Tôi và Enban Seikou-san ôm ấp một tham vọng lớn lao, đó là lập một ban nhạc biểu diễn trong sự kiện trước kỳ nghỉ hè để khiến bạn cùng lớp phải công nhận bọn tôi.
Nhưng chuyện đâu có dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ, tôi được phân chơi trống, nhưng cũng chỉ ở mức tàm tạm trong game đánh trống chứ chưa từng chạm vào một dàn trống thật bao giờ.
Trong một tháng tới, tôi phải lao vào luyện tập cật lực mà không được lơ là việc học.
Và rồi, chỉ với trống, giọng ca chính kiêm guitar thì thật buồn tẻ nếu gọi là một ban nhạc.
Vì vậy, bước đầu tiên, chúng tôi quyết định chiêu mộ người hợp tác.
"Akashi-san."
"Loại."
"Tôi còn chưa nói gì mà..."
Tôi đã phục kích Akashi-san khi cậu ấy định lên sân thượng ăn trưa cùng bạn trai để thuyết phục, nhưng lại bị từ chối ngay từ đầu. Nhưng tôi sẽ không nản lòng.
"...Tôi không muốn cậu bám theo tôi nữa được không. Vốn dĩ tôi đã chẳng muốn bị người ta nghĩ là thân thiết với các cậu, giờ lại để bạn trai nghi ngờ ngoại tình thì phiền phức lắm."
"Đừng nói vậy chứ, lập ban nhạc đi mà. Tôi có cảm giác là cậu biết chơi piano đấy."
"Không biết. Cớ gì tôi phải lập ban nhạc cùng các cậu chứ? Kết cục chỉ có thành trò hề cho thiên hạ, hình tượng cũng sụp đổ theo thôi."
Đúng là một cô gái lạnh lùng. Nhưng dù không biết chơi piano, Akashi-san chắc chắn vẫn là một quân bài chủ lực.
"Phũ phàng quá đấy... Vậy thì, cậu sáng tác nhạc và lời đi."
"...Không muốn."
"Vừa nãy cậu có do dự đúng không."
"Không có. Cớ gì phải do dự chứ."
Soạn nhạc thì chưa biết, nhưng còn viết lời. Dù đã thay đổi, nhưng trái tim của một cô gái văn học trong Akashi-san không thể nào không bị thu hút bởi lời đề nghị đó.
"Cậu không muốn những áng văn mình viết được nhiều người đọc hơn sao? Không muốn được người khác đánh giá sao?"
"Không hẳn. Chỉ là tự mình thỏa mãn thôi."
"Vậy tại sao cậu lại lập Câu lạc bộ Văn học? Chẳng phải vì muốn được những người cùng chí hướng đánh giá sao? Nếu chỉ để thỏa mãn bản thân thì cứ ở trong phòng viết một mình là được rồi."
"...Tôi không thể để bạn trai mình đợi lâu được."
Akashi-san hướng về phía sân thượng. Đã dồn đến mức này mà cậu ấy vẫn không lay chuyển, phải chăng Akashi-san mà tôi từng biết đã không còn ở nơi nào nữa rồi?
"Akashi-san!"
"...Thử thất bại rồi biến cả tôi thành trò cười xem, tôi sẽ về phe bắt nạt các cậu đấy."
Rốt cuộc thì Akashi-san vẫn là Akashi-san mà.
Dù sao thì, việc sáng tác nhạc và lời xem như đã ổn. Nếu là Akashi-san, chắc chắn cậu ấy sẽ tạo ra một tác phẩm tuyệt vời.
Thế nhưng, kế hoạch ban đầu là để Akashi-san chơi keyboard đã phá sản.
Trong số những người tôi quen, ai có vẻ rành về âm nhạc nhỉ?..
"Mitaki-chan, cậu đoán xem đây là gì?"
"Pi-a-nô?"
"Ừm, thực ra nó gọi là keyboard, nhưng cũng giống piano thôi."
Tình cờ tôi tìm thấy trong kho một chiếc keyboard mẹ từng dùng ngày xưa, nên đã mang ra cho Mitaki-chan xem khi cậu ấy đến phòng tôi chơi.
Mà, tôi cũng không nghĩ Mitaki-chan có thể chơi được, nhưng cứ thử cho cậu ấy chơi xem sao, biết đâu lại được.
"Pi-a-nô thì, tớ chơi được đó!"
Nói rồi, Mitaki-chan đứng trước keyboard và bắt đầu lướt những ngón tay trên phím đàn.
Một giai điệu du dương, dù chỉ là âm thanh điện tử. Hình như đây là bản "Mùa xuân" của Vivaldi. ...Hả, cái gì cơ!?
