Transmigrated as a Cannon Fodder Villain? I Became a Yandere Lo*i

Truyện tương tự

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

57 1258

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

37 282

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

77 8014

Web Novel - Chương 09– Thu hoạch điểm cảm xúc

Ngồi trở lại ghế, Dongfang Yang nhìn thẳng về phía trước, ngón trỏ gõ nhịp đều đều lên mặt bàn, ăn khớp với chiếc chân đang rung nhè nhẹ.

Trước mặt anh là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc tết hai bên, mí mắt rũ xuống, đầu cúi thấp, hai tay lo lắng nắm chặt lấy gấu váy.

Lý trí mách bảo anh rằng Chi Xiaocheng đang diễn.

Và là diễn một cách trắng trợn!

Thế nhưng, bản năng anh lại thì thầm rằng không ai có thể diễn đạt đến mức này. Sự khác biệt rõ rệt trong thái độ – anh chỉ từng thấy ở những diễn viên lão luyện trong giới giải trí.

Hơn nữa, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy, mang theo chút mệt mỏi nhè nhẹ, khiến người ta khó lòng nghĩ xấu về cô.

Chỉ tẩy trang thôi mà có thể thay đổi đến mức này sao?

Tại sao trước giờ anh lại không nhận ra cô gái này, khi ngoan ngoãn thế này, lại có thể dễ thương đến vậy?

Từ lúc nào không hay, cảm giác ghét bỏ với Chi Xiaocheng trong lòng anh cũng đã dịu đi đáng kể.

Anh chỉ vào chiếc ghế đối diện, nghiêm giọng: “Ngồi đi.”

Chi Xiaocheng rụt rè gật đầu, vuốt nhẹ váy rồi khép nép ngồi xuống ghế.

Hôm nay, vai diễn của cô là một bé ngoan rụt rè, nhút nhát và dễ thương.

Lớp trang điểm trước đây chẳng qua chỉ là lớp màn che giấu bản chất thật.

Trong đầu cô, dòng thông báo điểm cảm xúc vẫn chảy không ngừng. Dù mỗi lần chỉ là hai ba điểm, hoàn toàn không thể so với lúc trước, nhưng Chi Xiaocheng hiểu rõ—

Rằng Dongfang Yang đang dần bị cô ảnh hưởng.

Cô tiếp tục diễn vai chú thỏ nhỏ bối rối, ngồi không yên, tay chân luống cuống. Một lúc sau, như đã lấy hết can đảm, cô cúi đầu về phía Dongfang Yang:

“Thiếu gia Dongfang… x-xin hãy mắng tôi đi!”

Dongfang Yang bật cười bất lực, chống cằm bằng một tay, ánh mắt đầy hứng thú quan sát cô:

“Tại sao tôi phải mắng cô?”

“Vì… vì tôi đã luôn làm phiền anh, gây rắc rối cho anh. Hôm nay tôi đến để xin lỗi, anh muốn mắng thế nào cũng được!”

Dongfang Yang cau mày hỏi: "Thật hả? Mắng như nào cũng được à?"

Chi Xiaocheng len lén liếc lên nhìn anh bằng một mắt, vẻ mặt đầy lo lắng:

“C-Có thể… nhẹ tay một chút, được không…?”

Hừm. Đúng là một người phụ nữ thú vị.

Thật lòng mà nói, Dongfang Yang cũng không chắc Chi Xiaocheng có đang diễn hay không.

Nhưng theo hiểu biết của anh về cô, sự khác biệt giữa hiện tại và trước kia đúng là quá lớn.

Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề:

“Cô nói Su Tao đã khuyên nhủ cô trong tầng hầm, khiến cô hối cải. Thật lòng mà nói, cảm giác như cô đã biến thành một người hoàn toàn khác. Nói đi, rốt cuộc Su Tao đã nói gì với cô?”

