Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

8 34

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

(Đang ra)

Kanojo no Kanojo to Fujun na Hatsukoi

Akeo

Có lẽ là vậy, mà..........Không sao, chỉ cần tôi vẫn không hiểu được tình yêu thì mọi người sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi mà, phải không nhỉ?

5 77

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

53 613

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

126 598

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

13 42

Web Novel - Chương 17– Ngoan nào! Xuống khỏi tầng thượng trước đã

Không không không không không!!

Hơi thở của Su Tao trở nên gấp gáp khi cô chăm chú nhìn vào tin nhắn WeChat vừa đến.

Chờ cô trên sân thượng?

Giữa trời mưa to gió lớn thế này sao!

Cô chỉ mong đây chỉ là trò đùa của Chi Xiaocheng mà thôi.

Với thời tiết như thế này, cơ thể yếu ớt của Chi Xiaocheng nếu bị dầm mưa quá lâu... cô thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao!

Đúng lúc đó, Ye Liang bước tới và nhận ra vẻ mặt bất thường của Su Tao. Lo lắng, anh hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Su Tao liếc nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ run khi cô bịa ra một cái cớ:

"Xiaocheng bị mắc mưa bên ngoài, không về được. Cô ấy muốn tớ mang ô ra cho cô."

Ye Liang bật cười khẩy:

"Cứ để cô ta đứng đấy đợi cho hết mưa đi. Mưa bão kiểu này, đừng nói người, đến xe cũng khó mà di chuyển. Cậu định xông ra ngoài đưa ô thật à?"

Anh liếc nhìn vóc dáng mảnh mai của Su Tao ẩn dưới lớp váy.

"Gió sẽ thổi bay cả cậu lẫn cái ô đấy."

Nhún vai, anh nói thêm:

"Mặc kệ cô ta đi. Sự kiện sắp bắt đầu rồi, vào thôi."

“Cậu… đợi tớ một lát.” Su Tao vẫn không thể yên tâm. Cô cầm điện thoại, bước sang một bên. “Tớ cần gọi điện.”

Không chần chừ, cô lập tức bấm gọi thoại WeChat cho Chi Xiaocheng.

Chưa kịp nghe thấy giọng của Chi Xiaocheng, tai cô đã bị lấp đầy bởi tiếng gió rít gào và mưa đập dữ dội.

Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng sấm chớp, khiến Su Tao nhận ra một điều rõ ràng:

Chi Xiaocheng chắc chắn không ở trong nhà.

Cô ấy đang ở trên sân thượng!

Su Tao hoảng hốt, vội vàng gọi lớn:

“Xiaocheng! Xiaocheng, cậu nghe thấy tớ không?!”

Trong khi đó, dưới mái che tạm bợ trên sân thượng, Chi Xiaocheng nghe thấy giọng lo lắng của Su Tao, không khỏi thở dài trong lòng.

Đây chính là sức hút của nữ chính trong truyện.

Dù bản thân cô chỉ là một nhân vật phụ "bia đỡ đạn".

Dù cô đã từng làm không ít chuyện tồi tệ với Su Tao.

Su Tao vẫn ôm lấy cô bằng sự quan tâm và tin tưởng vô điều kiện.

Từng bị hai người bạn gái phản bội trong kiếp trước, Chi Xiaocheng càng thêm trân trọng cơn bão quan tâm mãnh liệt này.

Màn diễn của cô vẫn không chút sơ hở khi đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh đến rợn người:

“Tớ nghe thấy rồi, Tao-Tao. Có chuyện gì vậy?”

Ở sảnh du thuyền, Su Tao thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội vàng thúc giục:

“Xiaocheng, tớ không thể đến ngay được. Cậu xuống trước đi được không? Trên sân thượng nguy hiểm lắm, mưa gió thế này mà!”

Thế nhưng Chi Xiaocheng dường như chỉ bám lấy một chi tiết trong lời cô.

“Xuống sao?”

“Đúng vậy.” Su Tao không nhận ra ẩn ý, giọng dịu lại, ý thức được sự gấp gáp của mình lúc nãy.