"Mi-Mitaki-chan? Cậu học kỹ thuật đó ở đâu vậy?"
Tôi ngạc nhiên cũng phải thôi. Dù chưa đến mức chuyên nghiệp, nhưng ít nhất Mitaki-chan cũng chơi ở trình độ mà tôi có thể nhận ra được bản nhạc. Rõ ràng ở thời điểm hiện tại, cậu ấy còn là một chiến lực mạnh hơn tôi rất nhiều.
"Dạ, là do tớ đã đứng sau lưng xem thầy giáo ở trường chơi pi-a-nô đó ạ."
"Và cậu thành thạo luôn sao? Đúng là một tài năng phi thường."
...Được rồi! Khi Akashi-san hoàn thành sáng tác, mình sẽ nhờ thầy giáo ở trường hỗ trợ đặc biệt của Mitaki-chan chơi mẫu, rồi để cậu ấy học theo, thế là quá đủ cho vị trí keyboard rồi!
...Nhưng vấn đề là Mitaki-chan không phải học sinh của trường này.
"Đúng rồi Mitaki-chan, bây giờ chúng ta đi mua đồng phục thôi."
"...Reconquista à?"
"Không phải 'chinh phục' đó đâu, cậu học từ đó ở đâu vậy hả, giờ này các cửa hàng vẫn còn mở, đi thôi."
Tôi cùng Mitaki-chan ra khỏi nhà và đi đến cửa hàng quần áo.
Nói là cửa hàng quần áo, nhưng đây là nơi chuyên bán đồng phục học sinh.
Ở đây cũng có bán cả đồng phục của trường trung học cơ sở mà tôi đang theo học.
"Oa, Mitaki-chan, hợp với cậu lắm, dễ thương lắm."
"Ehehe, tớ là học sinh trung học ạ?"
"Ừ, là học sinh trung học."
Mitaki-chan bước ra từ phòng thử đồ, khoác lên mình bộ đồng phục của trường tôi, trông thật mới mẻ và vô cùng đáng yêu.
Đây là một dáng vẻ "nếu như" của Mitaki-chan.
Nếu như Mitaki-chan được sinh ra bình thường, có lẽ cậu ấy đã không bị ngược đãi, không bị người ta ném đá.
Nhưng, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không gặp được tôi. Một cảm giác thật phức tạp.
Dù sao đi nữa, chỉ cần mặc đồng phục vào là có thể khăng khăng nói cậu ấy là học sinh trường mình.
Cứ để cậu ấy trong bộ đồng phục rồi lẻn vào trường là mọi chuyện sẽ được giải quyết, chắc vậy.
"Vậy thì, bắt đầu luyện tập!"
"Bắt đầu luyện tập!"
"Cậu tự nhiên dẫn người ngoài vào đây làm gì thế..."
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi dẫn Mitaki-chan đã thay đồng phục vào một phòng học trống trong trường, mượn trống và keyboard từ phòng âm nhạc, rồi gọi cả Enban Seikou-san mang theo cây guitar điện đến để bắt đầu buổi tập của ban nhạc.
Tạm thời, tôi để mọi người tự do luyện tập khoảng 30 phút.
Enban Seikou-san thử thách bản thân với một bản nhạc Âu Mỹ mình yêu thích để nâng cao kỹ thuật chơi đàn.
Mitaki-chan thì đang chơi một bản nhạc cổ điển có lẽ đã học được ở trường hỗ trợ đặc biệt. Cứ đà này, chỉ trong một tháng, kỹ thuật của em ấy sẽ đủ để được coi là một màn trình diễn của học sinh.
Tôi cũng gõ trống theo nhịp.
"Dở tệ."
"Nhịp điệu kỳ cục."
"!?"
Thế nhưng cả Enban Seikou-san và Mitaki-chan đều chê bai kỹ thuật chơi trống của tôi.
"Ồn ào quá, nếu muốn luyện tập thì làm ơn ra chỗ nào xa phòng Câu lạc bộ Văn học ra, tiếng cứ lọt vào... Mà này, ai đang chơi trống vậy? Chẳng có chút cảm thụ nhịp điệu nào cả."
"A, cả Akashi-san cũng..."
Đến cả Akashi-san từ phòng Câu lạc bộ Văn học gần đó sang phàn nàn cũng nói vậy.
"Nói thẳng ra nhé, trong các loại nhạc cụ thì trống thuộc loại khá dễ đấy?"
Enban Seikou-san nói với vẻ chán nản. Tôi thì cứ ngỡ mình đang gõ rất đúng nhịp...
"Th-thôi mà, vẫn còn một tháng nữa, không sao đâu."
