Sấm chớp lóe lên, tiếng sét rền vang giữa cơn mưa trút xuống không ngừng.
Bên trong du thuyền, khung cảnh hoàn toàn trái ngược với thời tiết bên ngoài—tràn ngập ánh sáng rực rỡ, tiếng cười nói rộn ràng của những chàng trai cô gái trẻ trung, thanh tú đang vui vẻ tận hưởng buổi tiệc.
Đúng 9 giờ, tất cả khách mời đều đã có mặt.
Và hai người đến cuối cùng, cũng là được mong chờ nhất, dĩ nhiên là Su Tao và Ye Liang.
Là "bạch nguyệt quang" trong lòng biết bao nam chính của câu chuyện—người từng khiến không biết bao nhiêu vai phản diện, "bia đỡ đạn", và thiên kim các gia tộc phải lu mờ—vẻ đẹp của Su Tao là điều không thể phủ nhận.
Cô đứng đó, gương mặt xinh xắn dịu dàng dưới ánh đèn càng thêm mềm mại, đầy nữ tính.
Chiếc váy dạ hội trắng ôm sát vòng eo thon nhỏ, khéo léo tôn lên từng đường nét mềm mại của cơ thể. Phần cổ hơi xẻ khẽ để lộ đường cong xương quai xanh thanh tú, làn da mịn màng như lụa, ánh lên sắc sáng mờ ảo.
Mái tóc đen mượt như lụa buông xõa trên vai cô, vài sợi lòa xòa bên tai càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng mong manh.
Cô như ánh trăng nhạt nhòa giữa bầu trời đêm—bình yên mà bí ẩn, hoặc như đóa sen trắng lúc mặt trời mọc—thuần khiết, không có chút bụi nào.
Còn Ye Liang, dĩ nhiên cũng rất điển trai.
Trên người anh toát ra khí chất tổng tài lạnh lùng, cao ngạo, khiến người lạ tự giác giữ khoảng cách—như thể đang thầm tuyên bố: Su Tao là của anh.
Thế nhưng, ánh mắt của hầu hết mọi người vẫn không thể rời khỏi Su Tao.
Chẳng phải cô ta chính là người bị đồn là “bạn gái giả” của thiếu gia Ye sao?
Những cô gái có mặt hôm đó đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn, từ nhỏ đã được nuông chiều và chăm chút.
Nhan sắc và vóc dáng của họ dĩ nhiên chẳng thua kém ai, nhưng đứng cạnh Su Tao, vẫn cảm thấy kém hơn một chút—một chút mong manh dịu dàng không thể bắt chước.
Vài cô gái ghen tị lập tức bĩu môi đầy khinh miệt.
“Đi dự tiệc với tư cách người yêu mà không thèm khoác tay? Nhìn giả trân thấy rõ.”
Đúng lúc đó, Dongfang Yang đang nhâm nhi ly rượu vang gần đó khẽ cười khẩy:
“Đừng để vẻ tự tin của Ye Liang lừa. Tôi cá là cậu ta còn chưa nắm tay Su Tao lần nào đâu.”
Cô gái bên cạnh quay sang, tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
Tôi là tình địch của hắn, đương nhiên tôi biết.
Khi ấy, anh, Ye Liang và Si Chen từng đồng loạt theo đuổi Su Tao—không ai chịu nhường ai một bước.
Dù cả ba đều là người thừa kế của những gia tộc lớn, nhưng vì đây chỉ là chuyện theo đuổi một cô gái, nên cũng chẳng cần làm lớn đến mức để các gia tộc ra mặt đối đầu.
Thế là cả ba đã lập một hiệp ước: không ai được ép buộc Su Tao bất cứ điều gì. Nếu cô không đồng ý, thì ngay cả chạm vào cũng không được—dĩ nhiên, nắm tay cũng nằm trong danh sách cấm.
Sau đó, cuộc cạnh tranh “công bằng” chính thức bắt đầu.
Dongfang Yang là một công tử phong lưu, Ye Liang mang dáng dấp tổng tài bá đạo, còn Si Chen cũng chẳng hề kém cạnh với thân phận cao quý và phong thái trầm ổn.
Mỗi người đều mang theo lòng kiêu hãnh của riêng mình, nghĩ rằng việc chinh phục một cô gái bình thường như Su Tao chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nhưng cuối cùng, vì mãi bám lấy sự kiêu ngạo đó...
Họ theo đuổi Su Tao được 3 tháng rồi.