“Cậu về ký túc xá đi, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi. Có gì muốn nói thì đợi tớ về rồi mình nói, được không? Tầm 11 giờ tớ sẽ về.”

“Nhưng chúng ta đã hẹn là tớ sẽ chờ cậu ở đây mà. Chúng ta đã hứa rồi, phải không?”

Su Tao lập tức nhận ra Chi Xiaocheng lại rơi vào trạng thái kỳ lạ giống như trong sự cố ở tầng hầm hôm đó.

Dù đây là bản chất thật của cô ấy, hay chỉ là một trạng thái tạm thời, thậm chí là một dạng bệnh lý, Su Tao cũng không còn thời gian để suy xét nữa.

Giữ cho giọng nói bình tĩnh, cô nhẹ nhàng dỗ dành:

“Chúng ta có thể nói chuyện ở bất cứ đâu.

Khi tớ về, tớ sẽ lắng nghe thật kỹ tất cả những gì cậu muốn nói.

Lúc đó mình sẽ nói chuyện đàng hoàng, được chứ?”

“Chúng ta nên nói về gì?” Chi Xiaocheng lại hỏi.

Su Tao cắn môi, liếc nhìn Ye Liang ở phía xa rồi hạ giọng:

“Về… việc cậu thích tớ. Tớ cũng có rất nhiều điều muốn nói. Vậy nên, làm ơn —vào trong đợi tớ, được không?”

“Vậy thì tớ sẽ đợi ở đây. Dù sao, chúng ta đã hứa rồi mà.”

Trong cơn mưa xối xả thế này thì sao có thể gọi là như lời hứa được chứ?!

Khi sự dịu dàng không còn tác dụng, Su Tao buộc phải cứng rắn.

“Xiaocheng, nghe tớ nói. Xuống khỏi sân thượng trước đã. Nếu cậu không xuống, tớ sẽ không quay lại, và chúng ta cũng sẽ không nói gì hết.”

Chiêu này trước giờ vẫn luôn có tác dụng từ khi họ còn nhỏ.

Mỗi khi Su Tao dùng giọng nghiêm khắc như thế này, cho dù Chi Xiaocheng có bướng bỉnh đến đâu, cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Chi Xiaocheng đôi lúc nghịch ngợm, nhưng phần lớn đều rất nghe lời. Lần này cũng không ngoại lệ.

Nghe giọng nghiêm túc của Su Tao, giọng Chi Xiaocheng dịu lại như mọi khi, mang theo chút ấm ức:

“Được rồi… tớ sẽ nghe lời cậu.”

“Ngoan lắm! Xuống trước đã nhé. Tớ hứa sẽ quay lại sớm thôi!”

Cuối cùng, Su Tao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai tháng qua, những mâu thuẫn liên tục với Chi Xiaocheng đã khiến họ dần xa cách.

Su Tao hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chắc chắn là do những “người bạn” kia làm hư Xiaocheng rồi!

Chỉ cần buổi tiệc này kết thúc, cô sẽ có thể ngồi xuống và nói chuyện đàng hoàng với Xiaocheng một lần cho rõ ràng.

Khi những suy nghĩ ấy vừa lướt qua đầu, giọng của Chi Xiaocheng lại vang lên trong cuộc gọi, lần này hòa cùng tiếng mưa rơi:

“Nếu tớ xuống khỏi sân thượng… Tao-Tao thật sự sẽ quay lại chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Giọng Su Tao lại dịu dàng trở lại. “Tớ sẽ không bao giờ lừa cậu.”

“Được!”

Giọng Chi Xiaocheng nghe có phần tươi tắn hơn.

Cuộc trò chuyện dường như kết thúc tại đó, nhưng cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt. Su Tao cố tình giữ máy, muốn nghe âm thanh mưa nhỏ dần — dấu hiệu cho thấy Chi Xiaocheng đã trở vào trong.

Thế nhưng khi lắng nghe, tiếng mưa vẫn ào ạt như cũ.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đang di chuyển vào trong cả.

