Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 95

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 23

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Wn - 1 - Kẻ thách đấu

Anh từng là một võ sĩ tổng hợp khá có tiếng.

Dẫu cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, nếu cứ kiên trì bền bỉ như đá, ắt hẳn sẽ thành công lớn.

Và một khi đã thành công, đừng quay lưng với những người bất hạnh.

Sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm công tác xã hội, anh luôn khắc ghi gia huấn và nỗ lực sống ngay thẳng.

Thế nhưng không thể nói anh vốn dĩ là người lương thiện.

Vì tính cách của anh cũng có chút kỳ quặc và thô lỗ.

Tuy nhiên, nếu xét kỹ thì vẫn có thể xếp vào phe thiện.

Chỉ là không đến mức đặc biệt hiền đức.

Anh đơn giản là một người không thể làm ngơ trước những cảnh gây động lòng trắc ẩn, và cũng là một người không bao giờ quên ơn nghĩa.

Anh có tính hiếu thắng đặc biệt, chịu đòn giỏi hơn người khác và ra đòn còn giỏi hơn thế, nên tình cờ dấn thân vào con đường võ thuật. Tuy nhiên, anh vẫn giữ một nguyên tắc: ngoài sàn đấu, tuyệt đối không làm tổn thương ai.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là lúc nào anh cũng thân thiện. Lúc cần nổi giận thì nổi giận, lúc cần dứt khoát thì dứt khoát. Anh không phải kiểu người ngờ nghệch chỉ biết tốt bụng.

Dù vậy, có một điều ở anh khiến nhiều người bất ngờ.

Ấy là trên võ đài, anh nổi danh là một trash talker khét tiếng.

Song cũng chẳng ai quá bận tâm về chuyện đó.

Vì hình tượng ấy chỉ là một 'nhân vật ảo' do đội ngũ của anh dựng lên mà thôi.

Nó chẳng khác nào một vở kịch được dàn dựng như đấu vật chuyên nghiệp.

Lý do anh chọn một chiến lược không phù hợp với mình rất đơn giản.

Như lời cha anh từng dạy, để có thể thành công lớn.

Khi bản thân túng thiếu, ngay cả việc giúp đỡ người khác cũng bị hạn chế.

Khi nghèo khó đến mức tinh thần kiệt quệ, sẽ chẳng còn năng lượng nào để làm việc thiện nữa.

Hơn hết, chỉ có thực lực thôi thì không thể kiếm được nhiều tiền. Xưa nay, với một vận động viên thì 'sức hút ngôi sao' là rất quan trọng.

Nhưng gieo nhân nào gặt quả nấy. Ngay cả anh cũng không thể tránh khỏi quy luật này.

Nguyên nhân khiến những lời lẽ khiêu khích của anh trở thành nghiệp báo khá đơn giản.

Thời gian trôi qua, cho đến một ngày, trận đấu lớn nhất trong cuộc đời anh được ấn định.

Tổ chức võ thuật mà anh đang hoạt động là một trong những nơi hàng đầu trong lĩnh vực MMA.

Biệt danh của anh là Kẻ Thách Đấu. Chẳng có ý nghĩa gì cao siêu, chỉ là được đặt do phong cách thi đấu táo bạo, không ngần ngại đối đầu với những đối thủ to lớn dù vóc dáng tương đối nhỏ bé.

Tại một môi trường như vậy, Kẻ Thách Đấu là một nhân vật huyền thoại đã bước vào hạng nặng với chiều cao 177cm và cân nặng 96kg.

Trái ngược với biệt danh có phần tầm thường, anh là một võ sĩ cực kỳ tài năng, đủ sức chiếm giữ vị trí ứng cử viên hàng đầu giữa những gã khổng lồ có chiều cao trung bình vượt quá 193cm.

Chỉ riêng điều này đã là một trường hợp hiếm có, nhưng không dừng lại ở đó, anh còn trở thành người châu Á đầu tiên thách đấu tranh đai vô địch, thực sự là một thành tựu chưa từng có tiền lệ. Đối thủ của anh là Andre Ladrio, một người Anh cao đến tận 205cm. Gã là quái vật trong số những con quái vật, chưa từng thất bại trong 10 trận bảo vệ đai vô địch của mình.