Chi Xiaocheng ngoan ngoãn gật đầu:

“Thật ra, khi tôi bắt cóc Su Tao… Ơm—nói là bắt cóc chắc cũng đúng. Tôi nhốt cô ấy trong tầng hầm chủ yếu là để cảnh cáo, bảo cô ấy tránh xa anh.”

“Thiếu gia Dongfang, anh cũng biết Su Tao rất lý trí và dịu dàng. Ngay cả khi tôi đe dọa cô ấy, cô ấy cũng không nổi giận. Ngược lại, cô ấy nói tôi chỉ bị Xiuhua và mấy người khác làm cho mù quáng.”

“Xiuhua?” Dongfang Yang xen vào, vẻ mặt đầy tò mò.

Chi Xiaocheng lập tức đẩy hết trách nhiệm cho “vật tế” đã chuẩn bị sẵn:

“Cô ấy là… bạn của tôi.

Chính cô ấy đã dạy tôi trang điểm, rồi xúi giục tôi nhằm vào Su Tao.

Cô ấy nói rằng cả anh, Thiếu gia Dongfang, và Thiếu gia Ye Liang ban đầu đều thích tôi… nhưng Su Tao đã cướp hai người đi.”

“Cho nên… cho nên…”

Chi Xiaocheng nhỏ giọng, cúi đầu, giọng nghẹn lại vì xấu hổ.

Dongfang Yang tiếp lời cô, giọng đầy ẩn ý:

“Và cô thực sự tin vào điều đó à?”

“Ừm.” Chi Xiaocheng vội vàng giải thích,

“Nhưng khi ở trong tầng hầm, Su Tao đã từ từ giảng giải cho tôi hiểu mọi chuyện. Cô ấy giống như ánh trăng ở ngay trước mắt, chiếu sáng cho tôi và xua tan bóng tối. Tôi...tôi đã từng làm những chuyện kinh khủng như vậy với cô ấy!”

“Em còn tệ hơn cả rác rưởi!”

Cô trông như sắp tự tát mình đến nơi.

Sau đó, cô thao thao bất tuyệt, không ngớt lời ca ngợi Su Tao—nào là thấu tình đạt lý, bao dung, thánh thiện, trong sáng như thiên thần hạ phàm...

Dongfang Yang ngồi nghe, nét mặt dần hiện lên vẻ hài lòng.

Dù sao thì, trong mắt anh, Su Tao cũng là một người hoàn hảo. Những lời của Chi Xiaocheng vô thức chạm đến cảm xúc trong lòng anh, khiến anh cảm thấy đồng điệu.

Và một khi cảm giác kết nối ấy hình thành, bản năng khiến anh bắt đầu tin… dù chỉ một phần… những gì cô gái nhỏ này đang nói.

Nhưng lời lẽ của anh vẫn mang đầy vẻ coi thường:

“Cô đúng là ngu ngốc không tưởng nổi.”

“ Tôi...tôi xin lỗi!”

“Ngẩng đầu lên.”

Nghe giọng ra lệnh ấy, Chi Xiaocheng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, dù đôi mắt vẫn lén lút đảo quanh đầy lo lắng.

Gương mặt tinh xảo của cô giờ hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt quan sát của Dongfang Yang.

Dù đã quen nhìn qua biết bao mỹ nhân, vị thiếu gia này cũng phải thừa nhận — khuôn mặt mộc của Chi Xiaocheng thật sự rất dễ nhìn.

Nhưng… vẫn không thể sánh với Su Tao được!

Anh âm thầm thêm suy nghĩ đó trong đầu, rồi mới nói với Chi Xiaocheng:

“Tạm thời tôi sẽ tin cô. Nhưng nếu phát hiện cô nói dối—cô chết chắc.”

“ T-tôi không bao giờ dám!” Chi Xiaocheng giả vờ hoảng loạn. “Em biết mình không xứng với anh, Thiếu gia Dongfang. Em sẽ không làm phiền anh nữa!”

“Tốt.”

Dongfang Yang gật đầu chậm rãi, rồi bắt đầu hỏi thêm chi tiết về những gì đã xảy ra trong tầng hầm, trước khi cuối cùng chuẩn bị tiễn Chi Xiaocheng rời đi.