Sau một khoảng lặng dài, giọng Chi Xiaocheng vang lên trở lại — không còn cảm xúc, nhưng vẫn nhẹ nhàng.

“Nếu tớ xuống khỏi sân thượng… Tao-Tao sẽ quay lại.”

“Tầng 14… khá cao nhỉ.”

Su Tao chết lặng.

“Xiaocheng!!”

Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, cô hét lên thất thanh, chẳng còn màng đến hình tượng.

“Bíp—bíp—bíp—”

Cuộc gọi đã kết thúc rồi.

Cô cuống cuồng bấm gọi lại, nhưng cuộc gọi không thể kết nối.

“Su Tao, xong chưa? Sự kiện sắp bắt đầu rồi. Bọn mình phải vào sảnh triển lãm trong du thuyền thôi.”

Ye Liang tiến lại gần nhưng sững người khi thấy Su Tao rối loạn, khuôn mặt cô đầy hoảng loạn.

Không thể liên lạc với Chi Xiaocheng qua WeChat hay điện thoại, Su Tao hoàn toàn mất kiểm soát.

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Chi Xiaocheng cùng chiếc điện thoại rơi xuống từ tầng 14.

Cái điện thoại thì vỡ thành từng mảnh.

Còn người thì....

Cô không dám nghĩ về viễn cảnh đó thêm nữa và lập tức quay sang Ye Liang:

“Ye Liang, t-tớ cần quay lại trường. Tớ không thể ở lại buổi tiệc này. Cậu có thể đưa tớ về được không?”

Ye Liang cau mày. Sự bực dọc âm ỉ từ lúc đi xe giờ bùng phát.

“Su Tao, cậu đang nói cái gì vậy? Buổi tiệc này rất quan trọng với tớ. Tớ còn mời cả người nhà đến vì cậu. Sự kiện chính sắp bắt đầu mà giờ cậu đòi rời đi? Vì chuyện gì chứ?”

“Xiaocheng đang gặp nguy hiểm! Tớ phải quay về!”

Su Tao biết cô không còn thời gian để giải thích dài dòng. Cô nói thẳng mục đích của mình.

Sẽ tốn khoảng nửa tiếng để lái xe quay lại trường.

Cô ấy cần được giúp!

Nhưng–

Sự khó chịu của Ye Liang bùng nổ hoàn toàn.

Anh vốn đã không ưa gì Chi Xiaocheng. Những trò quậy phá trước đó của cô ta đã khiến anh phát cáu không biết bao nhiêu lần. Rồi chuyện bắt cóc Su Tao xuống tầng hầm, phá hỏng danh tiếng của anh trong buổi tiệc lần trước, suýt nữa còn khiến Su Tao gặp nguy hiểm.

Giờ thì lại gây chuyện nữa.

Hai tay anh siết chặt vô thức, cằm hất lên cùng với gương mặt u ám:

“Chi Xiaocheng, Chi Xiaocheng, lúc nào cũng là Chi Xiaocheng! Sau tất cả những gì cô ta đã làm với cậu, tại sao cậu vẫn còn quan tâm đến cô ta?!”

Giọng anh sắc lạnh, đầy áp chế và không cho phép phản kháng — như mọi khi.

Khí chất của một thiếu gia được nuôi dạy trong gia đình quyền thế, quen với việc ra lệnh và nắm quyền, trào dâng như cơn giông gào thét ngoài kia.

Cách nói chuyện đó đã khiến không ít cô gái bình thường phải e dè, thậm chí cả những người từng là lãnh đạo cũng phải dè chừng trước danh tiếng của nhà họ Ye.

Nhiều lần trước, chỉ cần Ye Liang hơi nâng giọng, Su Tao đã rụt lại, chấp nhận nhún nhường.

Nhưng lần này, Ye Liang nhận ra một điều gì đó khác biệt.

Cô gái cứng đầu trước mặt anh lúc này lại có đôi mắt ngập tràn sự kiên quyết ,không thể bị lay chuyển.

tong tai ba dao