Ye Liang để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Su Tao.
Tim anh chợt thắt lại.
Anh quay sang người đàn ông mặc vest, quát lên:
"Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Nói mau!"
Người đó co rụt cổ lại, liếc nhìn Su Tao — lúc này đang mím chặt môi, không nói một lời.
Cuối cùng, anh ta cắn răng, thú nhận:
"Thưa thiếu chủ… lúc tôi vào… cô Su Tao bị trói trên giường, còn… còn Chi Xiaocheng thì đang ở trên người cô ấy. Hai người họ… đang hôn nhau."
Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ dần.
Đôi mắt Ye Liang bỗng trợn to.
Các vệ sĩ còn lại cũng nhìn nhau sững sờ.
Ai cũng biết Ye Liang quý Su Tao đến nhường nào.
Vậy mà lại anh lại phải nghe những lời như đâm thẳng vào trái tim thế này?!
"Su Tao, có thật không?!"
Su Tao né ánh mắt anh, khẽ lắc đầu. “Không. Cô ấy chỉ trói tôi lại rồi… bỏ đi thôi. Cô ấy chỉ cảnh cáo tôi… tránh xa anh.”
“Phù, vậy thì tốt.” Ye Liang trừng mắt nhìn người đàn ông mặc vest. “Sao mày dám bôi nhọ danh dự của Su Tao?! Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo Chi Xiaocheng qua cánh cửa bí mật kia!”
Nghe vậy, Su Tao bất giác vươn tay như muốn ngăn lại—
Nhưng lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu, vì sao lại muốn bảo vệ Chi Xiaocheng.
Khách quan mà nói, những gì Chi Xiaocheng làm là không thể tha thứ.
Su Tao chỉ mong bọn họ có thể trở lại như xưa—làm bạn như thuở nhỏ, không khúc mắc, không thù hận.
Nhưng sau chuyện này... liệu họ còn có thể làm bạn?
Ký ức cũ tràn về, lấp đầy tâm trí cô. Su Tao vô thức liếm nhẹ môi, cảm nhận hương vị vẫn còn vương lại trong miệng.
Là máu sao?
Sao lại ngọt ngào đến vậy?
Tựa như… nước cam.
Lấy lại bình tĩnh, Su Tao nhẹ giọng nói với Ye Liang:
“Ye Liang, hay là… hay để cho Xiaocheng đi?”
“Em vẫn còn bênh vực cô ta à?”
“Tôi… cô ấy thật sự không làm hại tôi. Cô ấy chỉ… chỉ là…”
Su Tao ấp úng, không sao diễn tả nổi những gì đã xảy ra.
Ye Liang hừ lạnh. “Anh biết rồi. Cô ta bị ám ảnh với anh. Nhưng nhìn lại cô ta xem — lùn tịt, nhạt nhòa, trang điểm dày hơn cả đống bụi trên giày anh. Đúng là hoang tưởng!”
“Trời sập còn dễ xảy ra hơn việc anh thích cô ta đấy!”
Ye Liang toát ra vẻ ngạo mạn và tự tin.
Su Tao định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Nhỏ giọng, cô thì thầm: “Xiaocheng… cô ấy nói sẽ không làm phiền anh nữa. Chúng ta… không thể cho cô ấy một cơ hội cuối cùng sao?”
Thấy đôi mắt cô ánh lên những giọt lệ, tim Ye Liang mềm lại.
“Được rồi. Em nói sao cũng được.”
Giọng anh dịu đi, rồi đưa tay định ôm lấy Su Tao vào lòng.
Anh sững lại, ngỡ ngàng khi Su Tao nhanh chóng lùi nửa bước — tránh né cái ôm của mình.
Biểu cảm trên mặt anh lập tức cứng đờ.
Thấy vẻ do dự trong mắt cô, Ye Liang vội vàng tự trấn an.
Đúng rồi… cô ấy vẫn chưa nhận lời tỏ tình của mình.
Chắc là cô ấy cần thời gian.
Hoặc… có khi là ngại vì mình đến cứu kịp lúc?
Phải rồi, chắc chắn là thế!
Ai mà không xiêu lòng trước màn anh hùng cứu mỹ nhân của mình chứ?
Ye Liang vuốt tóc đầy tự mãn, nói:
"Được rồi, để anh đưa em tới bệnh viện tư của anh trước. Anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho em."
"Vâng."
Su Tao gật đầu, giọng trống rỗng.
Suốt quãng đường, cô luôn giữ khoảng cách đúng một bước sau lưng anh — lặng lẽ, cẩn trọng.
Ye Liang càng lúc càng tin chắc rằng Su Tao chỉ đang ngại ngùng.
Anh đâu hay biết — lúc này, đầu óc Su Tao hoàn toàn không để tâm đến anh.
Đầu lưỡi cô vẫn khẽ lướt qua nơi Chi Xiaocheng đã cắn lên môi mình, trong đầu chỉ quẩn quanh bóng dáng nhỏ nhắn ấy.
---
Cùng lúc đó, Chi Xiaocheng vừa thoát khỏi căn hầm qua cánh cửa bí mật, vừa cắm đầu chạy về nhà, men theo ký ức để tìm đường.
Tóc tai rối bù, bàn tay bị thương giấu kín trong túi áo, Chi Xiaocheng cúi gằm đầu, cố không gây chú ý.
Nhưng khuôn mặt cô lại đầy hoảng loạn.
"Chết tiệt! Mình đánh giá quá cao cơ thể này rồi. Mới mất chưa đến 300cc máu mà đầu óc đã quay cuồng!"
