Tôi sẽ trở thành nữ phản diện lưu danh lịch sử

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Web Novel (Novel Vol 1) - Chương 21

Mặc dù đang nhắm mắt nhưng tại sao ông ấy có thể bước đi hoặc rẽ mà không đụng phải cái gì cơ chứ.

Người này không xuất hiện trong game đâu nhỉ? Chỉ có ngôi làng nghèo mới xuất hiện thôi.

...Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra!

Ngôi làng nghèo này là một nơi nguy hiểm đến mức người ta nói rằng một khi đã vào thì không thể ra được, vì thế nên nữ chính đã không đến đây.

Vậy mà tôi lại đặt chân đến nơi như này… Liệu có thể sống sót trở về không. Có thể tôi sẽ bị ăn thịt.

Nhưng mà ông chú này đã bảo tôi nhanh chóng về nhà thì hơn… Chắc không sao đâu nhỉ?

Dù sao đi nữa, có một nơi kinh khủng đến mức này… Không ngờ lại tồn tại một nơi mà ta luôn nghe thấy những tiếng kêu rên rỉ.

Cơ thể tôi run rẩy. Ở đây có hàng vạn người đó. Vậy mà, họ lại chết mà ngay cả ánh trăng cũng không biết. (*Ý là điều kiện sống thiếu thốn, đến ánh sáng mặt trăng cũng không có)

Có khi nào họ cũng không biết đến ánh sáng mặt trời...

Nhưng mà hình như nữ chính đã đưa ra đề xuất gì đó. Ah, không được rồi. Cái mùi hôi thối thật khủng khiếp nhỉ. Nó làm tôi không thể nghĩ được gì.

“Ở đây.”

Ông ấy nói rồi bước vào căn nhà nhỏ như sắp sập đến nơi. Trong một thoáng tôi đã do dự, nhưng rồi cũng vào theo.

Bên trong bình thường hơn tôi nghĩ. Dù nói là bình thường nhưng ngoài cái giường rách tả tơi thì có hai cái ghế và bàn gỗ, và còn một cái lò sưởi không biết có dùng được không.

“Mặc dù hơi chật chội nhưng xin mời.”

Nói xong ông ấy kéo nhẹ cái ghế cho tôi ngồi. Tất cả mọi hành động của ông ấy đều như một quý ông ga lăng.

Ông ấy ngồi ở cái ghế đối diện. Tôi cũng ngồi xuống ghế.

“Xin lỗi vì không thể mời cháu thứ gì đó như trà.”

“Không đâu, ông đừng bận tâm.”

“Thế tại sao một tiểu thư lại đến nơi nguy hiểm như này? Nhìn thì có thể thấy cháu là con nhà cao quý đúng không?”

Tôi giật mình. Tại sao nhắm mắt mà ông ấy lại biết được thân phận cao quý vậy?

Hơn nữa bây giờ tôi còn đang đội mũ trùm đầu… vào nhà mà vẫn trùm mũ thì bất lịch sự nhỉ. Tôi vội bỏ mũ ra.

...Chờ đã, trước lúc biết thân phận cao quý thì ông ấy đã biết tôi là tiểu thư rồi sao?

“Mắt ông nhìn thấy được sao?”

Tôi lỡ hỏi trước khi trả lời câu hỏi của ông ấy rồi.

Hành động vừa rồi của tôi vô cùng bất lịch sự đó. Hơn nữa tôi còn chưa giới thiệu bản thân.

Ông ấy dịu dàng mỉm cười.

“Ta không nhìn thấy.”

“Eh, vậy thì, tại sao…”

“Dù không thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Hồi năm tuổi ta chỉ bị mất mỗi mắt thôi, những giác quan khác vẫn còn.”

Cho dù thế, lượng thông tin có được từ tầm hiểu biết nhiều đến mức không phải là bình thường nữa.

Chắc chắn ông ấy không thể biết được mình là tiểu thư thân phận cao quý bằng mũi và tai...

“Dù tầm nhìn có tối tăm, ta vẫn cảm nhận được bầu không khí. Hơi thở, tiếng bước đi và số bước chân, tiếng quần áo lay động, mùi hương, tất cả đều khác với những người ở đây.”

Ông ấy trả lời như thể đọc được nội tâm tôi vậy.

“Từ khi sinh ra ông đã không nhìn được sao?”

Tôi vừa nói xong thì ông ấy nhăn mặt.

“Không, hồi khoảng hai mươi tuổi ta bị lấy đi đôi mắt.”

Bị lấy đi đôi mắt…? Nghĩa là sao…?

“Ta đã từng làm việc trong cung điện.”

Nói xong ông ấy mỉm cười hiền hòa, nhưng vẻ mặt lại có chút buồn bã.