Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

(Đang ra)

Asahi-san, Mỹ nữ thuộc tính Ánh sáng, bằng cách nào đó bắt đầu đến phòng tôi chơi vào mỗi cuối tuần.

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng mang những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng với muôn

7 6

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

597 3041

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

17 31

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

399 977

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

366 3817

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

45 286

Năm hai cấp hai: Chūnibyō thì sao chứ, Chūnibyō thì có gì sai đâu (bệnh Chūnibyō) - Chương 37: Lấp liếm Enban Seikou

"…...Không có"

Sáng hôm đó, khi tôi đến trường thì không thấy có lá thư tình nào trong tủ đựng giày.

Không những thế, đôi giày đi trong nhà cũng biến mất.

Tôi tự hỏi không biết đôi giày đã đi dạo đến nơi nào, bèn tìm kiếm khắp nơi từ dưới tấm lót sàn cho đến gầm giá để ô, nhưng vẫn không thấy đâu.

"…...Thùng rác đựng lon nước ngọt"

Trong lúc tôi đang luống cuống ở khu vực tủ giày, Akashi-san khẽ lướt đến, nói nhỏ một câu rồi bỏ đi.

Tôi làm theo lời cô ấy, mở thùng rác ra và quả thực, đôi giày đi trong nhà nằm ở đó.

Tôi thay đôi giày sặc mùi nước ngọt rồi đi vào lớp.

Tại sao Akashi-san lại biết chỗ giấu giày chứ?

"Chào buổi sáng, Enban Seikou-san"

"Chào buổi sáng, Takashita-kun. Cậu đến muộn quá nhỉ"

Buổi sáng, tôi bước vào lớp và chào hỏi Enban Seikou-san. Đã hai phút trước giờ sinh hoạt chủ nhiệm rồi.

"À thì, tôi ngủ quên mất"

"Ngủ quên là không tốt đâu. Uống chút cà phê cho tỉnh táo không?"

"A ha ha, sắp đến giờ sinh hoạt rồi còn gì"

"Ối, mình cũng phải uống cho nhanh mới được... khụ, khụ"

Nhìn đồng hồ, Enban Seikou-san hoảng hốt tu một hơi cạn sạch ly cà phê rồi sặc sụa.

"Đúng là đồ ngốc"

Mấy cô bạn cùng lớp đã cười chế giễu một Enban Seikou-san như thế.

Suốt giờ học hôm đó, tôi cứ mải suy nghĩ xem phải làm thế nào để các bạn trong lớp công nhận Enban Seikou-san.

Trong những đặc điểm của cô ấy, có lẽ âm nhạc là thứ dễ được chấp nhận nhất.

Con gái thì không nói, nhưng trong đám con trai, hẳn cũng có người thích nhạc Âu Mỹ, tôi nghĩ vậy, và thế là vào giờ nghỉ trưa, tôi đã bắt chuyện với một cậu bạn cùng lớp về chủ đề âm nhạc.

"Này này, cậu có biết ban nhạc rock tên là Death Knight Sasaki không?"

"Cái gì thế?"

Tôi lấy tai nghe từ chiếc máy MD mang đến trường và nhét vào tai cậu bạn tỏ vẻ hứng thú, rồi bật một bản nhạc Âu Mỹ mà Enban Seikou-san là fan cuồng.

Kỹ thuật trình diễn ở một đẳng cấp khác hẳn so với nhạc Nhật, cùng với phần lời dễ nghe có vẻ còn giúp ích cho việc học tiếng Anh.

Đó là thứ âm nhạc mà ngay cả tôi nghe cũng tự nhiên thấy phấn khích, ban đầu tôi chỉ nghe để có chuyện nói với cô ấy, nhưng rồi cũng bị nó mê hoặc lúc nào không hay.

Tôi đã nghĩ rằng đám con trai thích nhạc tiết tấu nhanh sẽ dễ dàng đón nhận thôi, nhưng…

"Gì đây trời, lời tiếng Anh nghe không hiểu nên chả biết nó có ý nghĩa gì cả"

"Ể, chút tiếng Anh thế này mà cậu cũng không nghe được à?"

"Ừ ừ, tại bọn này đâu có phải học sinh ưu tú như Takashita"

Phải rồi, ở trong lớp, tôi thuộc top học sinh có thành tích xuất sắc.

Thật là một sai lầm khi lấy tiêu chuẩn của bản thân để cho rằng các bạn cùng lớp có thể nghe hiểu được lời bài hát.