Tệ hơn nữa, tên đàn ông mặc vest vẫn đang ráo riết bám theo sau.
[Ding! Cố lên, Ký chủ! Sắp về đến nhà rồi!]
"Im đi! Đồ hệ thống vô dụng! Làm được gì có ích thì làm ngay đi!"
[Đề xuất mua: Thuốc hồi phục thể lực. Điểm cảm xúc hiện tại không đủ. Thành thật xin lỗi.]
“Đồ hệ thống chết tiệt!”
Chi Xiaocheng gào thét trong đầu, lách qua một người đi đường suýt nữa va phải, rồi ngoái lại nhìn.
Tên đàn ông đã rút ngắn khoảng cách còn chưa đến hai mươi mét.
“Không ổn. Cứ đà này thì sẽ bị bắt. Nghĩ đi… nghĩ đi!”
Ánh mắt cô đảo quanh—
Rồi sáng lên.
Một nam sinh cao lớn, vạm vỡ đang tiến lại gần, ánh mắt ngơ ngác mang đúng kiểu "ngu ngốc chuẩn đại học".
Ánh mắt cô lướt xuống chiếc áo phông của hắn.
Một cô bé tóc xanh nhìn lại—
Chính là Komurasaki trong Senren*Banka!
Hoàn hảo.
Một đồng râm!
Chi Xiaocheng lập tức nhập vai, kỹ năng diễn xuất lập tức bùng nổ.
Chỉ trong ba bước, cô cố tình lảo đảo rồi ngã sấp xuống trước mặt nam sinh.
Chen Kun phản xạ nhanh nhạy, vội đỡ lấy cô. Là một thanh niên 23 tuổi độc thân, đây là lần đầu tiên anh được tiếp xúc gần gũi với con gái đến vậy, tim đập loạn nhịp đầy bối rối.
Ánh mắt anh né tránh lúng túng.
“Ờm... bạn không sao chứ?”
Chi Xiaocheng rên rỉ, cố ép nước mắt trào ra, hoảng hốt cầu xin: “Anh trai ơi, làm ơn cứu em với! Có một gã đàn ông mặc vest đang đuổi theo em!”
“Cái gì?!”
Chen Kun tròn mắt kinh ngạc.
Để câu chuyện thêm thuyết phục, Chi Xiaocheng không ngần ngại thêm thắt: “Hắn... hắn định bắt cóc em! Em vừa mới trốn thoát được, mà hắn vẫn không chịu buông tha!
"Hu hu hu...!”
Nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt Chi Xiaocheng.
Kỹ năng mới của hệ thống lần này quả thật được cô tận dụng vô cùng thành thục.
Chen Kun không thể làm ngơ trước cảnh tượng đó.
Một cơn giận chính nghĩa bùng cháy trong lồng ngực anh.
“Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện đó?! Hắn nghĩ mình là ai chứ!”
Ngay lập tức, anh đứng chắn trước Chi Xiaocheng, che chắn cô phía sau lưng, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn gã đàn ông mặc vest đang tiến lại gần.
"Cái gã ở đằng kia ấy hả?"
“Ừm!” Chi Xiaocheng gật đầu lia lịa, rồi giả vờ lo lắng nói thêm: “Nhưng... anh ta trông mạnh lắm. Nếu anh không đối phó nổi, hay là... mình chạy nhé?”
Làm gì có gã đàn ông nào chịu thừa nhận mình “không làm nổi” chứ!
Chen Kun lập tức xắn tay áo, bước thẳng tới trước với vẻ đầy quyết tâm.
Nhìn cảnh đó, Chi Xiaocheng khẽ nhếch môi, nụ cười tinh quái nở rộ trên gương mặt.
Nắm lấy cơ hội, Chi Xiaocheng lập tức quay người bỏ chạy theo hướng ngược lại, vừa chạy vừa hét lớn: “Cứu với! Có kẻ bắt cóc!!”
Chen Kun thì phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ tay về phía người đàn ông mặc vest và hét lên: “Chính hắn! Hắn là kẻ bắt cóc!”
Đám đông đang còn ngơ ngác ban nãy, giờ thấy “nạn nhân” hoảng loạn bỏ chạy, liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Chẳng trách cô gái tội nghiệp ấy lại chạy thục mạng như vậy!
Rõ ràng đang bị đe dọa rồi!
Lập tức, những “người tốt bụng” từ khắp nơi ùa ra. Để khống chế “tên tội phạm nguy hiểm,” họ túm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay làm vũ khí tạm thời.
Một ông lão đứng xem ban nãy, dù còn phải chống gậy, chẳng hiểu từ đâu lại lôi ra được một viên gạch và lảo đảo tiến lên.
Người đàn ông mặc vest lẽ ra có thể dễ dàng xử lý đám đông...
Nhưng ông già này trông như chỉ cần một cơn gió nhẹ là bay!
Chỉ cần lỡ tay một chút, anh ta sẽ bị quy vào tội cố ý gây thương tích — thậm chí ngộ sát!
Bất lực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé của Chi Xiaocheng khuất dần trong khoảng cách.
Còn về kẻ chủ mưu...
Khi Chi Xiaocheng loạng choạng bước vào khu chung cư rồi đẩy cửa vào nhà, cô lập tức đổ gục xuống thảm ở lối vào.
Cơn choáng váng như vùi dập lấy tâm trí; hơi thở cô trở nên nặng nhọc và dồn dập.
Bên Eng cũng không ghi là đang đề cập đến gì nên .... Bro...