Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 22: Nỗi thất bại trống rỗng (Phần giữa)

Trong bữa trưa với các cô gái, Lục Ly lại có chút lơ đãng. Cậu cứ mãi nghĩ về những lời Ôn Hổ Phách đã nói. Có chuyện mà cứ giữ trong lòng không nói ra, cuối cùng chỉ tự làm khổ mình, Lục Ly nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp đang cẩn thận lựa cơm: “Bách Lệ, Tĩnh Di, hai người nói xem rốt cuộc Ôn Hổ Phách bị làm sao thế? Sao cậu ấy lại đột nhiên muốn tham gia hội thao? Cậu ấy nói là muốn để lại một kỷ niệm, sao tôi nghe thấy không đáng tin chút nào vậy?”

Ngỗng ngố mắt sáng rỡ: “Tớ biết~ Tớ biết~”

An Bách Lệ dùng thìa xúc một miếng rau nhét vào miệng Ngỗng ngố: “Tĩnh Di ăn nhiều vào, xem cậu gầy chưa kìa.”

Ngỗng ngố ú ớ nói mấy câu, dưới ánh mắt ra hiệu của An Bách Lệ cuối cùng cũng chịu ngồi yên. Lục Ly nhìn thấy hết, thầm nghĩ hai cô gái này vậy mà đã đồng lòng với nhau rồi.

“Bách Lệ, cậu biết gì sao?” Lục Ly ngồi thẳng người lại một chút, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần.

An Bách Lệ gật đầu trước, rồi lại đột ngột lắc đầu: “Tớ biết, nhưng tớ không thể nói, trừ khi Ôn Hổ Phách chủ động nói cho cậu.”

“Là chuyện rất nghiêm trọng à?”

“Ừm, đối với cậu ấy mà nói thì chắc là chuyện rất nghiêm trọng.” Cô thôn nữ lắc đầu lia lịa, Lục Ly không nhịn được mà gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô.

“Đau, gõ nữa là bị cậu gõ cho ngốc luôn đó!” An Bách Lệ ôm đầu, vẻ mặt tủi thân, “Đâu phải tớ muốn giấu cậu, là tự Ôn Hổ Phách không muốn nói cho cậu nguyên nhân thôi mà, cậu gõ tớ làm gì…”

“Xem cái vẻ đắc ý của cậu kìa, rõ ràng là muốn xem trò cười của tớ, đúng không?”

“Hì hì.” An Bách Lệ cười ngây ngô hai tiếng, thân hình yêu kiều áp sát vào người Lục Ly, “Tính Ôn Hổ Phách kiêu ngạo lắm, cậu cứ đợi cậu ấy tự nói cho cậu đi.”

Thấy Lục Ly vẫn còn vẻ mặt không vui, An Bách Lệ vội lách ra sau lưng cậu, vừa đấm lưng vừa bóp vai cho cậu: “Đừng giận mà, ôi dào, hôm nào đó tớ lén nói cho cậu là được. Cậu hứa với tớ trước đi, đừng có bốc đồng làm chuyện dại dột…”

Lục Ly hùng hồn nói: “Tớ là loại người bốc đồng sao?”

Ai ngờ An Bách Lệ và Sở Tĩnh Di đều đồng loạt gật đầu.

*

Trận đấu đầu tiên của buổi chiều là bóng bàn đôi. Học sinh lớp 11 ban Xã hội (1) đã có chút uể oải, cho đến nay, thành tích các môn của lớp gần như đều đứng nhất, nhì từ dưới lên, cơ bản đã chắc chắn sẽ là lớp đội sổ của khối rồi. Mọi người mất hết hy vọng, tự nhiên cũng chẳng còn tinh thần.

Lúc Lục Ly và Ôn Hổ Phách ra sân, thậm chí còn chẳng có tiếng cổ vũ. Chỉ có ủy viên thể dục uể oải nói một câu: “Cố lên cố lên, quan trọng là tham gia.”

Lục Ly nhìn gò má nghiêng của Ôn Hổ Phách, hàng mày thanh tú, đôi mắt sâu, lông mi cực dài của cô gái, dưới làn gió xuân thổi qua trông lại càng đẹp lay động lòng người. Ôn Hổ Phách cảm nhận được ánh mắt của Lục Ly, quay đầu lại nhìn cậu.

Thời gian như quay ngược lại một thoáng, dường như trở về công viên giải trí, trở về ngày cậu và cô tay trong tay; rồi lại quay về ngày đầu năm mới, trở về ngày hoàng tử và công chúa trao nhau nụ hôn; cuối cùng ký ức dừng lại ở lần đầu hai người gặp mặt — cô gái tóc vàng bên cửa sổ đang chăm chú đọc "Lâm Lan Hương", chàng trai xách xô và cây lau nhà đang dọn dẹp vệ sinh.

“Cố lên.” Cô nói.

“Ừm. Cố lên.”

Đối thủ đầu tiên của hai người là một cặp nam nữ lớp 11 ban Tự nhiên (1), đó dường như là một cặp tình nhân, phối hợp ăn ý, kỹ thuật điêu luyện. Hai bên giao đấu vài hiệp, lớp ban Xã hội gần như không có sức chống trả. Lục Ly thở hổn hển giữ lấy quả bóng bàn, ánh mắt dừng trên người Ôn Hổ Phách.

