Sở Tĩnh Di cầm điện thoại, phồng má lên như một con cá nóc giận dỗi. Cô đảo mắt mấy vòng, dường như đang suy nghĩ xem Lục Ly lại giở trò gì, nghĩ một lúc, cô gõ một dòng chữ gửi đi.
【Ngỗng ngố: Tớ là chị của cậu!】
Lục Ly ở đầu dây bên kia dường như sững sờ trước câu nói này, hồi lâu không thấy trả lời, điều này khiến Sở Tĩnh Di không khỏi đắc ý. Hừ, dám giả ngốc với mình à~ May mà mình thông minh. Nhưng đợi một lúc lâu, Lục Ly vẫn không trả lời tin nhắn, cô nhóc lại bắt đầu lo được lo mất, có nên phối hợp với Lục Ly một chút, giả vờ tức giận để thỏa mãn sở thích quái ác của tên xấu xa kia không? Như vậy ít nhất cậu ấy cũng sẽ trả lời một tin…
Sở Tĩnh Di nghĩ ngợi, định hỏi cậu còn đó không, nhưng lại cảm thấy mình lúc nào cũng phải xuống nước năn nỉ Lục Ly thì mất mặt quá, nên cô gửi qua một sticker hình quả bom. Ý tứ khá rõ ràng là đang đe dọa Lục Ly phải trả lời tin nhắn.
【Lục Ly: Lục Ly ngủ rồi. Cậu rốt cuộc là ai?】
【Ngỗng ngố: Đồ lừa đảo. Cậu ngủ rồi thì ai nhắn tin cho tớ?】
【Lục Ly: Tớ là bạn gái của cậu ấy.】
Nụ cười của Sở Tĩnh Di cứng đờ, cô nhìn dòng chữ trên màn hình, cảm thấy khó chịu một cách khó tả. Cô cảm thấy trò đùa dai này của Lục Ly lại thành công rồi, thật sự khiến cô không vui. Đặc biệt là ba chữ “bạn gái”, khiến cô nhóc trằn trọc trên giường mà nghiền ngẫm mãi. An Bách Lệ cũng từng nói mình là bạn gái của Lục Ly, nhưng lúc đó cô lớp trưởng không hề thấy khó chịu, có lẽ là vì cái đầu nhỏ không được lanh lợi cho lắm của cô cũng biết, mối quan hệ giữa An Bách Lệ và Lục Ly quá xa cách chăng?
【Ngỗng ngố: Không được lừa tớ nữa, tớ giận thật đó!】
Sở Tĩnh Di bĩu môi, trong lòng tự tìm lý do cho mình: Lục Ly làm gì có bạn gái, nếu có thì nhất định sẽ nói cho mình biết, lời nói dối này đúng là chọc một cái là thủng.
Không lâu sau, đầu dây bên kia gửi lại một tấm ảnh. Trong ảnh, Lục Ly nhắm mắt dường như đang ngủ, nhờ ánh đèn yếu ớt, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm cổ cậu, còn có thể thấy nửa cằm và đôi môi hồng phấn của người đó. Tuy không thấy được toàn bộ khuôn mặt, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này nhất định rất xinh đẹp.
Sở Tĩnh Di sững sờ, ngây người nhìn tấm ảnh, cố tìm ra dấu vết photoshop. Cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là không muốn tin Lục Ly có một người bạn gái mà cô chưa từng nghe nói tới. Trong lòng dường như có thứ gì đó cay đắng đang trào ra, Ngỗng ngố buồn bực trả lời một câu:
【Ngỗng ngố: Lừa tớ nữa là tớ không thèm để ý đến cậu nữa đâu!】
Cô hy vọng Lục Ly sẽ lập tức trả lời một câu “Haha, suýt nữa thì lừa được cậu rồi nhỉ?” hoặc là “Xin lỗi, lần sau tớ không dám nữa.” Nhưng Lục Ly lại mãi không trả lời, cô chỉ có thể nhìn tấm ảnh đó mà suy nghĩ lung tung. Lục Ly trong ảnh như đang gối đầu lên cánh tay người phụ nữ, ngủ rất yên bình, nhưng cậu ấy mới học lớp 11 thôi mà, sao có thể, có thể… có thể ngủ cùng con gái được?
Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ: Lục Ly là bạn thân của mình, cậu ấy có bạn gái thì mình tức giận làm gì? Mình nên vui mừng mới phải. Ủa, không đúng, mình nên ngăn cản cậu ấy yêu sớm chứ, mình là lớp trưởng của cậu ấy, cũng là bạn thân của cậu ấy, có trách nhiệm phải đốc thúc cậu ấy!
Trong cái đầu nhỏ, đủ loại suy nghĩ hóa thành những người tí hon đang đánh nhau, lòng cô rối như tơ vò, cứ cảm thấy như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Cô nhớ lại lần tình cờ gặp Lục Ly ở hiệu sách trước khi khai giảng, lúc đó cô thực ra rất vui khi gặp được Lục Ly, vì cô vẫn chưa có cơ hội chính thức xin lỗi cậu — năm ngoái vì cô muốn mời phụ huynh của Lục Ly đến trường, khiến Lục Ly có một khoảng thời gian không yên ổn, Ngỗng ngố vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy mình đã nợ Lục Ly.
Vậy nên việc cô có thể gọi ngay tên Lục Ly lúc đó không phải là ngẫu nhiên, nhưng tại sao Lục Ly lại gọi cô là “lớp trưởng”? Sở Tĩnh Di suy nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ… trong lòng Lục Ly, thực ra cô chỉ là một người qua đường thôi sao? Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng bức bối khó chịu, đúng vậy, cô coi Lục Ly là bạn thân, nhưng Lục Ly có coi cô là bạn không? Nghĩ kỹ lại, Lục Ly vẫn luôn là một người lạc lõng bên lề lớp học, chưa từng thấy cậu đặc biệt thân thiết với ai, có phải là cô đã tự mình đa tình đi lấy lòng cậu ấy không?
Tâm sự của thiếu nữ luôn là chuyện mùa xuân, trong đầu nảy ra đủ loại suy đoán vẩn vơ, là phải hay không phải, là đúng hay không đúng, là được hay là mất.
Ngay lúc vẻ mặt cô nhóc ngày càng tủi thân, “Lục Ly” ở đầu dây bên kia đã trả lời.
【Lục Ly: Tớ không lừa cậu. Cậu là gì của cậu ấy?】
Đây là cái giọng điệu gì vậy… Sở Tĩnh Di càng bĩu môi cao hơn, cô muốn nói “Tớ là bạn thân nhất của cậu ấy!”, nhưng gõ xong chữ thứ ba, lại cảm thấy lỡ như Lục Ly không thừa nhận, chẳng phải là cô đang lấy mặt nóng của mình đi dán mông lạnh của cậu ấy sao? Tuy cô không có kiêu căng gì, nhưng cũng cần chút thể diện chứ! Thế là Sở Tĩnh Di xóa hết chữ trong khung chat, cứ thế cầm điện thoại, nhất quyết không trả lời một chữ nào. Cô nhớ người kia đã bơ cô mấy phút mới trả lời, cô cũng phải cố tình đợi mấy phút rồi mới gõ chữ, lúc nào cũng trả lời ngay lập tức khiến cô có cảm giác như mình thấp kém hơn người ta vậy.
Nhưng đợi mấy phút sau, hốc mắt Sở Tĩnh Di bỗng đỏ lên.
【Ngỗng ngố: Cậu bảo Lục Ly nói chuyện với tớ】
Thiếu một dấu chấm câu, đối với Sở Tĩnh Di mà nói, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Cô không muốn trò chuyện với người phụ nữ bên kia màn hình, cô muốn nói chuyện với Lục Ly.