Trận đại chiến được mong đợi từ lâu đúng nghĩa là cuộc đối đầu giữa David và Goliath, đủ sức khiến công chúng và truyền thông võ thuật bùng nổ.

Ấy nhưng, ở nhà vô địch Ladrio có một điểm kỳ lạ.

Hắn ta là một kẻ lập dị, luôn miệng lặp đi lặp lại lời vớ vẩn rằng mình từng là một kỵ sĩ ở kiếp trước.

Nhìn vào thái độ vô cùng nghiêm túc của nhà vô địch, đó không phải là concept hay marketing, mà là sự chân thành xuất phát tận đáy lòng.

Hiển nhiên, công chúng chỉ coi đó là hoang tưởng. Cũng phải thôi, vì sở thích của hắn là nghiền ngẫm các tiểu thuyết và anime fantasy dựa trên thời trung cổ, bất kể phương Đông hay phương Tây.

Khi một phóng viên hỏi liệu hắn có quá đắm chìm vào sở thích đến mức nhầm lẫn với thực tế không…

“Tôi chỉ đang hoài niệm về quê hương của mình thôi.”

Như lời nói, gương mặt hắn ánh lên nỗi nhớ quê hương. Trước thái độ vô cùng nghiêm túc đó, phóng viên đã phải ngậm miệng lại.

Chắc chắn, hắn ta là một người lập dị không biết đùa cợt.

Kẻ Thách Đấu biết rõ những hành động kỳ quặc đó của Andre.

Hơn nữa, anh vốn là một trash talker.

Có cớ để chửi rủa thì tất nhiên phải mở miệng!

Với Kẻ Thách Đấu, trash talk không chỉ là màn diễn, mà còn là phương tiện sinh tồn.

Nó là một hành vi đã trở thành thói quen do sự ép buộc của huấn luyện viên rằng phải duy trì hình ảnh đó mới kiếm được tiền.

Thêm nữa, còn là tham vọng muốn chăm lo cho đồng đội cùng câu lạc bộ và những đứa trẻ được tài trợ định kỳ. Chính vì lòng tham ấy, Kẻ Thách Đấu đã quên mất một quy luật đơn giản là phải biết mình biết ta trước khi gây sự.

Tuy nhiên, dù có tính đến sự lãng quên đó, thì đứng từ lập trường của anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Nếu bỗng dưng ngừng khiêu khích, khán giả sẽ chỉ trỏ rằng 'Kẻ Thách Đấu' đã nhụt chí, hình ảnh bad boy mà anh đã gây dựng bấy lâu nay có thể bị tổn hại.

Rốt cuộc nếu độ nổi tiếng giảm sút, thù lao cho trận đấu cũng sẽ tự nhiên giảm theo.

Bởi vậy, như mọi khi, anh lại phô diễn màn trình diễn của mình, gọi đối thủ là mọt sách, đồ hoang tưởng, thằng cao kều. Anh đã có những lời lẽ và hành động khá thô lỗ, bao gồm cả những điều đó.

Cuối cùng, anh còn giơ ngón giữa, khiêu khích rằng sẽ hạ gục cả vị chủ nhân trong ảo tưởng của đối thủ.

Lời khiêu khích của Kẻ Thách Đấu đương nhiên không phải thật lòng, nhưng tiếc thay, đối thủ lần này không phải hạng người dễ tính.

Với nhà vô địch cứng nhắc ấy thì chẳng có chỗ cho trò đùa hay màn trình diễn nào cả.

Đội của Kẻ Thách Đấu lo sợ trước cơn giận quá mức của nhà vô địch và đã gửi một bức thư dài để xoa dịu, nhưng câu trả lời nhận được lại là một lời đáp kỳ quái: 'Danh dự bị vấy bẩn của kỵ sĩ chỉ có thể được rửa sạch bằng máu'.

Dù sao đi nữa, rõ ràng là anh đã vô tình chọc vào vảy ngược của nhà vô địch.

Và thế là, thứ mà Kẻ Thách Đấu phải đối mặt trên võ đài là đôi mắt xanh đầy sát khí của nhà vô địch.

Nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, anh đã nhận ra theo bản năng.

Hỏng rồi.

Lần này mình chết chắc.

Và rồi, trước đôi mắt xanh rùng rợn phát sáng ánh lửa…

“Ta sẽ tiễn ngươi đến thế giới mà ngươi dám nhạo báng.”