Nhưng rồi anh nhận ra cô gái nhỏ kia đang bồn chồn, như thể vẫn còn điều gì muốn nói.

“Chuyện gì vậy?” anh hỏi.

Chi Xiaocheng khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra, mở trang mạng xã hội đến bài đăng mà cô đã chia sẻ bức ảnh mặt mộc của mình.

Với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói:

“À… bức ảnh này… là hoàn toàn không trang điểm đấy!”

Khóe miệng Dongfang Yang cong nhẹ.

Một tiếng trước, anh vừa bình luận dưới bài đăng đó rằng: “Nếu đây không phải ảnh đã chỉnh sửa, tôi ăn ba ký c*t.”

Cô đang khiêu khích anh sao?

Ngay lúc anh sắp nổi cáu, Dongfang Yang bỗng phát hiện bình luận của mình dưới bài viết… đã biến mất.

Cô đã xóa trước rồi sao?

Thật là chu đáo đấy...

Anh khẽ đưa tay xoa mũi, không nói gì thêm.

Trong khi đó, Chi Xiaocheng vui vẻ thu về làn sóng điểm cảm xúc cuối cùng trước khi bối rối chạy vụt ra khỏi quán cà phê.

Từ đầu đến cuối, cô giữ nguyên hình tượng đáng yêu một cách hoàn hảo.

Mãi đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần nơi cuối phố, Dongfang Yang mới khịt mũi cười lạnh:

“Đúng là một màn diễn xuất.”

Phủi sạch những suy nghĩ trong đầu, anh búng tay một cái.

Một người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở bàn khác lập tức đứng dậy, cúi đầu cung kính.

“Thiếu gia, xin chỉ thị?”

“Đi điều tra mối quan hệ giữa Chi Xiaocheng và cô gái tên Xiuhua kia. Cậu nghe rõ những gì cô ta nói lúc nãy rồi chứ? Xem thử có bao nhiêu phần là nói dối.”

“Rõ, thưa Thiếu gia.”

Trong khi đó, Chi Xiaocheng hoàn toàn không hay biết rằng câu chuyện mình bịa ra sắp bị đối chiếu thực tế. Cô bước ra khỏi cổng trường với vẻ mặt hớn hở.

“Hệ thống, lần này thu được bao nhiêu điểm cảm xúc?”

[Trong thời gian này, Dongfang Yang đã cung cấp cho ký chủ 214 điểm cảm xúc.]

[Nữ chính Su Tao đã cung cấp 32 điểm cảm xúc.]

[Tổng điểm cảm xúc hiện tại của ký chủ là 271 điểm.]

"Hoàn hảo! Mua nội dung từ chương 100 đến 120 của tiểu thuyết!"

Những chương này bao gồm phần kết thúc của nhân vật phản diện bia đỡ đạn– chính là cô – trong cốt truyện gốc.

Tuy nhiên, theo mô típ thường thấy trong tiểu thuyết, khi một phản diện biến mất, thì sẽ có một kẻ phản diện mới xuất hiện để tiếp tục tạo ra xung đột mới.

Mâu thuẫn và va chạm luôn là chất xúc tác mạnh nhất cho những cao trào cảm xúc trong cốt truyện.

Chúng buộc các nhân vật chính, dù muốn hay không, phải hành động.

Chi Xiaocheng cần một cách để âm thầm tiếp cận Su Tao nhằm thực hiện kế hoạch của mình.

Khi nội dung tiểu thuyết dần được tiếp thu vào trí óc, Chi Xiaocheng đứng trước cổng trường, ánh mắt dần bừng sáng đầy phấn khích.

Trong hai mươi chương này, mười chương đầu mô tả Chi Xiaocheng bản gốc rạch mặt Su Tao và đâm vào ngực cô ấy, trước khi bị Ye Liang giết chết.

Tuy nhiên, mười chương tiếp theo thì...