“Để họ mang ơn...?”
Eric-sama làm vẻ mặt không hiểu nổi ý nghĩa câu nói của tôi và lẩm bẩm.
Anh Albert, Gayle-sama, Duke-sama và quốc vương có vẻ đã hiểu được ý nghĩa điều tôi nói.
Quả nhiên, những người thông minh suy nghĩ rất nhanh nhỉ.
“Nguồn thu thuế ở Calverra là vàng. Để cho Calverra mang ơn chúng ta, nếu giao thương với họ thì vương quốc này sẽ có lợi. Với số vàng đó, kinh tế sẽ phát triển hơn, nếu làm giảm được sự chênh lệch giàu nghèo thì tốt.”
Chắc chắn thánh nữ không nghĩ ra cái việc nếu để họ mang ơn thì bên ta sẽ được lợi.
Vì nữ chính là thánh nữ, nên nếu cứ thế này chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa tôi và nữ chính.
Hiện tại, tôi đang trên đà trở thành nữ phản diện tuyệt vời nhất mà.
“Ta hiểu rồi.”
Chẳng hiểu sao quốc vương lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kì vọng. Ánh mắt đó là sao vậy.
“Có nghĩa là, sự thương xót trong câu chuyện đó hoàn toàn...”
“Không có ạ.”
Tôi cắt ngang trước khi quốc vương nói.
Tôi mỉm cười và nói một cách dứt khoát. Nữ phản diện sẽ không thương xót chút nào cả.
Tôi hành động tất cả là vì lợi ích của bản thân.
“Ta rất vui vì được nói chuyện.”
Quốc vương nói vậy, mỉm cười hiền từ rồi đứng lên.
“Thần cũng rất vui khi được nói chuyện với quốc vương bệ hạ ạ.”
Tôi cúi chào nhẹ. Mặc dù đây là tự tôi nói, nhưng tôi rất tự tin với cách cúi chào.
Cách đây không lâu tôi chỉ biết những lễ nghi cơ bản nhất, mà với tư cách là nữ phản diện thì điều đó rất tệ nên tôi đã sống chết học nó.
Nếu không cúi chào chỉn chu thì sẽ bị đem ra làm trò cười. Với nữ phản diện thì một cử chỉ nhỏ cũng là tính mạng đó.
Một nữ phản diện bị coi thường là điều tôi ghét nhất.
Sau khi quốc vương rời khỏi phòng, tôi thở dài một cách nhẹ nhõm.
Ah, không tốt cho tim chút nào.
Dáng vẻ phản diện của tôi không phải đã thừa điểm đậu rồi sao?
“Em hồi hộp à?”
Duke-sama nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng và nói vậy.
Quả nhiên là cha con nhỉ, có bóng dáng của quốc vương kìa. Hai cha con tuấn tú nhỉ.
Hình như trong game, Alicia bị Duke-sama ghét thì phải...
Cả lời nói lẫn thái độ dịu dàng đó, tất cả đều hướng về nữ chính.
Từ giờ diễn biến sẽ thay đổi chăng.
“Vâng.”
Tôi gượng cười trả lời, nhưng ngay lập tức hối hận.
Một nữ phản diện sẽ không dao động trong bất cứ thời điểm nào. Tức là sẽ không thấy hồi hộp gì cả.
Hơn nữa cũng không gượng cười. Khi cười thì phải cười hết mình.
Tôi lại lỡ làm mất rồi. Tại sao cứ đến phút cuối tôi lại thiếu thận trọng cơ chứ.
Hôm nay lại huề nhỉ. Quả nhiên là con đường làm phản diện vẫn còn dài.
Cho dù thế, có vẻ quốc vương thực sự đến xem xét tôi nhỉ.
Nhưng tại sao lại mất công đến nhà Finn-sama vậy. Mà, tôi không cần bận tâm đến điều đó đâu.
“Em mệt rồi phải không~? Anh đang tổ chức tiệc trà sau vườn nên chúng ta đến đó đi!”
Finn-sama kéo tay tôi với khuôn mặt cười lấp lánh.
Tôi cứ thế bị Finn-sama kéo đến sau vườn.
...Đùa hả. Có rất nhiều bánh kẹo tôi yêu thích đang được bày biện. Chỉ nhìn thôi cũng chảy nước miếng rồi.
Ah, mùi hương ngọt ngào đang quyến rũ tôi. Tôi ăn chỗ này được chứ?
Finn-sama tươi cười như nhìn thấu tâm tôi hay sao ấy, rồi nói rằng em cứ ăn thỏa thích đi.
Nếu anh đã nói vậy rồi thì em sẽ vui lòng đón nhận.
Tôi lấy một lượng lớn bánh quy và bánh kem. Vì lúc nãy đầu tôi đã hoạt động hết công suất nên giờ không đủ lượng đường.
Nó ngon đến nỗi má tôi sắp rụng luôn rồi. Cho dù có bao nhiêu tôi cũng ăn được.
Dù biết như vậy là rất vô duyên nhưng tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn.
Tôi lờ đi những ánh mắt xung quanh, liên tục cho bánh kẹo vào trong miệng.
Hạnh phúc quá đi. Trọng tâm ngày hôm nay là chỗ này phải không nhỉ? Cuộc trò chuyện với quốc vương hôm nay chỉ là phụ thôi nhỉ?
Hơn nữa tôi đang nhét bánh kẹo đầy mồm, có thể mọi người xung quanh sẽ nghĩ tôi là một cô gái đầy tham vọng. Đây mới là nữ phản diện! Một nữ phản diện phải chứa đầy tham vọng nhỉ.
Buổi tiệc trà tuyệt vời quá. Đây gọi là một mũi tên trúng hai đích nhỉ.
Trong lúc vô thức tôi đã thả lỏng miệng.