"Nè Ataru-kun, tớ đang làm bánh đó."
"Ừm."
"Năm sau, tớ sẽ làm bánh để bán đó, đi làm đó."
"Ừm."
"Ataru-kun?"
"Ừm."
Tôi đáp lời Mitaki-chan một cách lơ đãng.
Đang ở bên Mitaki-chan mà lại đi hẹn hò với một cô gái khác, tôi đúng là một gã tồi tệ đến mức nào cơ chứ.
Mà khoan đã, vốn dĩ Mitaki-chan và tôi đâu phải là người yêu của nhau.
Chỉ vì muốn trấn an Koriyama-san, người đang trên bờ vực sụp đổ khi trút bày tâm sự, mà tôi đã buột miệng nói lời hẹn hò.
Và Koriyama-san đã đồng ý. Cuối tuần này, chúng tôi sẽ đi hẹn hò.
"Này, ngồi cạnh đây đi."
"Chào Rengoku-kun. Tôi biết rồi."
Hôm ấy khi tôi đến lớp học thêm, Rengoku-kun đã ngồi sẵn trong lớp.
Và vị trí mà Rengoku-kun đang ngồi là...
"......"
Hàng ghế ngay sau Koriyama-san, người đang mang vẻ mặt khó ở. Rõ ràng cậu ta đang sôi sục ý định bày trò.
Nhưng thôi, so với đám bạn cùng lớp của Koriyama-san, trò đùa của cậu ta dễ ngăn chặn hơn nhiều, nên với tôi cũng là điều tiện lợi.
"Chà, lần trước điểm kém quá nên tao trốn mất, nhưng chính vì điểm kém nên mới phải cố gắng chứ nhỉ?"
"Đúng vậy. Mà này Rengoku-kun, tại sao cậu lại nhắm đến trường cấp ba đó vậy?"
Tôi vừa bắt chuyện để cậu ta không để ý, vừa lục lọi cặp của cậu ta.
Trong một hộp nhựa có mấy con ếch.
"Ừm thì, để xem... ủa? Sao ấy nhỉ, hình như tôi có hẹn với ai đó thì phải. Từ lúc biết nhận thức là đã cảm thấy phải vào trường đó rồi, nhưng suốt tiểu học với trung học toàn chơi bời nên nói thật cũng gay go lắm."
"......"
Nghe Rengoku-kun nói, Koriyama-san khẽ giật mình.
Lẽ nào lời hứa của Rengoku-kun là với Koriyama-san sao?
"Vậy à, thế thì phải cố gắng lên nhé."
"Không cần mày nói tao cũng cố gắng đây... ủa? Lạ thật nhỉ?.. mà thôi kệ."
Rengoku-kun vừa lục cặp vừa nghiêng đầu thắc mắc. Cái hộp nhựa đựng ếch đã bị tôi thu giữ rồi.
Thế là, trò quấy rối hôm nay của Rengoku-kun đã kết thúc trong thất bại.
"Thôi, tao qua phòng tự học đây."
"Ừ, gặp lại sau nhé."
Có vẻ kết quả bài thi thử lần trước đã tác động đến cậu ta, hôm nay vừa tan học là cậu ta liền hướng đến phòng tự học.
Trong lớp chỉ còn lại tôi và Koriyama-san.
"Giá mà cậu ấy tập trung học hành rồi không mang mấy thứ này đến nữa thì tốt biết mấy."
Tôi cười gượng, đưa chiếc hộp đã thu giữ cho Koriyama-san xem.
"Tôi thì không ghét ếch lắm nhưng... mà nói thật, thằng cha đó con nít đến mức nào vậy."
"Ha ha ha... Vậy thôi, tớ đi thả mấy con ếch này đây."
Tôi cầm hộp nhựa rời khỏi lớp học thêm.
"......"
Chẳng biết từ lúc nào, Koriyama-san cũng đi theo tôi.
Chúng tôi im lặng đi bộ, đến khi tôi thả lũ ếch ra bờ sông thì Koriyama-san mới lên tiếng.
"...Này, cậu thật sự định hẹn hò với tôi đấy à?"
"Nếu Koriyama-san không thích thì tôi sẽ bỏ cuộc."
"...Tùy cậu."
Koriyama-san quay mặt đi và cứ thế bỏ đi.
Tôi vừa ngắm nhìn những con ếch đã được thả, vừa suy nghĩ xem phải làm thế nào để cứu cô ấy.
Hẹn hò chỉ là giải pháp tạm thời. Tôi không thể trở thành bạn đời của cô ấy được.
Cô ấy nói rằng lên cấp ba thì chuyện bắt nạt sẽ đỡ hơn, nhưng dù vậy, tôi cảm thấy đó không phải là cách giải quyết triệt để.
Người cứu cô ấy không phải là tôi mà là...