Quên chuyện sờ vào má cô ấy hay là ôm đi–
Họ còn chưa được nắm tay cô một cách đàng hoàng!
Cô gái ghen tị liếc nhìn Su Tao—người vẫn giữ một khoảng cách nhỏ với Ye Liang—rồi cười nhạo:
“Thiếu gia Ye cái gì chứ? Nhìn cũng chỉ là một thằng mê gái không hơn.”
Dongfang Yang: “…”
Sao tự nhiên tôi cũng thấy như bị sỉ nhục vậy?
Đúng lúc đó, một cô gái khác tiến lại gần, tay cầm ly rượu vang, chiếc váy đỏ trên người khẽ lay động theo từng bước chân uyển chuyển.
“Ôi chà, thiếu gia Dongfang mà lại uống rượu một mình sao? Không tìm được bạn đồng hành à?”
Nhận ra cô gái trước mặt, Dongfang Yang cụng nhẹ ly rượu với cô:
“Qian Qing, cô cũng đi một mình đấy thôi. Không phải tôi thiếu lựa chọn, chỉ là… không muốn để tâm.”
Qian Qing liếc nhìn Su Tao với ánh mắt đầy ẩn ý. “Tôi biết chuyện giữa ba người các anh. Nhưng thật lòng mà nói, quy ước đó cứng nhắc quá. Theo đuổi con gái đâu nhất thiết phải đi đường thẳng. Có hàng tá cách khác.”
“Vả lại, gia đình anh đời nào chấp nhận cô ta? Vì một người như thế mà bỏ lỡ dịp quan trọng thế này… đúng là không đáng.”
Nói xong, Qian Qing nhấp một ngụm rượu rồi ngồi xuống bên cạnh Dongfang Yang, ánh mắt vẫn dán chặt vào Su Tao—với sự khinh miệt không hề che giấu.
Thế nhưng, trong lòng Dongfang Yang lại khẽ lay động.
Anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Chỉ cần mở miệng, biết bao thiên kim xinh đẹp sẽ xếp hàng chờ được mai mối.
Nhưng anh luôn chán ghét kiểu con gái ấy—những người chỉ quan tâm đến tài sản và thế lực gia tộc của anh.
Ngay cả cô nàng ngốc nghếch, đầu óc lơ ngơ như Chi Xiaocheng… cũng còn có sức hút hơn bọn họ nhiều.
Ít ra, cô ta cũng không tệ về ngoại hình.
Chỉ là hơi lùn một chút...
“Thôi đi, mình nghĩ tới cô ta làm gì chứ?”
Dongfang Yang lắc đầu, dốc cạn ly rượu trong một hơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của Su Tao.
Cùng lúc đó, sau khi vất vả từ chối không biết bao nhiêu người bắt chuyện, nữ chính cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ một chút, trong khi Ye Liang đang bận xã giao với những người khác.
Dù hiện giờ chỉ là giai đoạn làm quen, và Ye Liang đã hứa phần thú vị sẽ đến sau, nhưng mấy dịp thế này thật chẳng hợp với cô chút nào.
Ai nấy đều mang những nụ cười giả tạo.
Trong ánh mắt họ tràn đầy toan tính.
Những cuộc trò chuyện lịch sự chỉ là lớp vỏ bọc cho sự giả dối và kiểu cách.
Người có địa vị thì kiêu ngạo, kẻ kém thế hơn lại tâng bốc hoặc gượng ép nhún nhường.
Su Tao có cảm giác như mình là một con thuyền nhỏ lẻ loi, trôi dạt giữa biển người cuộn sóng.
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra—đã 9 giờ 30 rồi.
Trên màn hình chính, một tin nhắn từ Chi Xiao Cheng gửi cách đây bốn phút hiện rõ:
“Tao-Tao, khi nào cậu mới về vậy?”
Su Tao khẽ mỉm cười, lòng thoáng ấm lại khi nhớ về những năm tháng tiểu học và trung học—khi cô và Chi Xiao Cheng luôn nương tựa vào nhau để trưởng thành.
“Khi mình về, nhất định sẽ giải thích hết mọi hiểu lầm với Xiaocheng. Quan hệ giữa bọn mình rồi sẽ trở lại như xưa thôi!”
“Nhưng chắc phải sau 11 giờ mới xong được…”
Cô vừa mở khóa điện thoại, định nhắn lại thì bất ngờ phát hiện biểu tượng WeChat của Chi Xiao Cheng hiện lên chấm đỏ—hàng chục tin nhắn chưa đọc!