Cô cảm thấy mình giống như một quả bóng đáng thương, bị người ta đập rồi lại bóp dẹt, khó chịu vô cùng. Cô nhóc trước đây chưa từng có cảm giác như vậy, cái cảm giác vui buồn đều bị nhất cử nhất động của người khác chi phối này thật kỳ lạ.
Đầu dây bên kia gửi đến một tin nhắn thoại, là một giọng nữ rất hay: “Lục Ly ngủ rồi, có chuyện gì thì nói với tớ, ngày mai tớ sẽ nói lại với cậu ấy.”
Thôi được rồi, lần này thì chắc chắn người bên kia không phải là Lục Ly. Sở Tĩnh Di bật đi bật lại tin nhắn thoại này mấy lần, có thể tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp đang cầm điện thoại nhắn tin, còn có thể tưởng tượng ra cảnh Lục Ly đang nằm bên cạnh người phụ nữ này. Trong lòng bỗng chua xót, như thể ăn phải một quả táo hay quả quýt chưa chín, mở miệng ra cũng toàn là mùi giấm chua.
Cô bỗng không muốn nói chuyện nữa, cho dù là Lục Ly cầm lấy điện thoại, cô cũng không muốn nói thêm một lời nào. Cô nằm trên giường, cuộn người lại thành một cục, hôm nay cô tìm Lục Ly nói chuyện, thực ra là muốn báo cho cậu biết bản nhạc đã sửa xong, muốn Lục Ly lại khen cô, muốn nói chuyện phiếm thêm vài câu — nói gì cũng được, cô chỉ muốn nói chuyện với người bạn thân nhất của mình. Nhưng tâm trạng tốt đẹp của thiếu nữ đột nhiên bị phá hủy hoàn toàn, giống như lúc nhỏ cầm bài thi điểm tuyệt đối về nhà, bảo ba thực hiện lời hứa, ba lại nói tuần này bận quá lần sau nhé.
Cô lại nhớ đến chuyện lúc nhỏ làm mất con búp bê quý giá, lần đó cô khóc như mưa, cảm thấy sẽ không bao giờ gặp lại được Stitch của mình nữa, Stitch đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô — nỗi đau mang tên “mất mát” trong đời lần đầu tiên ập đến với Sở Tĩnh Di. Hôm nay, là lần thứ hai.
Nhưng một Sở Tĩnh Di đơn thuần không hiểu tại sao mình lại buồn, không phải nỗi buồn đau đến xé lòng, mà như dòng sông ngầm chảy xiết dưới lớp băng dày, im lặng mà dai dẳng. Là vì bị bạn thân lừa dối sao? Cô đoán như vậy.
Đêm đó, Sở Tĩnh Di thức trắng.
*
Khi Lục Ly tỉnh dậy sau cơn say đêm qua, mặt trời đã lên cao, mở miệng ra vẫn còn ngửi thấy mùi rượu.
Môi hơi sưng, là do uống nhiều nước quá nên bị phù sao?
Lục Ly sờ sờ miệng, cảm thấy mình như biến thành môi xúc xích, quyết định hôm nay sẽ uống ít nước lại. Quần áo không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, đang phơi ngoài ban công, chắc là chị gái đã giặt giúp cậu rồi. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng. Phía trong đùi còn có cảm giác hơi dính dính, Lục Ly đoán là tối qua rượu đổ lên người.
Lúc Lục Ly đứng dậy lấy quần áo, vừa hay thấy cửa nhà vệ sinh mở ra, chị Nhã Mộng vừa đánh răng vừa từ trong bước ra.
“Chị Nhã Mộng?! Sao chị lại ở trong phòng em?” Phòng của cậu là phòng đơn, chị Nhã Mộng đáng lẽ phải ở chung phòng với Châu Văn mới đúng.
Ánh mắt Trâu Nhã Mộng né tránh, không dám nhìn thẳng Lục Ly, lúng búng nói vài câu, Lục Ly còn chưa nghe rõ chị nói gì, đã thấy chị Nhã Mộng quay về nhà vệ sinh, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.