Từ đó cho đến cuối tuần, ở lớp học thêm, tôi đóng vai hiệp sĩ của cô ấy, chủ yếu là để ngăn chặn những trò quấy rối của Rengoku-kun.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Rengoku-kun chỉ có một kiểu. Hoặc là mang sinh vật đến, hoặc là giấu đồ vật.
Cứ như học sinh tiểu học... à, ra là vậy.
------------
"Con đi đây."
"Ôi chà ATARU, con ăn diện để đi hẹn hò với Mitaki-chan à?"
"Dạ không phải... à ừm, đúng vậy ạ. Con đi đây!"
Và rồi cuối tuần cũng đến. Suýt chút nữa thì tôi đã nói với mẹ là đi hẹn hò với người khác, nhưng may mắn là tôi đã ra khỏi nhà mà không bị nghi ngờ gì, và đến điểm hẹn trước nhà ga đúng giờ.
Tôi nhìn quanh quất tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Koriyama-san đâu. Chắc cô ấy chưa đến.
Tôi đợi vài phút. Vẫn không thấy cô ấy đâu. Tôi định liên lạc bằng điện thoại... nhưng mới nhận ra mình không có số của cô ấy.
Phiền thật, không lẽ mình bị cho leo cây rồi sao, tôi đang thất vọng thì,
"Để người ta đợi cả mấy phút, cậu cũng cao giá thật đấy nhỉ?"
Giọng cô ấy vang lên từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy,
"...Xin lỗi, bạn là ai vậy ạ? Có nhầm người không?"
"Ồ, Takashita-kun cũng biết nói đùa kiểu đó cơ à, nói thẳng là nhạt lắm đấy."
"Không, không phải đùa... hả, Koriyama-san?"
Trước mặt tôi là một Koriyama-san vô cùng đáng ngờ, mặt giấu sau cặp kính râm và khẩu trang.
"Tôi ngồi ở đài phun nước từ nãy đến giờ rồi."
"Cậu ăn mặc thế kia thì ai mà nhận ra được, sao lại phải mặc như vậy?"
"T-Tại vì lỡ bị người cùng trường nhìn thấy thì..."
Koriyama-san khẽ run.
Ra là vậy, tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác của cô ấy.
Đối với cô ấy, một người bị bắt nạt ở trường, thế giới bên ngoài trường học phải là một thánh địa không bị bạn cùng lớp can thiệp.
Có lẽ cô ấy đã có một chấn thương tâm lý.
Vào ngày nghỉ được giải thoát khỏi trường học, đang đi chơi một mình thì lại gặp phải kẻ bắt nạt mình... Ngay cả tôi cũng thấm thía nỗi đau đó.
"Nhưng mà ăn mặc thế này thì... mà thôi cũng được."
Dù đeo kính râm hay khẩu trang thì Koriyama-san vẫn là Koriyama-san, cứ coi như cô ấy bị dị ứng phấn hoa là được.
Tôi, người đã từng đi cùng Mitaki-chan, thì mấy chuyện cỏn con này có sá gì.
"Vậy, chúng ta lên tàu nhé?"
"Tôi biết rồi."
Chúng tôi mua vé vào thành phố rồi lên tàu.
"...Ừm, hôm nay mong được cậu giúp đỡ."
"A ha ha, tôi chỉ mời cậu đi để thay đổi không khí thôi mà, cứ thoải mái đi."
"...Vậy à. Thế, cậu định làm gì?"
"Tôi cũng chưa quyết định gì cả. Ăn cơm, mua sắm, đi trung tâm game, cốt là để thay đổi không khí. Cứ học mãi thì tinh thần cũng sa sút, chỉ cần gặp một chuyện hơi buồn là sẽ suy sụp ngay. Cậu đứng đầu lớp học thêm trong kỳ thi thử mà, chơi một chút cũng có sao đâu."
"Chà, ít nhất thì vẫn dư dả hơn cái hạng 42."
"A ha ha."
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tàu đã đến nơi.
"Được rồi, nhớ hộ tống cho cẩn thận đấy nhé."
"Tôi biết rồi mà."
Xuống tàu, chúng tôi bắt đầu đi dạo trong thành phố.
"Lần đầu tiên đến trung tâm game, cũng thú vị thật đấy. Trên đường từ trường cấp ba đó về nhà tôi cũng có một cái, chắc sẽ tiện đường ghé qua thường xuyên đây."
"Cậu thấy vui là tốt rồi."
Chúng tôi dành vài tiếng đồng hồ để ăn uống, mua sắm và chơi ở trung tâm game.
Thấy Koriyama-san có vẻ rất vui, tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng rủ cô ấy đi hẹn hò quả là một quyết định đúng đắn.
Dù sao cô ấy cũng là một cô gái, trông có vẻ lạnh lùng nhưng bản chất chắc cũng giàu cảm xúc như Akashi-san thôi.
