“Trong cung điện....?”
Người làm việc trong cung điện tại sao lại ở ngôi làng nghèo này...
“Khi ta phản bác lại một người chức vị cao vì bất đồng ý kiến thì đã phải hứng chịu cơn giận dữ. Ta bị lấy mất đôi mắt, và cứ thế lưu lạc đến đây.”
“Ông… đã phản bác lại như nào thế ạ?”
Tôi cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy.
“Tên cháu là gì?”
“Alicia ạ.”
“Vậy à, Alicia… tên đẹp đấy. Ta là Will. Chỉ đơn giản là Will thôi.”
Ông ấy nói rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Chắc là tôi biết được mình đang làm vẻ mặt gì. Tôi thấy rất bình tĩnh.
“Alicia, có thể cháu vẫn chưa hiểu được việc này, nhưng những chuyện cũ không phải lúc nào cũng là chuyện tốt đâu. Cháu có hiểu được ý nghĩa của việc nhìn lại lịch sử không?”
Tôi biết mình phải trả lời nhưng không tài nào nói nên lời.
“Việc nhìn lại lịch sử không phải là để khẳng định ngày xưa tốt hơn. Chúng ta nhìn lại lịch sử là để có thể làm tốt hơn ngày xưa, biết rõ thất bại trong quá khứ rồi tạo ra sự phát triển mới.”
Nước mắt tôi chợt lăn trên má.
Ông Will dịu dàng dùng tay lau nước mắt cho tôi.
“Cháu là một cô bé thông minh nhỉ. Việc tích lũy kiến thức để tạo ra trí tuệ là điều quan trọng, nhưng nếu có kiến thức mà không tận dụng thành trí tuệ thì không có ý nghĩa gì cả.”
“Ông Will có căm ghét cung điện…, quý tộc không?”
Tôi cảm thấy vẻ mặt của ông Will như đông cứng lại.
“Nếu nói không ghét thì sẽ là nói dối. Ngay cả bây giờ, trong giấc mơ ta vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng bản thân ngày xưa. Cứ mỗi khi định chạm vào thế giới sắc màu trong kí ức thì nó tan biến trong chớp mắt. Đôi khi nó làm ta đau khổ. Tuy nhiên, ta tin rằng mình không làm gì sai cả. Và ta tin rằng, chắc chắn sẽ có một ngày có người hiểu được điều đó cho ta. Nghĩ như vậy nên ta có thể tiếp tục sống và tự hào về việc mình đã làm.”
Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Từ lúc tám tuổi đến giờ, tôi mới biết mình may mắn đến thế nào.
Nước mắt không ngừng rơi. Tôi khóc nức nở. Dù biết là rất khó coi nhưng tôi không thể ngừng lại được.
Sự phẫn nộ những quý tộc có địa vị giống tôi và cả suy nghĩ của một ông chú bị cướp mất đôi mắt, nếu so sánh với nó thì bản thân tôi rất nhỏ nhen khi muốn trở thành nữ phản diện. Tất cả mọi cảm xúc lẫn lộn vào nhau làm tôi không thể kìm nén được nữa.
Ông Will dịu dàng ôm lấy tôi. Hơi ấm đó suốt đời này tôi sẽ không quên đâu.
Tôi không hề che dấu việc mình muốn trở thành nữ phản diện mà nói hết tất cả cho ông ấy nghe.
Cả chuyện tôi đến đây vì điều đó nữa...
Ông Will đã lặng lẽ lắng nghe hết câu chuyện của tôi.
Sau khi tôi kể xong, ông Will dịu dàng mỉm cười và xoa đầu tôi.
“Cháu là một cô bé rất thông minh đó.”
Tôi lại lặng lẽ rơi lệ.
Chắc chắn bây giờ mặt tôi vô cùng xấu xí. Sáng mai chắc không mở nổi mắt mất.
“Vì muốn trở thành nữ phản diện nên mới luyện kiếm, và mỗi ngày đọc một lượng lớn sách hả…”
Tôi gật đầu thật sâu.
Ông Wil cười nheo mắt lại.
“Từ giờ trở đi cháu hãy tiếp tục giữ vững ý chí đó nhé.”
Bất ngờ là tôi được khuyến khích trở thành nữ phản diện. Tại sao lại thế nhỉ...
Nữ phản diện là ám chỉ một cô gái xấu xa đó. Đó là cô gái luôn suy nghĩ rằng, nếu bản thân cảm thấy ổn thì cứ vậy là được rồi, vậy mà...
“Hôm nay cháu hãy về đi.”
“Cháu sẽ lại đến.”
Ông Will làm vẻ bối rối trước câu trả lời của tôi.
“Không đến nữa sẽ tốt hơn.”
“Không. Cháu muốn nói chuyện với ông Will nhiều hơn nữa.”
Ông Wil có hơi đơ nhưng rồi khuôn mặt giãn ra, và nói cảm ơn.
Có lẽ ông ấy đã hiểu được việc tôi là một đứa cứng đầu, một khi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng.
Tôi ra khỏi nhà ông Will, đi về hướng sương mù.
Quả nhiên là mùi rất nồng nhỉ. Tôi dùng tay che mũi lại.
Tôi xuyên qua sương mù rồi đến khỏi rừng. Tôi cầm cái đèn đã tắt trên tay, chạy ra khỏi rừng.
Nỗi sợ hãi lúc đi giờ đã hoàn toàn biến mất. Tôi vừa đi về vừa suy nghĩ về ngôi làng nghèo đó.
Nếu diễn tả ngôi làng nghèo bằng một từ thì, đó là nơi mục nát.
Đúng ra là tôi không muốn đến đó lần hai, nhưng tôi muốn nói chuyện với ông Will thêm lần nữa.
Tại tôi nghĩ ông ấy là người khôn ngoan, hiểu chuyện nhất mà tôi từng gặp.