Bỏ mặc tôi đứng đó, đám con trai lại sôi nổi bàn tán về những bài hát có ca từ hay.

Xem ra đối với bọn họ, ca từ hay còn quan trọng hơn cả kỹ thuật trình diễn.

"Tôi đã thử giới thiệu Death Knight Sasaki cho đám con trai, nhưng phản ứng không tốt lắm"

"Ha ha ha, đám con trai ngốc nghếch đó thì làm sao hiểu được thứ âm nhạc cao siêu ấy chứ"

Khi tôi kể chuyện đó cho Enban Seikou-san, lúc cô ấy vừa ăn xong và từ sân thượng trở về, cô ấy nở một nụ cười yếm thế.

"Nhưng mà, với tư cách là một người hâm mộ, tôi vẫn muốn mọi người hiểu được cái hay của họ"

"Cậu nói gì vậy, dù đám người đó có cố gắng thấu hiểu đi chăng nữa, họ cũng chỉ hiểu sai và làm hoen ố bài hát mà thôi. Chỉ cần có tôi và cậu, chỉ cần có từng ấy người thấu hiểu là đủ rồi còn gì?"

Nói rồi, cô ấy lấy chiếc máy MP3 ra và bắt đầu nghe nhạc.

"Cô ấy thì nói vậy, nhưng chẳng phải trong lòng vẫn muốn mọi người biết đến cái hay của ban nhạc đó sao?"

"Takashita-kun, tại sao cậu lại kể chuyện đó với tôi?"

Tôi chặn Akashi-san ở hành lang, kéo cô ấy vào một phòng học trống rồi kể lại sự việc hôm nay để xin lời khuyên. Akashi-san trông có vẻ phiền phức đến tận xương tủy.

"Akashi-san cũng nghe thử một chút đi"

"…...Hà"

Tôi ép chiếc tai nghe vào tai Akashi-san một cách cưỡng ép rồi bật nhạc.

"Thế nào? Hay đúng không? Akashi-san ngày xưa từng định hát nhạc Âu Mỹ ở quán karaoke còn gì, đừng nói là cậu đã quên đấy nhé"

"Cậu nhớ rõ chuyện đó ghê nhỉ? …Mà, tôi cũng không ghét mấy thể loại nhạc này. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Tôi không có ý định đồng tình với Enban Seikou-san rồi cổ vũ một cách tích cực như cậu đâu"

"Ực… Cậu không cần đồng tình cũng được, nhưng có cách nào hay ho không?"

"Thả tôi ra được chưa, tôi muốn về lớp… Mà, đám học sinh trung học đơn giản lắm. Chỉ cần một người có chút tiếng tăm khen ngợi là chúng nó sẽ hùa theo thôi"

Akashi-san tháo tai nghe ra, trả lại cho tôi rồi định rời đi.

"Đợi đã, Akashi-san"

"Gì nữa?"

Tôi gọi Akashi-san lại, định hỏi tại sao cô ấy lại biết chỗ giấu giày của tôi, nhưng lại sợ phải nghe câu trả lời nên cuối cùng đã không thể hỏi được, và thay vào đó, lời thốt ra từ miệng tôi là,

"Tai nghe dính nhiều ráy tai lắm đấy. Cậu phải vệ sinh tai đi"

"…...Muốn chết à?"

Tôi bị lườm bằng một ánh mắt cực kỳ lạnh giá.

-------------

Tan học, tôi cùng Enban Seikou-san đi đến khu tủ đựng giày.

"…...Ơ"

Đôi giày vốn phải ở trong tủ của tôi đã biến mất.

"Sao thế?"

"À thì, cái đó"

Giống như buổi sáng, xem ra nó lại bị ai đó giấu đi rồi.

Gay go rồi, nếu để Enban Seikou-san biết chuyện tôi bị giấu giày, cô ấy sẽ buồn mất.

Trong lúc tôi đang cuống cuồng không biết phải làm sao, Akashi-san chạy về phía này.

"Hộc… hộc… Takashita-kun, sau giờ thể dục lúc nãy, cậu để nhầm giày vào tủ của tôi đấy?"

Vừa thở hổn hển, Akashi-san vừa đưa đôi giày của tôi ra.

"Sao cậu lại để nhầm giày vào tủ của lớp khác thế, hậu đậu thật đấy Takashita-kun"

Enban Seikou-san cười ha hả. May quá, có vẻ cô ấy không nghi ngờ gì.