Mà có lẽ không phải là lạnh lùng, mà là hoàn cảnh khắc nghiệt đã khiến cô ấy co mình lại và cảm xúc trở nên chai sạn.
"Vẫn còn thời gian trước khi trời tối nhỉ? Này, nhân tiện chúng ta đi xem phim đi? Tớ đã muốn xem từ lâu rồi..."
"Sao thế, Koriyama-sa...!"
Thấy Koriyama-san đột ngột dừng lại, tôi cũng dừng theo.
Lý do là, từ phía trước đang tiến lại gần,
"Thì là thế đó, à, chào hai bạn."
"Lần trước làm cậu ngã, xin lỗi nhé."
Là hai nữ sinh cùng trường với cô ấy, cũng học chung lớp học thêm.
Cô ấy giật bắn mình, lùi lại và nấp sau lưng tôi.
Chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng có lẽ những trò quấy rối của họ ở lớp học thêm nhẹ hơn rất nhiều so với những gì họ làm ở trường.
Dù gì thì lớp học thêm cũng có rất nhiều người không liên quan, bao gồm cả tôi.
Dù là đối thủ của nhau, dù Koriyama-san bị ghét,
Nếu họ bắt nạt cô ấy ở lớp học thêm như ở trường, chính họ cũng có thể rước thêm kẻ thù.
Nói cách khác, ở trường, Koriyama-san phải chịu đựng những chuyện còn tồi tệ hơn thế nữa.
Đến mức mà cô ấy, người vốn khá bình tĩnh ở lớp học thêm, giờ lại run rẩy như một chú cún con.
"Chào hai bạn."
"A, cậu đang hẹn hò với bạn gái à? Ghen tị ghê."
"Vậy tạm biệt nhé, chúc hai bạn học hành và yêu đương đều thuận lợi."
Tôi chào hỏi qua loa rồi tạm biệt hai cô gái không nhận ra người đi cùng tôi là Koriyama-san.
Không ngờ khẩu trang và kính râm lại hữu dụng đến thế.
Qua cách nói chuyện vừa rồi, không thể tin được họ lại là những người bắt nạt Koriyama-san,
Nhưng sự thật là họ đã ngáng chân cô ấy. Con gái thật đáng sợ.
"...Này, chúng ta bám theo hai người đó một chút được không?"
"Hả?"
"Đi theo thôi, họ vừa vào cửa hàng hamburger kia kìa."
Koriyama-san nắm lấy tay tôi và kéo về phía cửa hàng hamburger.
Vào trong quán, chúng tôi lén lút quan sát bàn của hai người kia.
"Mà con nhỏ bạn gái kia bị gì vậy, kính râm với khẩu trang."
"Ghê vãi, không biết chăm chút bản thân gì hết nhỉ?"
"Thằng đó gu chọn bạn gái tệ thật sự."
"Mà này, con nhỏ lúc nãy trông giống con nhỏ 'cá vàng mắt lồi' ghê nhỉ? Lẽ nào chính là nó không?"
"Chắc không đâu, nếu vậy thì gu chọn bạn gái của thằng đó không phải tệ thường đâu, mà là tệ hại luôn đó!"
"......"
"Đi thôi."
Tôi dẫn cô ấy, người đang run lẩy bẩy, ra khỏi quán.
Chết tiệt, hai con nhỏ đó lại gây thêm chuyện.
Mà tôi cũng vậy, lẽ ra tôi phải lường trước được chuyện này, tại sao lại cứ nghe lời cô ấy mà bám theo hai người kia cơ chứ.
Tôi để cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, mua một chai trà rồi đưa cho cô ấy.
"...Cảm ơn cậu. 'Cá vàng mắt lồi' là biệt danh của tôi ở trường, vì Koriyama là vùng nổi tiếng về cá vàng, đúng không? Mà cá vàng mắt lồi thì xấu xí, nên bạn cùng lớp mới..."
"Chuyện đó không quan trọng."
"Xin lỗi nhé, vì đi cùng tôi mà ấn tượng về Takashita-kun cũng xấu đi."
"Koriyama-san không cần phải xin lỗi."
Cô ấy vừa uống trà ừng ực, vừa khóc, vừa lảm nhảm những lời tự ti và xin lỗi tôi như người mất hồn.
Tôi chỉ biết nói những lời an ủi sáo rỗng, và nguyền rủa sự bất lực của chính mình.
"...Hôm nay rất vui. Cảm ơn cậu, Takashita-kun.... Thôi nhé."
"...Gặp lại ở lớp học thêm."
Sau đó, chúng tôi lên tàu về ga gần nhất rồi chia tay ở đó.
Không gian trên tàu chìm trong im lặng.
Ai nhìn vào cũng biết, buổi hẹn hò đã thất bại thảm hại.
Xem ra tôi chỉ là một giải pháp tạm thời, à không, có lẽ đến thế tôi cũng không làm được.