Khi vừa bước qua màn sương mù, một mùi vô cùng khó chịu ập vào tôi.
Cái gì…? Mùi này là...
Mùi hôi thối xộc vào sâu trong mũi tôi. Tôi sắp ngất đến nơi rồi.
Tôi nhìn tình hình xung quanh.
Tôi không nói nên lời. ...Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tình cảnh thảm khốc như này.
Có người ngã trên nền đất, đang rên rỉ, quấn mảnh vải rách rưới quanh cơ thể bẩn thỉu.
Tôi kéo cái mũ trùm đầu trên áo choàng thật sâu rồi tắt đèn.
Nếu bị phát hiện là quý tộc chắc chắn tôi sẽ bị tấn công. Cơ thể tôi run rẩy vì sợ.
Tôi đã biết được đại khái tình hình như nào qua việc đọc sách, nhưng không ngờ lại kinh khủng như này...
Tình hình kinh khủng gấp nhiều lần so với những gì viết trong sách.
Trong game thì nữ chính làm gì với nơi này ấy nhỉ?
Một mùi vô cùng khó chịu cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Nói thật là tôi không muốn ở lại chỗ này lâu. Tôi là nữ phản diện nên không có lòng từ bi gì đâu. Tôi hoàn toàn không có ý định cải thiện tình hình này.
Nếu bản thân thấy ổn thì cứ vậy là được rồi. Thế mới là nữ phản diện chứ.
Tuy nhiên… chân tôi lại tiến về phía trước.
Những đứa trẻ cũng đang nằm trên mặt đất. Chúng gầy quá...
Tôi đến một nơi giống như quảng trường. Ở giữa có vòi phun nước nhưng nước lại không chảy ra.
Chỉ có nước bẩn đọng lại ở đó thôi. Ở quảng trường có rất nhiều người nằm ngủ lăn lóc.
Có nhiều người không có nhà đến mức này sao? Cái tòa nhà trông giống những ngôi nhà xung quanh kia cũng sắp sập rồi. Có những vết nứt và cả lỗ nữa.
Và ánh sáng ban đêm của ngôi làng này chỉ có ánh nến. Không có đèn đường, cũng không thấy ánh trăng.
Bầu trời bị mây bao phủ, bầu không khí chùng xuống.
“Này cô bé.”
Sống lưng tôi đông cứng khi nghe thấy giọng nói đột ngột ấy.
Đây là đang nói với tôi phải không nhỉ. Có lẽ nào việc tôi là người ngoài đã bị lộ rồi không?
Tôi đã mài giũa khả năng kiếm thuật của mình được kha khá rồi, nhưng hiện giờ tôi không đem theo kiếm...
Nếu chạy hết tốc lực thì chắc sẽ trốn thoát được chăng. Tôi không muốn chết ở nơi như này đâu.
Tại tôi vẫn chưa bắt nạt nữ chính đâu đấy?
“Cô bé.”
Giọng nói vang lên một lần nữa, và rồi bàn tay ai đó đặt vào vai tôi.
Một nữ phản diện sẽ không khóc lóc, nhưng với tình hình này thì không còn cách nào khác nhỉ.
Tôi nhìn vào bàn tay đang đặt trên vai với đôi mắt đẫm lệ.
Một bàn tay to lớn và hơi nhăn nheo… Tôi từ từ ngoảnh lại.
Chủ nhân giọng nói là một ông chú tóc bạc trắng. Chắc là do tóc bạc nên nhìn như người có tuổi ấy. Có lẽ là trẻ hơn tôi tưởng tượng chăng… Chẳng hiểu sao, cứ như ông ấy cố tình làm cho bản thân trông già đi ấy.
Môi mỏng, mũi cao, nét mặt cân đối đấy nhỉ… Nhưng tại sao lại nhắm mắt vậy.
Có lẽ nào ông ấy không nhìn thấy được…?
Nỗi sợ hãi lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Không phải là do mắt ông ấy không nhìn thấy, mà bằng trực giác tôi cảm nhận được đó là một người tốt bụng.
Bầu không khí ấm áp do ông ấy đem lại làm tôi nghĩ như vậy.
Hơn nữa, cho dù đã có tuổi nhưng tôi cảm thấy rất rõ qua gương mặt cân đối ấy.
Người dân đất nước này đều có khuôn mặt cân đối sao?
“Cháu không phải là người làng này nhỉ.”
Ông chú trước mặt tôi nói một cách dịu dàng. Dù không nhìn thấy nhưng tại sao lại biết nhỉ.
Tôi trả lời vâng bằng giọng rất nhỏ.
“Ở đây rất nguy hiểm nên cháu mau chóng quay về sẽ tốt hơn đó.”
“Nhưng mà cháu… à ừm…”
“Đi theo ta.”
Ông ấy nói vậy rồi chậm rãi bước đi.
Cha tôi nói rằng không được đi theo người lạ, nhưng tôi cảm giác nếu là ông chú này sẽ không sao đâu nhỉ.
Mà, cái cảm giác đó là thứ nguy hiểm nhất đấy. Người trông có vẻ tốt mới là người đáng sợ.
Cho dù vậy, tôi cảm thấy người này sẽ ổn thôi. Tôi rất có mắt nhìn người mà.
Nó gọi là gì nhỉ… khả năng phân biệt tốt xấu? Có thể người ta sẽ nghĩ rằng ‘Mày nghĩ mày có nó ư. Tự mình nói đấy à!?’, nhưng mà tôi có cảm giác mắt mình khác với những người khác.
Chẳng hạn như khả năng đọc nhanh… còn nữa, cho dù đang luyện kiếm với anh nhưng tôi lại thấy chuyển động của kiếm rất chậm.
Khi tôi chém táo thành hai nửa bằng nhau cũng thế, cái lúc quả táo rơi xuống tôi cũng thấy nó rất chậm.
Chợt nhận ra thì ông ấy đã đi khá xa phía trước rồi. Chắc chắn là mắt không nhìn thấy được, vậy mà cứ bước đi mà không đạp phải người nào đang nằm trên mặt đất. Phải chăng là ông ấy nhìn được?
Tôi có chút bối rối, nhưng quyết định đi theo ông ấy.