"Cảm ơn cậu, Akashi-san"

"Không, có, gì… Vậy, nhé."

Xem ra Akashi-san đã âm thầm giúp đỡ rất nhiều vì tôi và Enban Seikou-san.

Quả nhiên Akashi-san vẫn là một người tốt. Tôi thầm cảm ơn cô ấy vì hai lẽ rồi rời khỏi trường.

"Ủa, Enban Seikou-san, sao cậu lại đi cùng hướng với tôi thế này?"

Đường về nhà của cô ấy ngược hướng với tôi, vậy mà chẳng biết từ lúc nào cô ấy đã đi cùng con đường với tôi.

"Tôi nghĩ thỉnh thoảng cũng nên thử đi trên con đường mà cậu vẫn hay đi. Tôi đi cùng về đến nhà cậu được không?"

"Ể, c-chuyện đó thì…"

Chuyện đó thì phiền lắm. Bởi vì nếu cứ đi tiếp con đường này, phía trước sẽ là…

"A, Takashita-kun! …Cái chị gái đó, là ai thế? Bạn gái mới của cậu à?"

Chuyện sẽ thành ra thế này đây. Hồi với Akashi-san cũng xảy ra tình huống tương tự, nhưng có lẽ Enban Seikou-san có cảm tình với tôi nhiều hơn Akashi-san. Vì vậy, chẳng phải mức độ của màn kịch máu lửa này cũng sẽ tăng lên sao? Tôi đã lo ngại như thế.

"Tin đồn Takashita-kun hẹn hò với một người thiểu năng trí tuệ là thật nhỉ?"

"…...Cậu thấy ghê à?"

"Không hẳn? Xin lỗi nhé, tôi không biết là cậu có hẹn với cô ấy. Vậy, gặp lại sau"

"Tớ không hiểu lắm, nhưng mà, bai bai!" (Mitaki)

Không một chút nao núng, cô ấy vẫy tay rồi quay trở lại con đường mình vừa đi qua.

Việc cô ấy có cảm tình với tôi, liệu có phải chỉ là suy diễn của riêng mình tôi không?

Sau khi về nhà, trong lúc lướt mạng bâng quơ, tôi phát hiện một tin tức đáng chú ý.

Đó là việc ban nhạc rock nói trên sẽ xuất hiện trong một chương trình âm nhạc của Nhật Bản.

Tôi nhớ lại lời của Akashi-san.

Những người như tôi hay Enban Seikou-san có giới thiệu thì cũng chẳng ai thèm nghe.

Nhưng nếu trên một chương trình âm nhạc, được những người trong ngành âm nhạc giới thiệu, thì họ sẽ lắng nghe một cách đáng kinh ngạc.

Có lẽ đó là điều Akashi-san muốn nói?

Nhưng, không hiểu sao, tôi lại cảm thấy có chút cô đơn.

Death Knight Sasaki được giới thiệu trên chương trình âm nhạc và trở thành chủ đề bàn tán trong lớp.

Sở thích của Enban Seikou-san được công nhận. Đó đáng lẽ phải là một điều tuyệt vời.

Thế nhưng không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác điều đó sẽ dẫn đến một kết quả không tốt.

Bất chấp nỗi bất an của tôi, ngày đó đã đến.

Tôi bật chương trình âm nhạc lên. Cùng với lời giới thiệu của người dẫn chương trình, họ xuất hiện.

Sau đó, ca sĩ chính là con lai Anh-Nhật đã trò chuyện với những người tham gia chương trình bằng tiếng Nhật lưu loát, rồi bắt đầu trình diễn ca khúc mới. Cả hội trường bùng nổ.

Tôi gọi điện cho Enban Seikou-san.

"A lô, Enban Seikou-san à?"

"À, là Takashita-kun à. Nghe âm thanh đó thì có vẻ cậu cũng đang xem ti vi nhỉ?"

"Thế này thì Death Knight Sasaki sẽ được nhiều người biết đến hơn nhỉ?"

"…...Ừ, đúng vậy nhỉ?"

Giọng của Enban Seikou-san nghe có vẻ gì đó cô đơn.

Đáng lẽ phải là một chuyện vui, nhưng lại thấy cô đơn. Đó cũng là điều mà tôi đang cảm nhận.

Mang trong lòng một cảm giác mơ hồ khó tả, chúng tôi đến trường vào ngày hôm sau.