"Liệu có thể dùng nỗ lực để bù đắp cho sự thiếu năng khiếu không nhỉ?"
"Ý cậu là tôi không có năng khiếu?"
"Ngày xưa đi hát karaoke tôi có khen xã giao thôi, chứ trong lòng thì nghĩ cậu hát dở tệ."
"Có cần phải nói ra ngay bây giờ không!?"
Akashi-san còn lôi cả chuyện ngày xưa ra để công kích tôi. Quá đáng, quá đáng thật.
"Mitaki-chan ơi."
Bị dồn vào chân tường, tôi quay sang cầu cứu Mitaki-chan, nhưng...
"Không sao đâu ạ! Phần của Ataru-kun, tớ sẽ cố gắng hết sức!"
"Cậu không hề xem tớ là một chiến lực luôn!?"
Bị cả ba cô gái phủ nhận năng khiếu âm nhạc, tinh thần tôi tan nát.
Tuy nhiên, tôi không thể gục ngã ở đây được.
Tôi sẽ khiến họ phải công nhận, sẽ khiến các cô gái ấy phải công nhận năng khiếu của tôi.
Vì để được bạn cùng lớp công nhận, và cũng vì để được các cô gái ấy công nhận, tôi quyết tâm phải nỗ lực hơn nữa.
"À mà, chúng ta vẫn chưa quyết định tên ban nhạc nhỉ?"
"Cần gì tên chứ, không phải sao. Biểu diễn xong trước kỳ nghỉ hè là ban nhạc giải tán rồi đúng không? Hay cậu định hoạt động chuyên nghiệp luôn?"
"Không không, tên quan trọng chứ. Không có tên thì làm sao mọi người ấn tượng được."
"Vậy à."
Sau khi kết thúc buổi tập hôm nay, trong lúc dọn dẹp nhạc cụ, tôi đề nghị với Enban Seikou-san rằng phải quyết định tên cho ban nhạc.
"Vậy để tôi quyết định cho."
"Nhưng trông Takashita-kun chẳng có năng khiếu đặt tên gì cả."
"Tại sao chứ..."
Chỉ vì không có năng khiếu âm nhạc mà cũng cho là không có năng khiếu đặt tên, đúng là một định kiến tồi tệ.
"Tên tớ là, Tanigushi Mitaki ạ!"
"Mitaki-chan nói giỏi lắm. Đúng rồi, Enban Seikou (Enban), Takashita, Akashi, Tanigushi... lấy chữ cái đầu trong tên các thành viên, ETAATA thì sao nhỉ?"
Vừa xoa đầu Mitaki-chan, tôi vừa nảy ra ý tưởng lấy các chữ cái đầu. Ngoài đời cũng có những ban nhạc như vậy, và hơn hết là nó tạo cảm giác tất cả thành viên cùng chung sức, hay mà.
"Đừng có tự tiện cho tôi vào danh sách thành viên nhé."
"Cậu sáng tác nhạc và lời thì dĩ nhiên là một thành viên danh dự rồi còn gì."
"...Về đây."
Nói vậy với Akashi-san, người dù miệng nói này nói nọ nhưng vẫn ở lại xem buổi tập đến cuối cùng, thì cậu ấy bỏ về mất. Chắc là đang ngượng đây mà.
"Ý tưởng thì không tệ, nhưng tôi thấy cần thêm chút biến tấu nữa."
"Chẳng phải lúc nãy cậu nói tên gì cũng được sao? Nhưng mà thêm chút biến tấu à..."
Thêm chút biến tấu. Tôi muốn giao cho cho cái tên ETAATA, vốn chỉ là ghép các chữ cái đầu của thành viên, một ý nghĩa nào đó.
"'Eternal Attack' thì sao nhỉ?"
Eternal Attack, viết tắt là ETAATA. Dịch nôm na là Cuộc tấn công vĩnh cửu.
Chẳng phải đó là một cái tên rất hợp với chúng ta, những người không chịu thua trước nghịch cảnh éo le đó sao?
"Takashita-kun, cậu đúng là... sao có thể không biết ngượng mà nghĩ ra cái tên đó vậy. Nhưng mà... cũng là một cái tên hay đấy chứ."
"E-ter-nal At-tack! E-ter-nal At-tack!"
Enban Seikou-san vừa cười vừa tỏ vẻ bó tay. Mitaki-chan có lẽ cũng thấy vần điệu nghe hay hay nên cứ lặp đi lặp lại.
Và thế là, ban nhạc Eternal Attack đã bắt đầu quá trình luyện tập cật lực, hướng tới một tháng sau. Chủ yếu là tôi.