Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 27: Dư Âm

Sự biến mất của cô Lục Ly chẳng thay đổi được gì, có lẽ vì cô chỉ là một chú mèo hoang không mấy quý giá. Tờ rơi tìm mèo đã dán hơn nửa tháng, Ôn Hổ Phách vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào. Sau ngày hôm đó, Ôn Hổ Phách trở lại trường học, cô không còn ngồi bên cạnh Lục Ly nữa, mà tiếp tục ngồi một mình trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, dùng những nét vẽ ổn định đến gần như máy móc để phác họa những đường nét trên khung vải. Lục Ly đã đến tìm cô vài lần, nhưng luôn cảm thấy giữa họ đã nảy sinh một rào cản vô hình, những cuộc trò chuyện phiếm luôn kết thúc chỉ sau hai, ba câu.

Ngày mười bảy tháng năm là sinh nhật của Sở Tĩnh Di, trùng hợp thay, ngày mười tám tháng năm lại là sinh nhật của Ôn Hổ Phách. Nhưng người biết sinh nhật của Ôn Hổ Phách không nhiều, Lục Ly là một trong số đó, mà cũng là do Ôn Hổ Phách của kiếp trước tự mình nói cho cậu biết.

Sinh nhật của Ngỗng ngố được tổ chức rất hoành tráng, không cần Lục Ly phải bận tâm, tự nhiên đã có đám tay sai từ sớm trang trí lớp học để mừng sinh nhật cho lớp trưởng, ngay cả hiệu trưởng cũng chạy đến góp vui. Món quà nhỏ mà Lục Ly và An Bách Lệ chuẩn bị ngược lại có chút xấu hổ khi đặt cạnh những món quà đắt tiền của những người khác. Hội học sinh còn đặc biệt treo một băng rôn ở tòa nhà dạy học, trên đó viết: “Chúc thiên kim nhà họ Sở, cô Sở Tĩnh Di mười bảy tuổi vui vẻ!” Tuy có hơi khoa trương, nhưng đây quả thực là hiện trạng của Thần Châu Quốc.

Ôn Hổ Phách cũng có mặt, cô đứng một mình bên rìa đám đông, không ai chào đón, cũng không ai chỉ dẫn, tay cầm hộp quà, không biết nên đi về đâu. Lúc Lục Ly đi về phía cô, Ôn Hổ Phách rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

“Đưa quà cho tớ là được rồi, tớ sẽ chuyển cho Tĩnh Di.” Lục Ly nhận lấy hộp quà trong tay Ôn Hổ Phách, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, rất nhẹ, giống như một món đồ trang sức, “Nhộn nhịp thật, đúng không? Tớ chen vào cũng không nổi, cậu xem mặt Tĩnh Di cười đến đơ cả ra rồi kìa.”

“Cậu ấy là một cô gái may mắn.” Lời nhận xét của Ôn Hổ Phách rất đơn giản.

“Có lẽ không may mắn như cậu nghĩ đâu.” Lục Ly đang nói đến kết cục của Ngỗng ngố ở kiếp trước, có lẽ hồng nhan bạc mệnh chính là để nói về cô, có lẽ ông trời cũng không muốn thấy một cô gái là tâm điểm của mọi sự yêu thương như vậy, “Cậu có thể đặt quà xuống rồi đi mà, sao hôm nay lại chịu khó đứng đây thế?”

“Đây là lần đầu tiên tớ tặng quà sinh nhật cho người khác.” Ôn Hổ Phách nở một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện từ tận đáy lòng.

“Cậu từng nhận được quà sinh nhật chưa?”

“Tớ không tổ chức sinh nhật.”

Một câu trả lời quen thuộc. Lục Ly như thể nhìn thấy chính mình trong cô. Không, phải nói là nhìn thấy cô trong chính mình. Làm gì có ai không muốn có một ngày sinh nhật vui vẻ, chỉ vì không muốn chịu đựng nỗi cô đơn khi không được ai quan tâm, nên mới gượng cười mà nói rằng mình không bao giờ tổ chức sinh nhật mà thôi.

“Sinh nhật cậu là khi nào?” Lục Ly thực ra đã biết từ lâu, nhưng cậu vẫn phải hỏi.

“Tớ không tổ chức sinh nhật.” Ôn Hổ Phách liếc nhìn cậu, “Tớ cũng quên mất sinh nhật của mình rồi.”

Nói dối. Lục Ly thầm nghĩ. Làm gì có ai quên được sinh nhật của mình.

Cậu thấy Ngỗng ngố đang vẫy tay với mình giữa vòng vây của đám đông, cô nhóc ngốc này thật sự rất tận hưởng không khí náo nhiệt của ngày sinh nhật.

“Tớ đi trước đây.” Ôn Hổ Phách thấy cảnh này, khẽ nói một câu, rồi quay người lặng lẽ rời đi, như một bóng ma.

*

Sinh nhật. Cô đương nhiên có tổ chức sinh nhật, cũng từng nhận được quà sinh nhật, đó là con dao bay mà bố mẹ nuôi tặng, đến giờ cô vẫn còn cất giữ. Nhưng cô không thích tổ chức sinh nhật, ngày đặc biệt này ngược lại càng làm nổi bật sự lạnh lẽo và đáng thương trong cuộc đời cô.

Sau khi đến Thần Châu, cô chưa bao giờ nói cho ai biết ngày sinh nhật của mình, kể cả cô hầu gái nhỏ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.

