Tôi vừa về đến nhà thì Finn-sama, Gayle-sama, Curtis-sama, Duke-sama tới.
“Em vừa đi đâu vậy?”
Anh Alan nhanh chóng hỏi tôi.
Xin lỗi, em không có ý gạt anh sang một bên đâu mà.
Anh đừng giận nữa nha.
“Em vừa mới ra thị trấn.”
“Hơn nữa lại còn cưỡi ngựa.”
Anh Henry và Eric-sama đã trả lời thay tôi.
Không hiểu sao mà Duke-sama, Eric-sama và anh Henry lại đang lườm nhau.
“Chẳng lẽ cậu đã cưỡi ngựa cùng Ali-chan?”
Ali-chan!? Lần đầu tiên tôi được gọi kiểu đó.
Quả nhiên là Curtis-sama, một tay sát gái.
“Không, Alicia đã cưỡi ngựa một mình.”
Anh Henry vừa cười vừa đáp.
Rồi vẻ mặt của Duke-sama có chút dịu đi.
“Tớ cũng muốn hẹn hò với Alicia mà.”
Finn-sama phồng má nói.
Tất cả shotacon của vương quốc ơi, hãy nhìn khuôn mặt này mà xem. Chắc chắn sẽ ngất xỉu đó.
Cơ mà không phải là hẹn hò đâu. Vì có 3 người đi cùng nhau mà.
“Ali-chan còn muốn đi đâu nữa không?”
Curtis-sama nhìn tôi và hỏi.
Tôi cảm giác ngài ấy đã quen đối xử với các cô gái.
Nơi mà tôi muốn đi…
“Em muốn được kiểm tra level kiếm thuật.”
Tôi vừa nói xong thì không chỉ Curtis-sama mà anh Albert cũng đáp.
“Việc đó không được.”
Từ chối nhanh quá vậy? Tôi có chút khó chịu rồi đấy.
“Các anh đi được vậy tại sao em lại không được đi?”
Anh Albert im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vì Ali là con gái.”
…Cái lí do gì vậy. Thật bất công quá mà.
“Chỉ vì là con gái mà không được thi thì buồn cười quá.”
“Dù thế thì vẫn không được.”
“Không chịu đâu! Nếu thế thì anh hãy cho em một lí do thuyết phục đi.”
Anh Albert im bặt.
Bầu không khí mới lúc nãy thôi đã thay đổi trong thoáng chốc. Tất cả mọi người đều im lặng.
Tình hình căng thẳng thì sẽ nói như này nhỉ.
Trong căn phòng im ắng chỉ có mỗi giọng tôi vang lên.
“Em muốn trở nên mạnh mẽ nên đã học kiếm thuật. Vì thế nên em phải biết bản thân mình đang ở trình độ nào.”
“Dù vậy anh cũng không cho phép.”
“Điều đó thật là kì cục mà!”
“Alicia!! Hãy thôi đi!!
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, tôi bị anh Albert mắng.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh Albert nổi giận với tôi. Từ nhỏ đến giờ, dù tôi có ích kỉ đến đâu thì anh cũng chỉ cười cho qua.
Tự nhiên nước mắt ập đến.
Đành vậy thôi nhỉ, tại tôi là một cô bé mười tuổi mà. Nếu bị quát mắng thì sẽ khóc thôi.
Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt buồn bã, mà là tức giận.
Tại sao chỉ có mình tôi không được đi thi vậy?
Trong những mục cần lưu ý, không có cái nào viết là con gái không được thi mà đúng không?
Hay vì tôi là một tiểu thư quý tộc?
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi lí do.
“Alicia, anh xin lỗi vì đã nổi giận.”
Nói xong anh Albert đặt tay lên đầu tôi.
Nhưng tôi hất tay anh Albert ra.
Anh Albert, em là nữ phản diện đó…
Anh Albert tròn mắt đứng hình luôn.
“Em không chấp nhận đâu.”
Tôi quyết không lảng tránh mà nhìn anh Albert rồi nói.
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
…Lúc nãy tôi thật sự rất bực, nhưng nó dần dần biến mất.
Tôi đúng là không thể giận lâu được nhỉ.
Chỉ vì bị từ chối mà trở nên nghiêm túc hơn, thật ra cho dù tôi có nói gì đi nữa thì tôi đã biết trước mình sẽ không được chấp nhận rồi. Vì cha tôi chắc chắn sẽ không cho phép.
Làm sao giờ… Không thể chịu được bầu không khí này.
Chỉ còn cách tiếp tục giả vờ giận thôi nhỉ.
Tôi im lặng rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, tôi hít một hơi thật sâu.
Hôm nay mệt quá rồi… Phải nhanh đi ngủ thôi.
Tuy có lỗi với anh Albert và mọi người, nhưng tôi hiện đang rất thỏa mãn.
Vì lúc nãy tôi đã diễn vai tiểu thư phản diện hoàn hảo mà! Tôi nghĩ thật tuyệt khi đạt đến level phản diện kiểu mẫu.
Tôi bỏ qua và đi về phòng.