Ôn Hổ Phách buộc mái tóc dài màu vàng bạch kim mà cô coi như báu vật lên, lo lắng nhìn đối thủ điềm tĩnh, nắm chắc phần thắng ở phía đối diện. Lục Ly thấy tay cô khẽ run, những sợi tóc vàng óng hòa cùng mồ hôi dính trên gò má ửng hồng của cô, chắc cô đang rất căng thẳng nhỉ?

Thật ra, biểu hiện của Ôn Hổ Phách đã vượt xa dự đoán của cậu. Đến lúc này, Ôn Hổ Phách chưa một lần mắc lỗi, chỉ riêng điểm này thôi, cũng đủ biết cô đã khổ luyện sau giờ học.

“Vợt…” Giọng Ôn Hổ Phách cũng đang run.

“Cái gì?”

“Cầm vợt như vậy… đúng, đúng không?”

Lục Ly sững người, nhìn bàn tay phải đang cầm vợt của cô, ngón tay dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch.

“Đúng.”

Ôn Hổ Phách như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi. Chắc hẳn cô cũng đang chịu áp lực tâm lý rất lớn. Cô đại diện lớp ban Xã hội đăng ký bảy tám môn thi, kết quả chẳng giành được thứ hạng nào, linh hồn kiêu hãnh của Ôn Hổ Phách chắc hẳn cũng đang chịu đựng sự giày vò của thất bại lắm nhỉ?

“Có, có thể thắng một ván không? Một ván thôi cũng được…” Ôn Hổ Phách như đang cầu xin.

Ánh mắt Lục Ly trầm xuống, cậu khẽ đáp một tiếng. Nếu Ôn Hổ Phách đã nói như vậy, cậu với tư cách là bạn của cô, cũng nên dốc toàn lực. Chẳng qua chỉ là hai tuyển thủ nghiệp dư trong đám học sinh thôi mà, đến một sợi tóc của chị Nhã Mộng cũng không bằng, với tư cách là người bạn luyện thường xuyên được chị Nhã Mộng chỉ dạy, lại còn là một người trùng sinh đã sống hai kiếp, lẽ nào cậu còn thua cặp tình nhân nhỏ này sao?

Mười lăm phút sau, trận đấu kết thúc. Lớp ban Xã hội thua trắng.

Cặp tình nhân lớp ban Tự nhiên reo hò một tiếng, ôm chầm lấy nhau trong tiếng chúc mừng nhiệt liệt, hôn nhau say đắm như chốn không người. Vào ngày đặc biệt này, các ủy viên kỷ luật của hội học sinh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

So với sự nồng nhiệt bên kia, phía lớp ban Xã hội lại là một mảnh tĩnh lặng. Ôn Hổ Phách ngơ ngác nhìn chiếc vợt trong tay, nửa sau trận đấu, cô không đỡ được một quả bóng nào, trạng thái càng đánh càng tệ, đến cuối cùng, cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi bản thân, lo lắng có phải mình đã kéo chân Lục Ly hay không.

Thất bại là con đường mà ai cũng phải đi qua trong đời, đối với Lục Ly mà nói, số lần thất bại của cậu đã quá nhiều, thất bại đã sớm bình thường như cơm ăn nước uống. Còn đối với Ôn Hổ Phách, thất bại giống như miếng mù tạt đầu tiên của buổi sáng, đột ngột, lại khó mà chấp nhận.

Càng cố tình theo đuổi sự hoàn hảo, lại càng không thể có được sự hoàn hảo.

Ôn Hổ Phách bàng hoàng nhìn bàn bóng, cô không hiểu, tại sao dạo này mọi việc của cô luôn trái với ý muốn? Lẽ nào số phận cô đã định là cô độc và đáng thương ư?

Lục Ly không nói gì, lặng lẽ ở bên cạnh thiên thần tóc vàng. Lúc này cậu có cả trăm cách để khiến cô vui lên, nhưng cậu sẽ không chọn làm vậy. Bởi vì Ôn Hổ Phách thật sự cần một thất bại thảm hại để tỉnh ngộ. Sự đồng hành cũng quan trọng hơn lời nói rất nhiều.

Trận đấu vừa rồi cậu cũng đã dốc toàn lực, nhưng đối thủ cũng rất gian xảo, họ không phải là đối thủ của Lục Ly, liền chuyển sang nhắm vào Ôn Hổ Phách, liên tục tấn công khu vực phòng thủ của cô. Đây dù sao cũng là bóng bàn đôi, chứ không phải đánh đơn.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Lục Ly nói. Cậu cảm thấy Ôn Hổ Phách gần đây đã rơi vào một vòng xoáy thực dụng, cô ấy dường như đang bị thứ gì đó truy đuổi, cấp bách theo đuổi một điều gì đó.

“…Không được…” Cô cúi đầu, mái tóc vàng cũng theo đó mà xõa xuống, “Còn chạy ba chân, còn trận chạy ba chân cuối cùng. Lục Ly, chúng ta nhất định phải giành được một thứ hạng!”

Cuộc đời cô giống như một bi kịch hạng hai do một đạo diễn hạng bốn cầm kịch bản hạng ba quay ra, nhạt nhẽo và vô vị. Những ngày ở Thần Châu là những ngày vui vẻ hiếm hoi trong đời cô, không áp lực, không phiền não, có những người bạn đáng yêu, có chàng trai tâm đầu ý hợp, cô không muốn trải nghiệm quý giá này cuối cùng lại kết thúc bằng một chuỗi thất bại… thất bại khắc cốt ghi tâm, ôm hận trăm năm.