Cùng với lời thề được nhà vô địch nghiến răng nghiến lợi nói ra, ý thức của Kẻ Thách Đấu chìm nhanh vào bóng tối.

________________________________________________________________________

Khi ý thức quay trở lại, cảnh tượng lấp đầy tầm mắt tôi vô cùng kỳ lạ.

Một phòng biệt giam rộng rãi với bốn bức tường trắng toát. Và một ô cửa sổ nhỏ liên tục rung lên, chỉ hiện đi hiện lại cùng một câu chữ. Cuối cùng là một khoảng trống tuyệt đối, không một thanh âm.

Môi trường ấy dư sức hút cạn tinh thần con người.

Bây giờ tôi không còn là con người, cũng chẳng phải thứ gì cụ thể nữa, mà là một linh hồn? Hay là tôi đã trở thành một thực thể ý niệm?

Dẫu sao, sự tồn tại xuất hiện trước mặt tôi không phải nữ thần, huống chi là một đấng siêu việt.

< Chào mừng đến với thế giới Fantasy chính thống! >

Chỉ là một ô cửa sổ vuông vức, làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Thực ra, tôi đã lưu lại trong không gian cô lập này một khoảng thời gian khá dài.

Là bởi chẳng có cuộc đối thoại nào tiến triển.

Giống như ô cửa sổ kia luôn chỉ lặp lại cùng một dòng chữ.

“Cho tôi về.”

Tôi cũng đang lặp lại cùng một câu trả lời.

May mắn thay, tôi vẫn có thể phát ra tiếng nói trong tình trạng này.

Nhưng cái ô cửa sổ nhỏ kia đã làm mất đi ý nghĩa của điều may mắn ấy.

“Này, tôi thực sự có việc quan trọng, có thể gửi tôi trở về thế giới ban đầu được không... ạ?”

Kêu van đến mấy cũng chẳng có hồi âm, tôi đã thử dùng cả kính ngữ…

< Chào mừng đến với thế giới Fantasy chính thống! >

Cả hai cứ cố chấp giữ lập trường nên tình hình vẫn dậm chân tại chỗ.

“Điên mất.”

Ô cửa sổ bé tí cứ phát đi cùng một dòng chữ lặp lại là một chuyện, nhưng chính tôi cũng cứng đầu chẳng kém.

Nói thật là trong lòng tôi bực dọc lắm.

Ai mà tin nổi chứ.

Dù chênh lệch chiều cao gần 30cm đi chăng nữa.

Làm thế nào mà tôi lại có thể thăng thiên chỉ sau một cú đấm thẳng?

Tôi đâu phải dân thường, tôi cũng là một võ sĩ cơ mà.

Hơn nữa, tôi chưa bao giờ coi thường nhà vô địch.

Tôi biết hắn có cú đấm mạnh, và tôi cũng thừa nhận hắn mạnh hơn tôi.

Vì vậy, dù có thua thì tôi vẫn có thể chấp nhận được, nhưng bại trận chỉ trong một đòn thì quá vô lý?

Lòng tự trọng của một ứng cử viên hàng đầu, những nỗ lực mà tôi đã tích lũy trong hơn 10 năm kể từ thời trung học, tất cả đều tan thành mây khói trong phút chốc.

Có lẽ vấn đề là do tôi đã cố gắng quá sức vì tham vọng muốn được đứng trên võ đài hạng nặng.

…Tôi không biết nữa.

-Ta sẽ tiễn ngươi đến thế giới mà ngươi dám nhạo báng.-

‘……’

Câu quát cuối cùng của nhà vô địch cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên. Có lẽ những lời về kỵ sĩ của gã đó không phải là hoang tưởng.

Về lý thường, đó là điều dễ bị cho là viển vông.

Thật phi lý.

Nhưng nếu giả sử đó là sự thật, thì có thể dễ dàng giải thích tình hình hiện tại.

Rằng chỉ cần một cú đấm, tôi đã rời bỏ cõi trần, ánh mắt xanh không giống người của nhà vô địch, và cả lời mời đến một thế giới 'Fantasy chính thống' mà tôi chẳng rõ là gì.

Giả thuyết đó dần dà trở thành sự thật hiển nhiên trong đầu tôi.

