Cuối cùng tôi cũng đến được ngôi làng nghèo.
An ninh đằng sau dinh thự rất lỏng lẻo nên tôi có thể dễ dàng trốn ra mà không bị ai phát hiện.
Tôi đã nghĩ việc này đầy mạo hiểm, nhưng vì trốn ra quá dễ dàng nên tôi cảm thấy như bị phản bội vậy.
Tôi đã đến trước khu rừng.
Chẳng hiểu sao, khu rừng ban đêm làm tôi thấy rùng rợn cả người ấy nhỉ.
Tuy tôi không tin vào những thứ không có cơ sở khoa học, nhưng mấy linh hồn có vẻ sắp xuất hiện, sợ quá đi.
...Nếu dùng những từ như sợ hãi thì sẽ mất tư cách nữ phản diện.
Nữ phản diện thì phải mạnh mẽ. Không được sợ cái khu rừng cỏn con này.
Tôi siết chặt cơ thể run rẩy của mình và bước chân vào rừng.
Thật sự tối đen thui nhỉ. May mà tôi đã đem theo đèn.
Nói thật, vì không có đường nên tôi không rõ mình có đang đi đúng hướng không nữa.
Chỉ còn cách tin vào trực giác của bản thân thôi. Chắc chắn sẽ đến nơi mà.
Chẳng hiểu sao tôi thấy mấy cái cây trông như những con quái vật khổng lồ ghê rợn ấy.
Nhưng tôi không chịu thua đâu. Vì tôi đang đến ngôi làng nghèo mà.
Mấy cái cây không tấn công gì cả. Chỉ là cây mà thôi.
Tôi chạy trong rừng.
Quả nhiên là nhờ việc thường xuyên luyện kiếm và luyện cơ nên dường như tôi có khá nhiều thể lực. Tôi hoàn toàn không bị khó thở chút nào.
Tôi cứ thế tiếp tục chạy mà không biết có đúng hướng hay không.
Vì mải chạy nên tôi không có thời gian để ý đến sự đáng sợ của khu rừng.
Chạy được khoảng một tiếng thì tôi nhìn thấy sương mù.
Tại sao chỉ có mỗi chỗ đó bị sương mù bao phủ vậy nhỉ. ...Có lẽ nào chỗ đó là bức tường?
Tôi đã đến nơi rồi sao!?
Mình giỏi quá… Vì không có ai khen nên tôi đành tự khen bản thân.
Quan trọng là chỉ có những người có ma lực mới đi qua được bức tường đó nhỉ.
Tôi không sử dụng được ma thuật nhưng vì tôi có ma lực nên chắc là đi qua được.
Trước tiên thì cứ lại gần xem sao.
Tôi thật sự không thấy gì bên trong cả. Phía bên kia sương mù là ngôi làng nghèo nhỉ.
Tình hình an ninh của ngôi làng nghèo vào ban đêm có vẻ rất xấu… tôi còn chưa kiểm tra mà đã áp đặt định kiến vào nó thì không tốt đâu nhỉ.
Trước hết thì phải kiểm tra bằng chính mắt mình đã. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiến vào ngôi làng nghèo đó.