Ngày mười tám tháng năm, Ôn Hổ Phách tỉnh dậy trên chiếc giường lớn mềm mại, cô hầu gái nhỏ nhút nhát, hướng nội như thường lệ đã pha sẵn sữa, chiên hai quả trứng cho cô. Hôm nay là thứ sáu, nhưng cô không định đến trường nữa, ngủ thêm mười phút ở nhà coi như là quà sinh nhật vậy.

Cô hầu gái tên Tiểu Văn vẫn đang bận rộn không ngừng, Ôn Hổ Phách dùng đôi mắt nhàn nhạt của mình nhìn cô, Tiểu Văn thực ra là một cô hầu gái vụng về, cô luôn làm hỏng việc gì đó, hoặc là làm vỡ bát sứ, hoặc là làm đổ đồ trên quầy, thỉnh thoảng còn làm đổ sữa, bơ ra khắp nơi. Ôn Hổ Phách vẫn luôn tò mò không biết rốt cuộc Tiểu Văn bận rộn cả ngày vì chuyện gì, rõ ràng biệt thự này chỉ có hai người họ ở, ngoài việc dọn dẹp hàng ngày ra thì thật sự không nghĩ ra được nhiệm vụ nặng nhọc nào khác.

Nếu nói cho Tiểu Văn biết hôm nay là sinh nhật của Ôn Hổ Phách, chắc cô ấy sẽ càng lo lắng và bận rộn hơn nhỉ? Thôi thì không nói thì hơn.

Ôn Hổ Phách cắn một miếng trứng, ừm, là trứng lòng đào. Ít nhất thì tài nấu nướng của Tiểu Văn cũng không tệ.

Không biết tại sao, cô đột nhiên nghĩ đến Sở Tĩnh Di, không biết sáng sinh nhật hôm qua cô ấy đã ăn gì? Chắc chắn có rất nhiều người từ sáng sớm đã gửi tin nhắn “Chúc mừng sinh nhật” cho cô ấy, có lẽ Lục Ly cũng là một trong số đó. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ôn Hổ Phách có chút tồi tệ. Cô mở điện thoại, tin nhắn chưa đọc duy nhất đến từ siêu thị gần nhà, thông báo điểm thẻ thành viên của cô đã có thể đổi được một bể bơi bơm hơi.

“Thưa cô…” Cô hầu gái nhỏ đột nhiên gọi một tiếng, “Xin lỗi, tôi suýt quên nói…”

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Ôn Hổ Phách, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt.

“Bà Ngô ở nhà bên cạnh mời cô thứ bảy tuần này đến dự tiệc trà của họ ạ.”

“Không đi.” Một đám phụ nữ ba, bốn mươi tuổi không lo cơm ăn áo mặc, ăn diện lộng lẫy thì có thể có chủ đề gì chứ.

Cô hầu gái nhỏ tủi thân “vâng” một tiếng, thực ra cô đã nhận tiền boa của bà Ngô, nên mới đặc biệt nhắc đến với cô Shirley. Cô đương nhiên cũng biết cô Shirley gần như không có bất kỳ hoạt động xã giao nào, trừ… trừ cậu con trai lần trước. Quả nhiên là người cô Shirley thích sao? Trông cũng không khỏe mạnh gì mấy…

Kính coong. Tiếng chuông cửa vang lên, cô hầu gái nhỏ vội vàng đặt giẻ lau xuống, ba bước thành hai, vội vã chạy ra mở cửa. Một lát sau, cô hầu gái nhỏ cầm một gói hàng quay lại: “Thưa cô, có gói hàng của cô ạ.”

Gói hàng của mình? Là ngài ngoại giao gửi đến sao? Ở Thần Châu cũng chỉ có ông ấy biết sinh nhật của mình.

Ôn Hổ Phách nhìn thấy trên phần người gửi của gói hàng có ghi “Đại biểu thanh niên xuất sắc thành phố Xuyên Hải”, trong lòng bất giác thắt lại, có vài phần mong đợi, lại có vài phần sợ hãi. Cô mong đợi gói hàng này đến từ một người nào đó, lại sợ rằng gói hàng này không như cô mong đợi.

Cắt bao bì gói hàng ra, bên trong còn có một hộp quà, trên dây ruy băng có một tấm thiệp nhỏ:

“Sinh nhật vui vẻ.”

Không biết tại sao, hốc mắt Ôn Hổ Phách đột nhiên ươn ướt, cô bật cười thành tiếng: “Sao cậu ấy biết được chứ?” Lúc cười, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc cúp thủy tinh được đặt làm riêng, kiểu dáng giống hệt chiếc cúp mà trường phát trong hội thao. Nhưng trên chiếc cúp thủy tinh này có khắc dòng chữ “Giải ăn ý nhất: Ôn Hổ Phách/Shirley Amber.”

Mũi cô càng thêm cay, cô vội vàng lau nước mắt, nhưng trên mặt vẫn còn nụ cười: “Cậu ấy đúng là tự luyến thật, ai thèm ăn ý với cậu ấy chứ…” Cô cảm thấy, có món quà sinh nhật này, chuyến đi đến Xuyên Hải của cô đã được đánh một dấu chấm hoàn hảo nhất rồi.

Cô ôm chiếc cúp vào lòng, cẩn thận và trân trọng.