liang lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Anh không hiểu vì sao Su Tao cứ nhắc đến cái người đó mãi.

Trang điểm rồi còn xấu như thế, anh thật sự không dám tưởng tượng Chi Xiao Cheng lúc không trang điểm sẽ ra sao.

Vì vậy, anh dứt khoát nói:

“Dù sao thì, tớ có thể nghe lời cậu, không gây rắc rối cho Chi Xiao Cheng. Nhưng cậu cũng phải nghe tớ. Tuyệt đối đừng liên lạc với cô ta nữa.”

Su Tao hé miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại cúi đầu. Cô không gật cũng không lắc.

Thấy cô do dự, Ye Liang hừ nhẹ đầy bất mãn. “Hửm?”

Su Tao giật mình trước âm thanh ấy. “Tớ… tớ vẫn muốn thử. Xiao Cheng chỉ là bị dụ dỗ sai đường thôi. Bản chất cô ấy vẫn là người tốt. Nếu có thể, tớ không muốn từ bỏ tình bạn của bọn tớ.”

“Cô ta đã bắt cóc cậu! Nếu tớ không đến kịp thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Vậy mà cậu vẫn còn hy vọng vào cô ta?!”

Ye Liang hoàn toàn không thể hiểu nổi cách nghĩ của Su Tao.

Nhưng anh cũng bật lực, không thể làm gì được.

Bởi vì anh yêu cô. Anh không muốn ép cô hay dùng tới bạo lực gì hết.

Thấy Ye Liang càng lúc càng bực bội, Su Tao rụt rè giải thích:

“Tớ là trẻ mồ côi. Tớ và Xiao Cheng đã bên nhau từ hồi tiểu học. Cô ấy ở cùng với tớ suốt cả thời thơ ấu, giống như một đứa em gái vậy. Cô ấy là người đầu tiên khiến tớ cảm thấy như mình có một gia đình.”

“Nên… tớ muốn thử thêm một lần nữa.”

Ye Liang giơ tay lên, định nói gì đó. Nhưng cuối cùng, anh chỉ buông tay xuống nặng nề.

Anh gãi đầu, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Con người sẽ thay đổi,” anh lẩm bẩm, không muốn tranh cãi thêm. “Thôi bỏ đi. Đừng nhắc đến cái đứa xui xẻo đó nữa. Dù sự kiện bắt đầu lúc 9 giờ, nhưng đi luôn bây giờ đi.”

Không đợi Su Tao trả lời, anh kéo cô lên xe rồi lái thẳng về phía bãi biển thành phố Cửu Châu.

Trên đường đi, Ye Liang vừa lái vừa giải thích:

“Sự kiện này do mấy gia tộc lớn tổ chức, trên du thuyền hạng sang đấy. Với chiếc váy đó, cậu sẽ khiến ai nấy đều phải ngoái lại nhìn!”

“Và gia đình tớ cũng sẽ có mặt. Su Tao, cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Ye Liang vẫn thao thao bất tuyệt, nhưng khi liếc sang, anh thấy Su Tao đang chăm chăm nhìn vào điện thoại.

“Cậu có đang nghe tớ nói không đấy?”

“Hả?” Su Tao giật mình, vội quay về thực tại, nở một nụ cười gượng gạo.

“À… cậu có thể nói lại được không?”

Dù giọng Ye Liang vang lên bên tai, tâm trí cô lại hoàn toàn đặt cả vào dòng tin nhắn trước mắt.

Chi Xiao Cheng vừa gửi đến một tin nhắn:

"Tao-Tao, sắp 9 giờ rồi. Cậu đang ở ký túc xá à? Tớ đến tìm cậu nhé."

Lúc 9 giờ, lẽ ra cô phải cùng Ye Liang đến buổi tiệc.

Su Tao tự hỏi không biết Xiao Cheng muốn nói điều gì.

Nếu chỉ là trò chuyện, thì gọi điện là được mà, đúng không?

Sau một hồi cân nhắc, Su Tao nhắn lại:

“Chuyện gấp à? Tớ không về kịp lúc 9 đâu.”

Chi Xiao Cheng lập tức hồi đáp:

“Tớ cần gặp cậu trực tiếp. Cậu có thể quay lại không?”

“Xin lỗi nha” Su Tao gửi kèm một hình dán cầu xin dễ thương. “Tớ đang đi mua sắm với một người khác. Chắc sẽ mất kha khá thời gian.”

Đoàng!!

Một tiếng sấm vang lên dữ dội. Mưa cũng bắt đầu nặng hạt hơn.

Vừa gửi tin nhắn đi, Su Tao lập tức cảm thấy hối hận. Với thời tiết đang chuyển xấu thế này, cái cớ “đi mua sắm” nghe thật gượng gạo.

Nhưng cô không dám nói mình đang đi với Ye Liang — sợ rằng điều đó sẽ khiến Chi Xiao Cheng nổi giận.

May mắn thay, tin nhắn tiếp theo của Chi Xiao Cheng lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy… cậu vẫn sẽ giữ lời chứ?”

“Ừm, tớ sẽ về ngay khi có thể!”

Cất điện thoại đi, Su Tao khẽ thở phào. Đây là một dấu hiệu tốt.

Chỉ cần Xiao Cheng vẫn chịu nói chuyện, thì tình bạn giữa họ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Cô ngẩng đầu, đưa tay vuốt lại mái tóc, liền bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Ye Liang.

Su Tao gượng cười lần nữa. “Tớ không nhìn điện thoại nữa đâu. Tớ sẽ để chế độ im lặng.”

Su Tao tắt âm điện thoại rồi bỏ vào túi xách.

Nhưng cô không nhận ra tin nhắn tiếp theo của Chi Xiao Cheng đã đến:

“Tao-Tao, tớ sẽ đợi cậu trên sân thượng. Bao giờ cậu sẽ về?”

Mười phút sau:

“Tao-Tao, bao giờ cậu sẽ về?”

Mười lăm phút sau:

“Tao-Tao, bao giờ cậu sẽ về?”

Hai mươi phút sau:

“Tao-Tao, bao giờ cậu sẽvề?”

Mưa rơi ngày càng nặng hạt.

"Khi nào cậu mới về vậy, Tao-Tao?"