Xiaocheng… đã gửi gì cho mình vậy?
Và sao lại nhiều thế này?
Mở khung trò chuyện ra, Su Tao lập tức đứng bật dậy, vô tình làm đổ ly rượu bên cạnh.
Tiếng vỡ ly vang lên khiến phần lớn khách trong bữa tiệc quay lại nhìn, nhưng ánh mắt Su Tao vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, hoàn toàn không nhận thức được điều gì đang diễn ra xung quanh.
Cô cuộn xuống, nhìn thấy từ khoảng 8 giờ tối, Chi Xiao Cheng bắt đầu gửi cùng một tin nhắn, đều đặn năm phút một lần:
– Tao-Tao, cậu bao giờ mới về?
Giống như một chuỗi tin nhắn bị nguyền rủa trong phim kinh dị, từng dòng chữ lặp đi lặp lại khiến sống lưng Su Tao lạnh toát.
Tin nhắn cuối cùng được gửi đúng lúc 9:30.
Và ngay khi đồng hồ điểm 9:35, một tin nhắn y hệt lại hiện lên:
– Tao-Tao, cậu bao giờ mới về?
Đột nhiên, Su Tao nhớ lại ánh mắt kỳ lạ và hành vi rợn người của Chi Xiao Cheng trong tầng hầm hôm trước.
Toàn thân cô cứng đờ, môi khô khốc, tim đập dồn dập.
Mãi đến khi một giọng nói cất lên, kéo cô về thực tại, Su Tao mới bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn.
“Tiểu thư, xin hãy nhấc chân lên ạ. Cẩn thận mảnh thủy tinh.”
Một nhân viên phục vụ đã lặng lẽ xuất hiện, quỳ xuống dọn những mảnh ly vỡ dưới chân cô.
Su Tao như người mộng du, vội vã lùi lại một bước để tránh, rồi lập tức cúi nhìn lại màn hình điện thoại.
Một suy nghĩ thoáng qua đầu cô—
Chẳng lẽ… Xiaocheng đã cài chế độ gửi tin nhắn tự động?
Nhưng… WeChat làm gì có chức năng đó...
Không chắc chắn, Su Tao run rẩy gõ từng chữ lên màn hình:
“Xiaocheng, cậu ổn chứ?”
Ngay lập tức, một tin nhắn phản hồi hiện lên:
“Tao-Tao, cuối cùng cậu cũng trả lời rồi! Tất nhiên là tớ ổn mà!”
Su Tao thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ chỉ là do mạng lag thôi…
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn tiếp theo xuất hiện:
“Tớ đang chờ cậu. Tao-Tao, bao giờ cậu mới về?”
Su Tao gạt một lọn tóc lòa xoax trên má, nhanh chóng gõ lại:
“Tớ sẽ chưa về ngay được. Xiaocheng, cậu vẫn đang ở ký túc xá tớ à? Cậu về phòng trước đi, uống chút nước rồi nghỉ ngơi nhé. Mai bọn mình nói chuyện được không?”
Giữa những dòng chữ, Su Tao cảm nhận được điều gì đó không ổn trong tâm trạng của Chi Xiaocheng—một sự bất an kỳ lạ, như thể cô đang lạc trong một thế giới hoàn toàn khác.
Cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để thăm dò khéo léo hơn, thì một tin nhắn kỳ quái lại hiện ra:
“Nước á? Nhưng ở đây nước ở khắp nơi. Tớ uống không hết được.”
Câu đó… nghĩa là sao?
Su Tao không hiểu gì cả, nhưng một tiếng sấm rền vang khiến những khung cửa sổ đẫm mưa rung lên bần bật.
Một khả năng kinh hoàng lóe lên trong đầu cô.
"Xiaocheng, cậu đang đợi tớ ở đâu vậy?"
"Trên sân thượng chứ còn đâu. Chẳng phải mình đã hẹn sao? Tớ sẽ đợi cậu ở đó lúc 9 giờ."
Tin nhắn tiếp theo khiến Su Tao rợn người.
"Vậy, Tao-Tao, khi nào cậu mới về?"
-------------------
Trước đó tôi nhầm, chap sau mới đúng là có gore. Cân nhắc trước khi xem. (Tại tôi đọc lâu rồi nên quên mất bây giờ đọc lại để dịch nên mới nhầm)