Trong phòng khách có các anh, Gayle-sama, Curtis-sama, Duke-sama.
Chắc họ đến đây sau khi tan học.
“Chào buổi tối.”
Tôi cất tiếng chào, rồi anh Albert tiến về phía tôi.
Ảnh đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi một gói bánh toàn macaron.
Món macaron yêu thích của tôi!
“Ali, anh xin lỗi chuyện hôm qua.”
Anh Albert nói với giọng đầy hối lỗi.
“Cái này là cho em sao?’
“Ừ.”
Anh Albert mỉm cười đáp lại.
Tôi cầm túi macaron và ngắm nó. Trông ngon quá đi mất. Cứ như báu vật vậy. Chỉ nhìn màu sắc của nó thôi mà tôi đã thấy phấn khích rồi.
“Cảm ơn anh Albert.”
Tôi cười rạng rỡ.
Mặt anh Albert cũng sáng bừng lên.
Trong game, anh Albert không muốn dính dáng gì đến em gái vậy mà.
Dáng vẻ nữ phản diện của tôi vẫn chưa đủ nhỉ.
“Albert-sama, Quốc vương bệ hạ đã đến rồi ạ.”
Sao cơ!?
Ngài quốc vương đến dinh thự nhà tôi sao? Có chuyện gì thế nhỉ.
Sao mọi người chẳng hề ngạc nhiên vậy. Ngài ấy là quốc vương đó. Có khi nào họ đã biết trước quốc vương sẽ đến?
Cốc cốc, rồi cánh cửa từ từ mở ra.
Quả nhiên quốc vương có hào quang khủng thật.
Tôi cúi chào thật sâu.
Tôi liếc nhìn thì thấy đằng sau quốc vương có rất nhiều người.
Chắc là những người quyền cao chức lớn chăng? …Có cả cha kìa.
“Ngẩng đầu lên.”
Giọng trầm trầm đầy quyền uy của quốc vương vang vọng khắp phòng.
Trước mặt tôi là quốc vương và 4 người đứng xung quanh ngài.
Quả đúng là otome game mà, toàn mĩ nam… Ở kiếp trước mà cũng có những mĩ nam như này thì tốt quá.
Cha tôi, và hình như họ là… tôi từng thấy trong game nhưng quên mất tiêu rồi.
“Chào buổi tối. Ta là Johan Evans.”
Người vừa mới nói là một người đàn ông đứng bên cạnh quốc vương, có mái tóc màu xám nhạt.
Evans? Tức là ông ấy là cha của Gayle-sama nhỉ.
“Ta là Neville Smith.”
Tôi ngay lập tức nhận ra người đàn ông với mái tóc màu vàng kim chính là cha của Finn-sama.
“Derek Hardson.”
Quả nhiên là do di truyền mà. Ông ấy giống hệt Eric-sama.
Còn cha tôi không giới thiệu.
Ngũ đại quý tộc của vương quốc tập trung ở đây làm gì vậy?
Chẳng lẽ xảy ra vụ án gì à.
“Alicia, ta có một số việc muốn hỏi.”
Quốc vương nhìn tôi rồi nói.
…Tôi ư? Bây giờ bắt đầu thẩm vấn sao?
“Khanh có yêu quý đất nước này không?”
Vì câu hỏi hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng nên đứng hình.
Lòng yêu nước của tôi đang bị thử thách sao?
Tôi đang định trả lời có thì chợt nhớ ra ngôi làng nghèo.
Nhưng nếu thành thật trả lời thì việc tôi đến ngôi làng nghèo ấy sẽ bại lộ.
Nên tôi im lặng, rồi quốc vương cất lời.
“Nếu vậy ta sẽ đổi câu hỏi. Khanh có suy nghĩ gì với cách vận hành của đất nước này?”
Tôi chẳng hiểu quốc vương muốn thử thách tôi cái gì nữa.
Tôi mới chỉ là một thiếu nữ mười tuổi thôi đó?
Trước hết phải trả lời những gì đang nghĩ.
“Thần ghét những ưu tiên dành cho quý tộc ở đất nước này.”
“Ghét sự ưu tiên?”
“Vâng. Vô cùng ghét ạ”
Mọi người nhìn về phía tôi đầy ngờ vực.
“Tại sao lại thế?”
Johan-sama hỏi như muốn thăm dò tôi.
“Vì những người không có tài năng lại nắm giữ quyền hành ạ.”
Nghe tôi nói, mặt mọi người tối sầm lại.
Mặt mọi người tối sầm, tức là tôi đã trả lời giống như một nữ phản diện, điều đó làm tôi thấy tự tin hơn.
“Chúng ta đang bị lăng mạ à?”
Johan-sama vừa lườm tôi vừa nói. Tôi biết, nếu như bị một đứa trẻ 10 tuổi nói thế thì sẽ tức giận, nhưng làm ơn đừng có lườm tôi như vậy. Nếu là một đứa trẻ 10 tuổi bình thường thì đã khóc rồi.
“Thần không có nói tất cả mọi người đều như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa người đứng đầu đất nước là người thông minh nhất.”
“Thế là sao?”
“Tức là, quý tộc… vì họ có thể sử dụng ma thuật nên họ có thể lên đến đỉnh cao quyền lực.”
“Đó là lời xỉ nhục chúng ta à?
“Không ạ.”
Cuối cùng tôi chịu thua ánh nhìn đầy áp lực của Johan-sama và phải im lặng.
Quả nhiên là người đứng đầu đất nước. Sức ép đó không phải trò đùa đâu.
“Tiếp tục đi.”
Quốc vương ra lệnh. Johan-sama trưng ra bộ mặt đầy ngạc nhiên.
Ngạc nhiên là đúng rồi. Vì ngài ấy bảo tôi nói tiếp những lời lăng mạ bọn họ mà.
Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, chỉnh lại tư thế, tạo dáng đứng mà tôi cho rằng đẹp nhất.
“Xét về phương diện đầu óc, ngoài kia có rất nhiều người thông minh hơn quý tộc. Điều thần muốn nói là việc sử dụng được ma thuật và thông minh là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Tóm lại là, vương quốc ta không theo chủ nghĩa thực lực.”
“Vậy ý khanh là nếu giờ bị tước đi địa vị cũng không sao hả?”
Ánh mắt quốc vương hướng về phía này, như nhìn thấu thâm tâm tôi vậy.
Tôi cảm giác mạch đập của mình ngày càng tăng lên.
“Do thần may mắn nên được sinh ra là trưởng nữ của gia tộc Williams, chứ không trở thành quý tộc nhờ sức lực bản thân. Nếu bị tước đi danh hiệu thì cũng không có quyền phàn nàn.”
Quốc vương tròn mắt trước lời của tôi. Còn Johan-sama lại nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng đó không phải ánh mắt lườm tôi như lúc nãy, mà là ánh mắt như đang đánh giá tôi.
“Alicia, con về phòng được rồi.”
Cha mỉm cười nói với tôi.
Buổi thẩm vấn vừa rồi là sao vậy?
Tôi rất muốn hỏi như vậy, nhưng không thể nói được gì trong bầu không khí đó nên đành bỏ cuộc.
Tôi cúi chào thật cẩn thận rồi quay về phòng.