Dù thế này hay thế khác, tôi…

“…đã thua rồi sao?”

Mọi thứ đã kết thúc. Công sức mà tôi gây dựng hơn 10 năm đổ bể.

Cảm giác trống rỗng khiến tôi bất giác há hốc miệng.

Trước hết, tôi nhận ra đây không phải là lúc để giữ sĩ diện hay ngoan cố.

Vì con người tôi bây giờ chẳng còn lại gì cả.

‘……’

Tôi nhìn chằm chằm vào hư không với vẻ mặt thất thần.

Vài giờ trôi qua không làm gì cả, cho phép bản thân một lúc lắng lòng.

Tôi lắc đầu, nhận ra rằng điều này là không đúng.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không dám đối diện với thất bại thì còn tệ hại hơn cả thất bại.

Việc phủ nhận hiện thực u tối cũng vậy.

Hơn hết, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian khi cứ ở lì tại đây.

Tôi không biết chính xác, nhưng cảm giác như đã trôi qua gần một tuần theo đồng hồ sinh học?

Biết đâu chừng?

Ở thế giới đó cũng có những thứ đáng để tôi đặt làm mục tiêu. Hoặc có thể tồn tại cách quay về thế giới cũ.

Tôi tự ép mình kết thúc những lời cam kết và vực dậy tinh thần.

Bên cạnh căn phòng giam vô nghĩa này, tôi còn nhiều điều muốn biết về nhà vô địch kia…

< Chào mừng đến với thế giới Fantasy chính thống! >

Trước tiên, tôi muốn làm cách nào đó tống khứ cái ô cửa sổ nhàm chán trước mặt này. Vật lộn với một cái cửa sổ trong không gian kín mít gần một tuần khiến tôi muốn phát điên. Tôi không thể cứ mãi vật lộn với cái cửa sổ bí ẩn này được.

“Tôi thua rồi.”

Nói cách khác, tôi đầu hàng.

Chối bỏ hiện thực đến đây là đủ rồi.

Thực ra, phần lớn là do sự sốt ruột dâng lên rằng có lẽ tôi sẽ không thể thoát ra khỏi nơi này.

< Tạo nhân vật! >

“Chết tiệt…”

Sao cứ phải thêm dấu chấm than lố bịch thế nhỉ?

Cảm giác như đang bị trêu tức vậy.

“…Hầy.”

Tôi quyết định không để tâm nhiều. Nổi giận với một thứ thậm chí không phải là sinh vật sống chẳng có ý nghĩa gì.

< Phát sinh hình phạt do nghiệp chướng kiếp trước! Vì tội báng bổ Fantasy chính thống, bạn không thể sử dụng mana và aura! >

Lời cảnh báo này thì không thể bỏ qua.

Ô cửa sổ nhỏ đơn điệu bỗng nhuộm đỏ dữ dội.

Mana? Aura?

Tôi lục lại những ký ức manh mún, cố lần tìm manh mối cho hai từ ấy.

Trong những cuốn tiểu thuyết mạng sản xuất hàng loạt mà bạn tôi từng giới thiệu hồi còn vị thành niên. Nào là kiếm sư, pháp sư mấy vòng tròn, những thiết lập sáo rỗng…

Nhưng vốn dĩ những thứ đó không phải là khác xa với Fantasy chính thống sao?

Thôi thì cứ bỏ qua, đây là lĩnh vực mà tôi chẳng rành.

Dẫu sao thì, có vẻ đây là một thế giới tương tự như những cuốn sách trong ký ức của tôi. Nếu vậy, không thể sử dụng aura và mana chắc chắn là một hình phạt cực lớn.

……Có phải nó đang bảo tôi cứ thế mà chết đi không?

–Tinh!

Như thể phớt lờ những suy nghĩ của tôi, ô cửa sổ tự ý chuyển sang mục tiếp theo.

< Vui lòng chọn giới tính! >

Gì đây?

Là game à?

Sao đột nhiên lại xuất hiện lựa chọn tạo nhân vật thế này?

Ít ra thì đây là một lựa chọn cực kỳ dễ dàng.

Loại chuyện này vốn không cần tôi phải lăn tăn.

Nếu muốn sống sót ở xứ lạ, tất nhiên bên có năng lực thể chất tốt hơn sẽ có lợi thế.